Ở phía xa có một ngọn lửa phát sáng chói lóa giống như mặt trời, chiếu sáng biến bầu trời đêm thành ban ngày
Sau đó một tiếng động vang lên, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, tạo thành đám mây hình nấm.
Một màn rung chấn lan ra xung quanh khiến hai nữ tử gần như mất thăng bằng trong không trung.
"Đây là cái gì vậy! không phải nói tu sĩ trên Kim Đan kỳ không được phép ra tay hay sao?”
Nhìn đám mây hình nấm, mắt 2 nữa tử đều tràn đầy kinh ngạc.
Lúc này, Từ Phong người đang từ từ rơi xuống từ phía trên bầu trời cùng với chiếc khiên vàng, đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Uy lực quá mạnh!" Từ Phong nhìn đám mây hình nấm đang dâng lên.
Vào lúc vụ nổ xảy ra, Kim Giáp Linh Quy đã đặt tận 3 lớp khiên bảo vệ cậu.
Cứ như vậy, sau khi trực tiếp tiếp xúc gần với đòn Khí Bạo Thuật phiên bản cải tiến của Từ Phong, khiên chắn ba lớp đã bị suy yếu thành một lớp và có nguy cơ bị vỡ ra bất cứ lúc nào.
Trong lúc Từ Phong đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhức, miệng có vị gì đó ngọt ngọt, một ngụm máu lớn phun ra.
"Chết tiệt, bị nội thương rồi!"
Ngay khi cậu định dùng Phong Độn Thuật để quay trở lại mỏ số 38, thì cậu cảm thấy đau ở ngực và gần như bất tỉnh.
"Phong!"
Sau đó Từ Phong chịu đựng cơn đau như muốn xé nát lồng ngực, sử dụng Phong Thuật để giữ cơ thể mình lại rồi từ từ rơi xuống đất.
"Lần sau ta nhất định phải dùng bốn lớn khiên chắn, còn phải tìm biện pháp ngăn chặn lực công phá khủng khiếp này."
Từ Phong người vừa mới rơi xuống trong rừng, lau máu trên miệng, sau đó lấy ra một lọ thuốc Hộ Mạch Đan có công dụng đặc biệt chuyên để điều trị nội thương từ trong túi đựng ra rồi uống nó.
Nhìn về phía mỏ số 38,Từ Phong cảm thấy có lẽ Ngưu sư đệ đang trên đường tới cứu mình rồi.
Vì vậy, cậu lặng lẽ ngồi khoanh chân và từ từ chữa lành vết thương.
Lúc này, hai nữ tử chứng kiến vụ nổ đã bay về phía Mỏ số 38.
Sau khi bay được một lúc, hai nữ tử nhìn thấy một thiếu niên ngây thơ đang cưỡi Thanh Phong Hồ Lô, lao về phía họ với vẻ mặt lo lắng.
"Cảm ơn sư đệ đã tới cứu, thật sự đã làm phiền rồi."
"Chúng ta đã được một vị tiền bối vô danh ra tay cứu giúp, đa tạ sư đệ."
Hai vị nữ tử nói với thiếu niên cưỡi hồ lô rất nhiều lời cảm ơn.
“Tránh đường cho ta~”
Thiếu niên vẻ mặt lo lắng hét lên, cuối cùng nhanh chóng vượt qua hai nữ tử, bay về phía Từ Phong
"Từ sư huynh, xin đừng xảy ra chuyện gì!"
“Không phải chúng ta đã đồng ý là phải giữ mạng sao!” Ngữ khí Ngưu Nghĩa Bác có chút hoảng sợ.
Vừa rồi hắn dùng Thanh Nhãn Hồ Lô quan sát, thấy Từ Phong mang trên mình một chiếc khiên vàng rồi lao nhanh về phía bảy tên đệ tử Huyền Âm Môn đang đuổi theo hai vị nữ tử kia.
Sau đó, do sự xáo trộn của linh lực ở khu vực đó, tầm quan sát của Thanh Nhãn Hồ Lô cũng bị ảnh hưởng.
Cuối cùng hắn cũng mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu vàng bay ra khỏi vụ nổ.
Vì vậy, hắn đã lập tức bỏ qua việc canh giữ khu mỏ và trực tiếp cưỡi Thanh Phong Hồ Lô đi tới cứu Từ đại ca của mình.
Về phần hai vị sư tỷ được cứu, trong mắt cậu đều không quan trọng.
Ánh sáng màu lục lam lóe lên trên bầu trời, bay nhanh về phía Từ Phong.
"Ngưu sư đệ, ta đang ở..." Từ Phong dùng thiết bị liên lạc gửi đi vị trí của mình.