Chương 105: Nhìn xem, ta đã nói rồi mà.
Chuyện đầu tiên khi Lâm Phàm tỉnh lại không phải là đi xem tình hình bên ngoài, thay vào đó là xem điểm nộ khí trong tiểu phụ trợ.
Điểm nộ khí: 7757
Cũng không vui lắm, tối qua xem cũng là 7757, giữ lại cái mạng nhỏ của bọn họ qua đêm chính là muốn xem thử bọn kia có tiềm lực hay không, hoặc cũng có thể nói là hợp tác qua lại. Đáng tiếc đối phương lại không trân trọng, hắn cũng không còn cách nào khác.
"Biểu ca, tối qua ngủ ngon chứ."
Chu Trung Mậu hỏi, hắn cả đêm tu luyện nên rất có tinh thần, cảnh giới đã đạt đến loại trình độ này thì tu luyện công pháp cao thâm cũng giống như là hấp thu linh khí thiên địa vậy, có thể khiến bản thân không ngừng mạnh mẽ, từ đó đạt được đỉnh cao.
"Cũng được, chỉ là không ngủ ngon bằng ở nhà."
Lâm Phàm nói, đích thực đúng là như vậy, nếu không phải cha nhất định bắt hắn ra ngoài thì cho dù là đầu óc hắn có chứa toàn bã đậu cũng không muốn mò ra ngoài chịu khổ. Cái gì mà Võ Đạo Sơn, xem ra thì cũng chỉ là một địa phương rách nát mà thôi, ở U Thành vui vẻ như vậy, cuộc sống của công tử phú gia là chuyện mà người bình thường có thể tưởng tượng được sao?
Ở bên ngoài Lương Dung Kỳ và Viên Thiên Sở đang khẽ thì thầm, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì. Không ngờ hai người này bình thường ở U Thành cũng chẳng chào hỏi gì, thế mà nay lại có thể nói chuyện với nhau.
Đương nhiên nếu như hắn biết Viên Thiên Sở lén lút giấu riêng tiểu kim khố, kết quả lại bị Lương Dung Kỳ phát hiện rồi uy hiếp phải chia một nửa, thì e rằng hắn sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Dịch trạm rất yên tĩnh, cho dù tối qua có người đến đây thì lúc nhìn thấy tình huống bên trong phòng cũng bị dọa sợ đến quay đầu bỏ chạy, không dám lưu lại thêm một phút nào.
Đẩy cửa ra liền nhìn thấy một đám người đang nằm trên mặt đất kêu rên, Lâm Phàm ở trên lầu các nhìn xuống tình hình phía dưới nói: "Những tên này đều tội đáng muôn chết."
"Lâm huynh, bọn họ quả thực đáng chết."
Viên Thiên Sở nói.
Đối với hắn mà nói, muốn an toàn thì nhất định phải giết chết những người này, có quá nhiều người nhìn thấy được khuôn mặt thật của bọn hắn, nếu như thả hổ về rừng thì chúng sẽ triệu tập đồng bọn, hậu quả khó mà lường được.
Dựa vào hiểu biết của hắn về Lâm Phàm, một người thông minh ngoan độc như vậy sao có thể không biết đến liên hệ bên trong. Cho nên hắn nói lời này cũng không phải là đang đề xuất ý kiến mà là nhắc nhở một chút, đề phòng Lâm Phàm sáng sớm mới ngủ dậy đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, nhất thời mềm lòng thả bọn chúng ra.
Lương Dung Kỳ liếc nhìn Viên Thiên Sở, thực sự là đê tiện, tối qua vẫn còn chém gió với mình mà hiện tại gió đã lặng rồi. Hắn lại còn muốn cho thêm một đao, tự mình chém gió đến gần như hoàn mỹ, thật sự là âm hiểm.
"Biểu ca, hắn nói cũng có lí."
Chu Trung Mậu đồng ý với Viên Thiên Sở, đích thực cần phải giết hết, hắn sẽ không lưu lại bất kì nguy hiểm nào có thể uy hiếp đến biểu ca.
"Tùy thôi, nhưng mà biểu đệ à, chúng ta ra ngoài trên người mang theo ngân lượng có hạn, lại còn cộng thêm hai cái miệng khác nữa thì chi phí cũng nhiều lên, ngươi đi xem thử trên người mấy tên này có tiền hay không."
Lâm Phàm nói.
Viên Thiên Sở nghe được lời này thì trong lòng điên cuồng phỉ nhổ, ngươi có còn là con người không?
Ngân lượng có hạn?
Chỗ ngân lượng kia đều là của bọn ta đó, rõ ràng là tiền tài của hai người bọn ta đang nuôi ba người các ngươi, sao đến miệng ngươi lại biến thành ý khác rồi.
Chu Trung Mậu mang theo sát ý tiến đến.
Mấy người bọn Mao Ẩn chịu đau cả một đêm, sắc mặt trắng bệch, nhất là cánh tay của hắn sau khi bị Lâm Phàm niết vỡ vẫn luôn chảy máu, nếu như không phải hắn cũng có chút tu vi, sợ rằng sớm đã chảy cạn máu rồi.
Chu Trung Mậu thô lỗ xé rách y phục của Mao Ẩn giống như đang nhục nhã với một tiểu nữ nhân vậy.
Mao Ẩn uất ức, ngươi là ma quỷ sao, ta đã thành bộ dạng như vậy rồi mà ngươi còn thô lỗ với ta, thực sự là quá đáng.
Có miếng bạc vụn rơi xuống đất, không đúng, đó chỉ được khoảng mười mấy lượng, quả thực là rất nghèo, nghèo đến mức khiến người khác không nhẫn tâm nhìn thẳng.
"Ngô Đồng Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu."
Mao Ẩn phẫn nộ nói, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày lâm vào cảnh ngộ này. Uy danh của Ngô Đồng Vương thế mà lại không trấn áp được mấy tên tiểu bối đạo chích này, Ngô Đồng Vương không đủ uy mãnh hay là các ngươi muốn nghịch thiên.
Bịch!
Một chưởng của Chu Trung Mậu đánh vỡ tim Mao Ẩn, mặt Mao Ẩn đỏ lên không dám tin mà nhìn Chuu Trung Mậu, dường như không ngờ Chu Trung Mậu lại có thể thực sự động thủ.
Lâm Phàm thản nhiên, tuy thủ đoạn của biểu đệ có hơi hung ác nhưng đám người này cả đêm qua làm cái gì vậy?
Chẳng lẽ là ngủ sao?
Đến một chút điểm nộ khí cũng không tăng cho hắn, giữ lại cũng chỉ là lãng phí không khí thôi. Rõ ràng hắn đã cho bọn họ cơ hội bảo toàn tính mạng nhưng không có ai trân trọng.
Viên Thiên Sở nhìn về hướng Lương Dung Kỳ, ánh mắt có vẻ hơi đắc ý. Nhìn thấy chưa, ta đã nói rồi mà, họ Lâm kia chắc chắn sẽ giết hết mấy tên này, tối qua ta không có lừa ngươi, giờ thì ngươi tin rồi chứ.
Đương nhiên hắn vẫn luôn nghĩ rằng tay sai của Ngô Đồng Vương không chỉ có những người này mà chắc chắn còn có người đang ở xung quanh đây, chỉ là người này rốt cuộc là ai? Bọn chúng tối qua rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi, hay là tự thấy thực lực bản thân không bằng Chu Trung Mậu cho nên mới bỏ chạy cả đêm, đến người nhà mình cũng không dám cứu, lòng người quả thực là bạc bẽo.
Lương Dung Kỳ chấn kinh, hắn thật sự không ngờ Viên Thiên Sở lại đoán đúng rồi.
Đáng sợ, quá đáng sợ.
Viên Thiên Sở không nói một lời thừa thãi nào thêm, chỉ nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt này. Người chết vì tiền chim chết vì ăn, tiền tài quả nhiên là thứ đứng đầu mọi tội ác.
Thủ đoạn của Lâm Phàm dần lộ ra, bản tính thật cũng yên lặng lẽ hiển hiện, vào thời điểm này thì ai còn có thể nghĩ ra được việc bóc lột tiền tài trên người thủ hạ của Ngô Đồng Vương. Người bình thường sẽ không thể nghĩ ra được chuyện như thế này, chắc chắn sẽ giết xong rồi bỏ đi, nhưng hắn thì không chỉ giết người, mà còn cướp hết tiền bạc của người ta.
Chưởng quỹ trạm dịch cả người run cầm cập núp ở sau quầy, chỉ thỉnh thoảng mới ló đầu ra ngó xem tình cảnh ở bên ngoài, nhưng một màn trước mắt này thật sự là quá dọa người, cứ nhắm mắt vào là lại thấy lạnh gáy không dám ló mặt ra nữa.
Thủ đoạn của Chu Trung Mậu rất quả quyết, giết hết tất cả những cấm quân của Ngô Đồng Vương ở đây, sau đó đi đến bên cạnh biểu ca, nói: "Biểu ca, tất cả có 400 lượng."
Lâm Phàm lắc đầu không ngờ mấy người này lại nghèo đến vậy, nhưng mặc kệ có ít còn hơn không.
"Đi thôi, nhanh lên đường."
Hắn căn bản không để những chuyện này trong lòng, chỉ coi đó là một chuyện nhỏ phát sinh trên đường đi mà thôi.
Lúc đi qua chỗ tủ quầy thì Lâm Phàm lấy ra ngân lượng ném cho chưởng quỹ, còn cho nhiều hơn một chút rồi dặn dò: "Nhớ thu dọn xác."
Chưởng quỹ sợ hãi gật đầu, sau khi bọn Lâm Phàm rời đi thì dịch trạm mới triệt để yên tĩnh lại. Chưởng quỹ đi đến trước mặt Mao Ẩn, nhìn bộ dạng chết thảm đó liền có chút thương cảm.
"Đừng trách huynh đệ ta không cứu ngươi, thực lực của đối phương quá khủng bố, ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu ngươi vẫn coi là là huynh đệ thì chắc chắn ngươi sẽ hiểu được, nguyên nhân vì sao ta không cứu ngươi. Nếu như ngươi nhất định muốn ta phải cứu ngươi, vậy thì chính ngươi mới không coi ta là huynh đệ."
Suy đoán của Viên Thiên Sở cũng không sai, Ngô Đồng Vương đích thực là có hậu thủ. Lão bản cũ của trạm dịch này bị hắn giết chết, mà hắn chính là kẻ giả mạo. Vốn định nội ứng ngoại hợp giết chết đám người Dương Vũ nhưng không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến hành động thất bại. Thực lực của Chu Trung Mậu thực sự là quá kinh người, cho nên hắn mới thành thật làm một chưởng quỹ không dám lộ ra một tia giả dối nào. Cho đến lúc sau khi bọn Lâm Phàm rời đi hắn mới dám lộ ra thân phận thật sự.
"Đại nhân, sự tình hiện tại đã như thế này thì chúng ta có trở về nữa không?"
Đóng vai tiểu nhị cũng là người của Ngô Đồng Vương, hắn cũng không phải muốn trở về. Nhiệm vụ không chỉ thất bại mà còn thua một cách thê thảm như vậy, trở về cũng khó thoát khỏi cái chết. Không bằng bây giờ cứ giả vờ chết rồi, sau đó thay họ đổi tên mà sống tiếp còn hơn.
"Không quay về, ngươi đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta lập tức rời đi."
Chưởng quỹ nói.
Tiểu nhị xoay người, nhưng đột nhiên lại kêu lên một tiếng, sau lưng bị cái gì đó đâm vào.
"Ngươi...."
Tiểu nhị không dám tin mà trợn tròn mắt .
Chưởng quỹ rút dao ra cười lạnh:
"Ta sống tiếp là được rồi, ngươi mang bí mật đi theo bọn họ đi, nhiều thêm một người biết chân tướng thì càng nhiều thêm một phần nguy hiểm cho ta."