Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 107: Đây là một ván cờ

Chương 107: Đây là một ván cờ

Bọn họ khiếp sợ như vậy, không phải do Võ Đạo Sơn có vấn đề gì, mà là nội dung chữ viết dán trên cây cột có chút khiến người không thể tiếp nhận.
Thông báo: Vì kinh doanh không ổn, không có đồ ăn, tạm thời phong núi, trong thời gian ngắn sẽ mở lại, nếu có việc gấp có thể đến Vị Phủ Lâu tại đường Minh Quang, Giang Thành tìm ta. người viết - Trương Thiên Sơn.
"Chuyện này..."
Lâm Phàm không biết làm sao, nói: "Biểu đệ, Võ Đạo Sơn đã phá sản, có phải chúng ta nên trở về không?"
Chu Trung Mậu không tin nổi, nói: "Sao có thể như vậy, rõ ràng bá phụ không nói vậy."
Chính xác.
Lâm Vạn Dịch chỉ biết Trương Thiên Sơn làm ăn không tệ, nhưng làm ăn không tệ cũng là rất nhiều năm trước hai người thư từ qua lại mà biết.
Trương Thiên Sơn đương nhiên không thể nói, lão huynh à, giờ ta làm ăn thảm lắm.
Ông ta có thể nói vậy sao?
Đó không phải là tự đánh mặt mình sao? Nam nhân không thể nói mình không ổn, dù không ổn, cũng phải đảm đương.
Viên Thiên Sở thấy bi ai trong lòng.
Đi đường xa như vậy là vì cái gì?
Chỉ vì đến nhìn một tờ giấy thế này sao?
"Lâm huynh, ta đề nghị chúng ta trở về U Thành. Võ Đạo Sơn chính là một cái hố, xem tình huống thế này là thảm không nỡ nhìn."
Viên Thiên Sở liền muốn quay về.
Nhưng y sẽ không quay về một mình, nếu không nhất định sẽ khiến phụ thân thất vọng.
Chỉ cần Lâm Phàm chủ động dẫn đầu, y trở về sẽ có lý do để giải thích.
Chuyện này không thể trách hài nhi, là Võ Đạo Sơn kia sập tiệm, Lâm Phàm chủ ý quay về, hài nhi cũng chỉ có thể đi theo.
"Không được, bá phụ đã ra lệnh cho ta là dù thế nào đều không được trở về."
Chu Trung Mậu nói.
Đêm đó khi rời U Thành, bá phụ không chỉ đả thông kinh mạch toàn thân cho y mà còn dặn dò y, ra khỏi U Thành đừng trở lại, dù tình huống Võ Đạo Sơn thế nào cũng phải ở lại nơi đó.
Rồi y giận dữ nhìn Viên Thiên Sở, ánh mắt hàm ý ngươi còn dám thuyết phục biểu ca ta về, ta sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi đó.
Nhân tinh như Viên Thiên Sở, liếc mắt một cái liền hiểu hàm ý trong ánh mắt của Chu Trung Mậu.
Y không dám chọc cái tên nhìn thật thà trung thành này.
Khẳng định hắn chính là ác ma đội lốt thật thà.
"Không đúng, Lâm huynh, ta cảm giác đây là khảo nghiệm của Lâm lão gia dành cho ngươi, một loại khảo nghiệm xem ngươi có thể kế thừa gia tộc hay không. Võ Đạo Sơn thành như vậy, chắc chắn Lâm lão gia biết nên muốn nhìn xem chúng ta sẽ làm gì. Là lâm trận tháo lui, ảo não trở lại, hay là xông thẳng về phía trước, tháo gỡ vấn đề khó khăn."
Viên Thiên Sở nói.
Mỗi lúc một ý.
Là bị người uy hiếp.
Y đời này chưa từng bị ai uy hiếp.
Nhưng thật đáng buồn, trong thời gian rất ngắn, y đã bị Lâm Phàm, Chu Trung Mậu, Lương Dung Kỳ uy hiếp.
Nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy.
Chờ một chút!
Viên Thiên Sở cau mày, cảm giác chuyện cũng không đơn giản như vậy, trong này có vấn đề.
"Viên huynh, vẻ mặt đó của ngươi là sao?"
Lâm Phàm thấy biểu tình của y ngưng trọng như có điều suy nghĩ, dường như đã biết điều gì.
Viên Thiên Sở đi qua đi lại, cúi đầu trầm tư, sau đó ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng, nói: "Lâm huynh, đây là một ván cờ, một ván cờ khảo nghiệm chúng ta."
"Theo ta suy đoán, Lâm lão gia chắc chắc không phải không biết tình huống của Võ Đạo Sơn. Nhưng ông để cho chúng ta đường xa ngàn dặm tìm tới, mục đích là gì?"
"Mục đích rất đơn giản, chính là khảo nghiệm chúng ta."
"Có thể khai tông lập phái trên núi, há lại sa sút như thế? Vậy hiển nhiên đây là khảo nghiệm của Võ Đạo Sơn dành cho chúng ta. Cho nên chúng ta phải trải qua khảo nghiệm này, đồng thời tìm được đường chân chính tiến vào Võ Đạo Sơn."
Lương Dung Kỳ kinh ngạc hỏi: "Theo như ý ngươi, nơi này không phải Võ Đạo Sơn?"
Nói như thật vậy.
Y cảm giác gã Viên Thiên Sở này rất thú vị, cả ngày lẫn đêm chỉ biết nói khoác, như thể cái gì cũng biết.
Lâm Phàm tạm thời không lên tiếng, hắn cảm giác Viên Thiên Sở nói có lý.
Viên Thiên Sở đi tới trước tờ giấy, chỉ nội dung phía trên, nói: "Các ngươi nhìn nội dung này có vấn đề, kinh doanh không ổn, không có đồ ăn."
"Thế nào là kinh doanh không ổn, thế nào là không có đồ ăn? Đệ tử môn phái, ít thì hơn trăm, nhiều thì hơn ngàn. Có thể sáng lập môn phái thì không có kiểu nói kinh doanh không ổn này. Còn không có đồ ăn là chuyện vô căn cứ. Nhiều đệ tử như vậy, có tay có chân, sao có thể chết đói. Lại nói hoàn cảnh nơi này, xung quanh là núi, phương xa là thành thị, kiếm ít đồ hoang dã vào trong thành bán cũng kiếm được tiền."
"Lại xem một hàng chữ cuối cùng, Vị Phủ lầu ở đường Minh Quang, Giang Thành. Đây là đầu mối để lại cho chúng ta, hiển nhiên là muốn chúng ta đi nơi đó tìm đầu mối."
"Lâm huynh, không thể không nói Lâm lão gia cùng Võ Đạo Sơn quan hệ tâm đầu ý hợp, khảo nghiệm bậc này cũng có thể an bài đâu vào đấy."
Nghe lý lẽ Viên Thiên Sở đưa ra như vậy, cũng có điểm đạo lý.
Kẻ có đọc qua mấy cuốn sách thật tốt nha.
Thời điểm Vương gia công tử Vương Vân Phi tới U Thành, Viên Thiên Sở an ổn ngâm thơ qua lại với cô nương, lại còn tham khảo văn học, kiến thức có thể nói là nằm lòng.
Lâm Phàm suy nghĩ, sau đó nhìn Viên Thiên Sở, nói: "Không nhìn ra ngươi cũng có chút bản lĩnh."
Viên Thiên Sở lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Chuyện nhỏ, không có gì khó khăn, chỉ lại phải để ý chút tiểu tiết."
Khen mấy câu liền thở gấp.
Lương Dung Kỳ rất khinh bỉ nhìn Viên Thiên Sở, đắc ý cái gì chứ?
Y ghét nhất chính là hạng người biết ăn nói.
Cùng gã họ Lâm giống nhau như đúc, sao trước kia không nhìn ra chứ?
"Những điều này đều là ngươi đoán, ai biết thật giả chứ."
Lương Dung Kỳ nói.
Viên Thiên Sở cười nói: "Là thật hay giả, nhìn một chút là biết."
Lương Dung Kỳ không tín nhiệm khiến y có chút mất hứng.
Có ý gì?
Xem thường người vậy.
Có giỏi cùng ta đi Giang Thành, xem ta dùng sự thật đánh vào cái khuôn mặt già nua của ngươi.
"Cẩu Tử, ngươi nói xem. "
Lâm Phàm hỏi.
"Công tử, người nói sao thì là như vậy."
Cẩu Tử trả lời, công tử nhà mình hỏi, vậy khẳng định phải lên cùng thuyền với công tử.
Nếu công tử cho là Viên Thiên Sở nói nhảm, vậy lời y nói chính là nhảm nhí.
Lâm Phàm trầm tư trong chốc lát, nói: "Đi, đi Giang Thành xem một chút."
Hắn không rõ lắm về suy nghĩ thật của cha.
Luôn cảm giác trong này có vấn đề.
Nhưng vấn đề rốt cuộc ở nơi nào, thật đúng là không biết.
Giang Thành.
"Thật đúng là thành lớn."
Lâm Phàm nói.
Đích xác là như vậy.
Dù chưa vào thành, tới gần nhìn tường thành là có thể thấy.
Tường thành của U Thành cũ nát, lại rất thấp, gặp phải kẻ biết võ dùng một cước là có thể nhảy qua.
Cổng thành còn có canh gác.
Nhưng lại không kiểm tra người vào thành, có hơi giống vật trưng bày.
Mặt đường đều lát đá xanh, đường phố náo nhiệt, người đến người đi, không nhìn không biết, nhìn một cái tâm liền lạnh.
Chênh lệch thế này cũng quá cmn lớn.
U Thành sao lại cũ nát như vậy.
Thật nghĩ không ra.
Tìm một người đi đường hỏi xem Vị Phủ Lâu ở đâu.
Không lâu sau.
Một tòa tửu lâu rất sang trọng xuất hiện trước mắt mọi người. Cái này so với Thuần Hương Các ở U Thành còn sang trọng hơn. Theo lời Lâm Phàm, Vị Phủ Lâu là năm sao, mà Thuần Hương Các chính là hai sao.
Không thể so sánh được.
Ngoài cửa có một lão giả bày sạp xem bói, lấy đất làm bàn.
Tay trái lắc chuông đồng kêu leng keng.
Tay phải cầm một lá cờ, trên đó viết, Thiết Khẩu Thần Toán Trương đại tiên.
Đám người Lâm Phàm đứng ở cửa, nói: "Đi hỏi một chút xem Trương Thiên Sơn có trong đó không."
Đại sư Trương Thiên Sơn xem bói ở cửa, đang định mở miệng mời chào mấy người vừa nhìn liền biết là từ nơi khác tới, lại nghe được đối phương muốn tìm mình, nhất thời híp mắt vểnh tai lặng lẽ nghe.
Viên Thiên Sở nói: "Ta xem chừng là không hỏi được, chúng ta muốn vào Võ Đạo Sơn, phải trải qua khảo nghiệm mới được."
Lâm Phàm nói: "Hỏi trước một chút rồi nói sau."
Đại sư Trương đại tiên xem bói, bất động thần sắc đứng dậy, đi vào trong hẻm thay một bộ quần áo khác, lắc mình một cái, vậy mà thay đổi thành có một chút khí chất thần tiên.
Sau đó trở về chỗ cũ, ngồi chờ cá cắn câu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất