Chương 112: Đây là một nhân tài
Đột nhiên.
Từ xa truyền tới thanh âm không được hài hòa lắm.
"Trương Thiên Sơn, ngươi còn dám xuất hiện, bản công tử coi như đánh giá
cao ngươi."
Lời nói này rõ ràng không được thân thiện lắm.
Lâm Phàm nhìn về phía Trương đại tiên, lạnh nhạt nói: "Người ta đến gây
phiền phức cho ngươi kìa."
Biểu tình Trương đại tiên không được tự nhiên lắm, ông biết là ai, lại
không nghĩ đối phương tới nhanh như vậy.
Chủ nợ, chủ nợ lớn.
Ông vốn muốn bỏ chạy nhưng tình huống hiện giờ sao có thể chạy?
Dù nói thế nào, hiện giờ ông cũng không phải chưởng môn, nhiều nhất cũng
chỉ là một phó chưởng môn thôi.
"Chưởng môn, kể ra thì rất dài dòng, tiền thuê Võ Đạo Sơn vẫn còn thiếu."
Trương đại tiên nói.
Rất nhanh, Hoàng Bác Nhân dẫn theo nô bộc đi tới.
"Trương Thiên Sơn, ngươi thật không biết giữ chữ tín. Hoàng gia ta cho
ngươi thuê Võ Đạo Sơn, đàm phán giá tiền xong xuôi thì ngươi liền bỏ đi.
Không có tiền trả ngươi có thể nói thẳng, nhưng ngươi chẳng nói gì liền
biến mất không tăm tích, ngươi xem chính mình có quá đáng không?"
Mặt mũi Trương đại tiên không nén giận nổi, gượng gạo cười nói: "Hoàng
công tử, không phải như công tử nghĩ đâu, chuyện này nói ra rất dài
dòng."
Hoàng Bác Nhân nói: "Đừng nói những thứ này với ta, ta không quan tâm.
Ngươi thuê núi của nhà ta thì phải trả tiền. Trả tiền rồi thì chuyện gì
cũng không liên quan đến ta."
Đối với Trương đại tiên mà nói, chuyện này thật không có tình người.
Ít nhất cũng phải nghe ông nói xong chứ.
Lâm Phàm nhìn đối phương, vị Hoàng gia công tử này đi như gió, đầu ngẩng
cao, nhìn có vẻ rất cao ngạo, tướng mạo thật ra cũng bình thường, không
có điểm nào xuất sắc.
Tổng thể mà nói, chính là...
Bình thường!
Bình thường!
Bình thường!
Hoàng Bác Nhân nhìn bốn phía hô: "Dừng lại, đều dừng lại cho bản công tử.
Hôm nay không trả tiền thuê thì đừng hòng tu sửa."
Những người dân đang khởi công kia, khi thấy người nói chuyện là Hoàng
Bác Nhân, đều dừng động tác trên tay lại.
Đây có lẽ là Hoàng gia công tử ở Giang Thành.
Không nghe lời còn tiếp tục làm chính là tự tìm phiền toái rồi.
"Hoàng công tử, cần gì chứ, chậm một chút được không?"
Trương đại tiên nói.
Trong lòng ông rất khổ sở.
Ai.
Vốn tưởng Xem ảnh 1có thể nhìn thấy ngày Võ Đạo Sơn phục hưng, không nghĩ
hôm nay trong lúc tu sửa lại xảy ra chuyện này.
Hoàng bác nhân khoát tay, nói: "Không được, ngươi không giữ chữ tín,
không có đạo đức. Năm đó nếu ngươi không có tiền trả, đến nói với Hoàng
gia ta một tiếng, ta còn có thể hiểu được. Nhưng hành động của ngươi thật
sự quá tệ, nên ta sẽ không tin tưởng ngươi."
Trương đại tiên không biết làm sao, buông thõng tay, nói: "Ta không có
tiền."
Xoạch!
Chỉ thấy Hoàng Bác Nhân lấy bàn tính ra, ngón tay nhanh chóng chuyển
động, âm thanh bàn tính lạch cạch vang dội, nói: "Cho ngươi thuê Võ Đạo
Sơn, tiền thuê một năm bảy trăm lượng, đã bảy năm rồi ngươi chưa trả
tiền, tổng cộng bốn ngàn chín trăm lượng. Đến Hoàng gia làm phó dịch,
tiền công một tháng năm lượng, vậy ngươi phải ở Hoàng gia làm công tám
mươi mốt năm sáu tháng."
"Ngươi sống không lâu được như vậy cũng không sao, Hoàng gia ta tìm vợ
cho ngươi, để ngươi lưu lại hậu thế trả nợ tiếp."
"Hoàng gia ta không nợ ai một phân tiền, người khác cũng không thể thiếu
Hoàng gia ta một phân."
Ba ba!
Hoàng Bác Nhân thu hồi bàn tính mang theo người, treo ở bên hông.
Trương đại tiên trợn mắt há mồm, đã sớm sững sờ, còn có thể chơi như vậy
sao?
"Đây là nhân tài."
Lâm Phàm nói.
Thật không nhìn ra, tuổi tác người này không lớn, đầu óc tính toán lại
thông minh như vậy.
Viên Thiên Sở cười không nói, xem ra mình lại đoán đúng.
Trương Thiên Sơn ở bên ngoài quả nhiên có vấn đề.
Thiếu nhiều tiền như vậy, lão không trả nổi, tự nhiên phải tìm người tiếp
nhận, mà Lâm Phàm chính là đối tượng lão muốn tìm.
Có lẽ tiếp theo, Trương Thiên Sơn sẽ đẩy Lâm Phàm ra, nói đây là chưởng
môn tân nhiệm của Võ Đạo Sơn, tất cả món nợ để cho chưởng môn tân nhiệm
xử lý.
Trương đại tiên nói: "Hoàng công tử, như vậy có hơi dã man."
Hoàng Bác Nhân xem thường nói: "Dã man cái gì? Hoàng gia ta ép ngươi
thuê, hay là cầm đao gác ở cổ ngươi, nói không thuê thì chém chết ngươi?
Không có tiền thì ngươi dọn đi, ngươi lại kéo dài, cho ngươi thiếu nợ thì
ngươi chạy mất, ngươi tự vấn lương tâm mình xem ai đúng ai sai?"
Đám nô bộc bên người y đứng nghiêm, cùng công tử đi thu nợ, rất rộng rãi,
rất thoải mái.
Công tử không bao giờ bắt bọn họ động thủ.
Đều là lớn tiếng nói chuyện, khiến cho ngươi không thể phản kháng được.
Trương đại tiên trước kia đã nhìn ra Hoàng gia công tử này không dễ đối
phó, nhưng không nghĩ tới mấy năm không gặp lại có thể nói chuyện khiến
người khác không đáp lời nổi như vậy.
Lương Dung Tề nhìn gã Hoàng Bác Nhân này.
Công tử nhà giàu ở thành thị lớn nói chuyện cũng mạnh miệng như vậy.
Nhưng y lại có cảm giác tên Hoàng Bác Nhân này có chút nhìn không hiểu
tình huống hiện tại.
Dĩ nhiên, y càng muốn biết Lâm Phàm xử lý thế nào.
Trương đại tiên nói: "Hoàng công tử, trước không nói những thứ này, ta
giới thiệu cho công tử một chút, vị này là chưởng môn tân nhiệm Lâm Phàm
của Võ Đạo Sơn. Còn ta hiện tại chỉ là phó chưởng môn, công tử yên tâm,
tiền thuê tuyệt đối sẽ không thiếu."
Hoàng Bác Nhân nhìn Lâm Phàm, cẩn thận quan sát, sau đó nói: "Đang yên
đang lành, sao lại bị tên này lừa gạt? Ta nói cho ngươi biết, lão thiếu
ta bốn ngàn chín trăm lượng, đây không phải là số tiền nhỏ, lão không
trả, có thể ngươi phải trả đó."
"Hoàng công tử, sao lại nói là lừa gạt? Đây là nhi tử một vị tri kỷ của
ta, ta cũng muốn hưng thịnh Võ Đạo Sơn, nên chủ động thoái vị nhượng
hiền."
Trương đại tiên nói.
Thời đại này thật khó lăn lộn nha.
Người trẻ tuổi tên nào cũng rất biết nói chuyện.
Như vị Hoàng công tử này đây, đừng thấy tuổi còn trẻ, không có bản lĩnh,
nhưng nói đến tiền bạc thì thật sự là rất biết tính toán, không nói lại
y.
Lâm Phàm suy nghĩ chốc lát, nói: "Thiếu nợ trả tiền, đó là lẽ dĩ nhiên,
dù là ai cũng không thay đổi được. Hay là ngươi đi làm phó dịch ở Hoàng
gia đi, cũng chỉ có tám mươi mấy năm, cửa Võ Đạo Sơn vĩnh viễn rộng mở
với ngươi."
Trương đại tiên hít thở không thông.
"Hiền chất, ta là hảo hữu tri kỷ của phụ thân ngươi đó."
Trương đại tiên không dám tin nói, tâm nguội lạnh.
Viên Thiên Sở cười không nói.
Y cũng biết sẽ là như vậy.
Muốn họ Lâm gánh vác, đó là chuyện không thể. Ngươi để hắn tiếp nhận,
nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, thủ đoạn cũng rất lợi hại, sao có thể
tùy ý ngươi lừa gạt?
Chu Trung Mậu nhìn Trương đại tiên, lắc đầu, tiếc nuối, bá phụ quả nhiên
nói đúng, chỉ là không nghĩ sẽ thảm khốc như vậy.
Lúc sắp đi, bá phụ có nói qua với y.
Trương Thiên Sơn là bạn tốt của ông, chỉ biết vài thứ cơ bản, cuộc sống
có lẽ không được như ý, nhưng theo Lâm Vạn Dịch nghĩ, cuộc sống có kém
cỏi thế nào nhưng còn có Võ Đạo Sơn cũng coi như không tệ. Dù sao lúc còn
trẻ, lão tích lũy cho bản thân nhiều ngân lượng như vậy mà.
Nhưng ông sao có thể nghĩ đến.
Trương đại tiên sớm đã thua sạch chỗ ngân lượng kia.
Võ Đạo Sơn chính là một cái động không đáy, mỗi tháng tiền phát cho đệ tử
là một con số khổng lồ.
Có thể chống đỡ đến giờ cũng đã không dễ dàng.
Chu Trung Mậu đi tới trước mặt Hoàng Bác Nhân, hít sâu một hơi, thân thể
phát ra tiếng kẽo kẹt, dường như là bắp thịt đang bành trướng, biểu tình
hàm hậu dần có biến hóa.
Hoàng Bác Nhân nhìn hán tử trước mắt có vẻ thật thà nhưng lại có chút
kinh khủng, nói: "Ngươi muốn làm gì? Thiếu nợ trả tiền, là lẽ đương
nhiên, tiền là tiền, võ lực là võ lực, hai cái không thể nhập làm một."
"Ngươi muốn dựa vào võ lực chinh phục ta, đó là chuyện không thể nào. Tổ
huấn của Hoàng gia ta, một là một, hai là hai, thiếu tiền thì trả, muốn
đánh ta thì cũng phải trả tiền trước đã."
"Nhân tài."
Lâm Phàm mở miệng nói: "Biểu đệ, lui ra."
Chuyện này nếu hắn không ra mặt thì thật đúng là không dễ giải quyết.
Người trước mắt này.
Mẹ nó, chính là một nhân tài.