Chương 106: Cái gì! Mẹ kiếp! Chó má!
Một chiếc xe ngựa đang chạy trên trục đường chính, không có điểm gì làm người khác chú ý, đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra, trên cả chặn đường tạm coi an toàn.
Viên Thiên Sở nhìn về phương xa, kia là phương hướng nhà hắn
Càng đi càng xa, khi nào về nhà vẫn đang là ẩn số.
Hắn vẫn đang nghĩ mục đích thực sự phụ thân phái hắn đi ra ngoài là gì?
Chính là muốn hắn tìm hiểu rõ con người của Lâm Phàm sao?
Nếu vậy thì không cần thiết, dù sao hắn đã biết rõ Lâm Phàm là kẻ không dễ chọc, sau này ở U Thành tránh né là được.
Trái lại Lương Dung Kỳ bình tĩnh rất nhiều, hắn đã là người bị gia tộc vứt bỏ, bị đại ca cướp đoạt tình yêu của phụ thân đối với hắn, đoạt đi quyền lợi thừa kế gia tộc.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nam tử xuất gia ở bên ngoài mọi việc phải cẩn trọng.
Hắn nhìn Viên Thiên Sở trầm tư một lát rồi hỏi: "Viên huynh, huynh nói xem phụ thân phái huynh ra ngoài có phải muốn đại ca huynh trở về, cha huynh sẽ truyền vị trí gia chủ cho đại ca huynh?"
Viên Thiên Sở có ca ca, còn có không ít đệ đệ và muội muội, đương nhiên người có tiền đồ nhất chính là ca ca của hắn, từ nhỏ đã được môn phái cường mạnh thu nhận làm đồ đệ, đã hơn mười năm nay chưa quay trở về.
Viên Thiên Sở nói: "Đừng làm loạn tâm trí ta, đây là chuyện không thể nào."
Nhưng trong lòng hắn có chút hoảng loạn. Nếu như Lương Dung Kỳ nói đúng thì làm sao bây giờ.
Lâm Phàm nhìn hai người không nói câu nào, bản thân hắn cũng không hiểu rõ, cha phái hắn ra ngoài làm gì, còn gửi hai tên vướng víu này đi theo, quan hệ với hai nhà kia cũng đâu phải tốt đẹp gì.
Những ngày sau đó.
Một đội quân vào thành, đám người Lưu Huyền từ U Thành quay trở về, nhiệm vụ chiêu mộ Lâm Vạn Dịch lần này hoàn toàn thất bại.
Cửa xe!
Đám người Lưu Huyền xuống ngựa, bọn chúng để thị vệ nội thành dắt ngựa đi.
Một tên binh lính đi tới và nói: "Đại nhân, người kia vẫn còn đi theo ở phía sau."
"Hửm?"
Lưu Huyền kinh ngạc nói: "Còn chưa chết?"
Hắn quay đầu nhìn lại cái tên muốn đầu quân cho hắn ở U Thành, vậy mà ngấp nga ngấp ngoải đi theo phía sau, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Khoảng thời gian này đối với Tổ Tường mà nói dường như đã đi tới ranh giới địa ngục, lúc nào cũng cảm nhận tính mạng sắp mất, nếu không dựa vào ý chí để tiếp tục duy trì sợ là đã chết ở nửa đường rồi.
Binh sĩ hỏi: "Đại nhân, bây giờ nên làm thế nào?"
Lưu Huyền nhíu mày, loại người này cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Ngốc, quả thực ngốc!
Đối với bản thân quá tàn nhẫn. Nếu hắn có thể trèo lên cao vậy có thể tạo thành nguy cơ với hắn. Nhưng không biết tại sao, Lưu Huyền lại muốn xem thử tiểu tử này có thể leo cao đến đâu?
Lưu Huyền nói: "Đưa hắn đi đào đá."
Binh sĩ sững sờ nhưng sau đó gật đầu nói: "Vâng."
Hắn nhìn về phía Tổ Tường ánh mắt chứa đầy sự thương cảm.
Nơi đó không phải nơi cho người ở, không biết bao nhiêu người đã chết ở đó, thông thường đều là tử tù hoặc là tội nhân phạm tội lớn sẽ bị lưu đày tới đó. Lưu Huyền không nói nhiều lời, vô ích vội vàng đi tìm Ngô Đồng Vương báo cáo tình hình.
Phủ đệ hào hoa.
Tòa phủ đệ này chính là địa bàn của Ngô Đồng Vương, toàn bộ các danh môn vọng tộc ở tòa thành này đã sớm bị Ngô Đồng Vương nhổ tận gốc, tất cả tiền của đã sung nạp vào quân đội.
Lúc này, Lưu Huyền khom người tiến vào trong phòng, nhìn thấy Ngô Đồng Vương đang ngồi xếp bằng ở đó uống trà.
Dung mạo của Ngô Đồng Vương không xuất chúng, nhưng trên thân lại toát ra khí chất làm cho người khác không thể coi thường
"Chiêu mộ thất bại rồi?"
Ngô Đồng Vương hỏi.
Lưu Huyền quỳ xuống đất, nói:
"Vâng, tiểu nhân làm không tốt, Lâm Vạn Dịch cự tuyệt chiêu mộ."
Ngô Đồng Vương cười nói: "Ta sớm đã đoán trước, ngươi có giao tình với Lâm Vạn Dịch, bản vương cũng có chút hi vọng, không ngờ hắn lại cự tuyệt ý tốt của bản vương."
Sắc mặt Lưu Huyền không nén được giận, cảm giác Lâm Vạn Dịch không giúp sức cho mình. Bất kể thế nào trước đây cũng từng có giao tình, một chút thể diện cũng không cho, cho dù chiêu an lại thì có làm sao, Ngô Đồng Vương tài trí mưu lược kiệt xuất, có trí tuệ nắm giữ thiên hạ. Đi theo đúng người rất quan trọng, trốn núp ở U Thành nhỏ bé có gì tốt.
Lưu Huyền hỏi: "Vương gia, có phải xuất binh tiêu diệt U Thành?"
Chuyện này với hắn mà nói sự việc rất đơn giản, nếu đã không nể mặt Ngô Đồng Vương vậy thì chỉ cần tiêu diệt hắn, coi như không có việc gì xảy ra.
Ngô Đồng Vương nói: "Tạm thời không cần, Lâm Vạn Dịch ở U Thành bản vương đã nghe qua về hắn, bây giờ là lúc hạn chế xuất binh, đối phó với Lâm Vạn Dịch phải biết nhìn ra trông rộng, tạm thời tha cho hắn."
Lưu Huyền đáp lại, hắn làm việc bên cạnh Ngô Đồng Vương áp lực không nhỏ, Ngô Đồng Vương không chỉ có một mình hắn là mưu sỹ. Nếu như mọi chuyện liên tục làm không tốt, địa vị bản thân trong lòng Ngô Đồng Vương sẽ giảm xuống.
Lúc này, Một con chim bồ câu đưa thư bay vào trong, trên chân có buộc thư tín.
Ngô Đồng Vương mở thư tín ra đọc, hắn nheo mày rồi sau đó thay đổi sắc mặt, thất bại rồi!
Việc cướp đoạt bản đồ phòng quân vậy mà thất bại!
Trên thư tín đã nói rõ quân hắn gặp phải sự việc ngoài ý muốn, toàn quân bị tiêu diệt, bị mấy tên không rõ lai lịch phá hoại.
Chuyện này làm hắn rất tức giận, phế vật!
Một lũ phế vật!
Chuyện này cũng thất bại. Chết cũng tốt, cho dù có quay về bọn chúng cũng bị lột da. Vào thời khắc mấu chốt này, sự việc quan trọng lại thất bại, bất luận là ai tất cả đều phải xử lý nghiêm khắc.
Lưu Huyền nhìn thấy sắc mặt của Ngô Đồng Vương không vui, lặng lẽ lui ra.
Những ngày sau đó, đám người Lâm Phàm đã rời xa U Thành, cách xa mấy ngàn dặm.
Liên tục đi thẳng trên trục đường chính không gặp phải chuyện nguy hiểm gì. Chuyện này không giống như tưởng tượng của Lâm Phàm, hắn cho rằng xuất gia bên ngoài luôn gặp phải nguy hiểm mới đúng. Lộ trình không gặp nguy hiểm như vậy quá vô vị!
Lại một ngày trôi qua, ánh nắng tươi sáng.
Chu Trung Mậu nói:
"Biểu ca, chúng ta đã đến dưới chân núi Võ Đạo Sơn."
Lâm Phàm xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ra phía xa, trước mắt là ngọn núi lớn thấp thoáng nhìn thấy trên núi có một số phòng ốc, xung quanh cây cối bao trùm, so với viễn cảnh trăm ngàn núi lớn nối tiếp không ngừng trong tưởng tượng có chút khác biệt khá lớn.
Lâm Phàm nói: "Ta có cảm giác nơi này rất rách nát."
Không phải hắn xem thường nơi này mà đúng thật có cảm giác này.
Viên Thiên Sở nói: "Lâm huynh, có núi thì ắt sẽ linh, Võ Đạo Sơn trong núi nhất định không tồi."
"Vậy người đâu? Chúng ta đã đứng dưới chân núi cả nửa ngày rồi đến một bóng người cũng không thấy, cũng quá cô quạnh."
Lâm Phàm nói.
Trong lòng hắn nghĩ cha bảo hắn đến Võ Đạo Sơn, vậy nơi này nhất định là một chỗ huy hoàng, xa hoa, có nội tình như danh môn đại phái.
Nhưng bây giờ thật không nhìn ra, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Phàm nói có lý, đúng thật đến một bóng người không thấy, ngẩng đầu nhìn xung quanh có cảm giác hoang vu lạnh lẽo.
Bất kể thế nào thì chuyện này có sự khác biệt quá lớn so với kỳ vọng trong lòng.
Lương Dung Kỳ lắc đầu thở dài, đây là nơi sau này sẽ sống sao?
Nơi này quá hoang vu vắng vẻ.
Lâm Phàm nói: "Lên núi."
Chu Trung Mậu đi ở phía trước, trước khi đến đây di phụ đã nói với hắn chưởng môn của Võ Đạo Sơn là Trương Thiên Sơn có giao tình với di phụ, Võ Đạo Sơn phát triển không tồi, mặc dù không thể so sánh với các môn phái lớn nhưng cũng có điểm đặc biệt riêng. Nhưng bây giờ xem ra, có chút không bình thường.
Theo lý mà nói cho dù là môn phái bình thường chí ít phải có đệ tử canh gác dưới chân núi. Nhìn bề mặt đường phủ một lớp bụi chắc chắn có ít người đi lại. Đường lên núi không khó đi, có bậc thang, đi rất lâu cuối cùng đã lên núi.
Trên núi có tảng đã lớn trước cửa viết ba chữ “Võ Đạo Sơn” nhưng vẫn không có người, hoang vu trống vắng.
Lâm Phàm hỏi: "Chúng ta có phải đã đi nhầm nơi không? Hay là cha đã lừa ta?"
Đột nhiên, trên tảng đá trước cửa dán một tờ giấy, có lẽ từ rất lâu rồi nên bề mặt giấy đã ố vàng. Lâm Phàm tiến lại gần xem xét, ánh mắt giật mình kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Viên Thiên Sở cũng đi tới nhìn, nói: "Mẹ kiếp. . ."
Lương Dung Kỳ cũng cảm thấy kỳ lại, làm gì kinh ngạc như vậy?
Chỉ là sau khi hắn xem xong, biểu tình cũng rất quái dị, buộc miệng mắng: "Chó má!"