Chương 113: Ngươi nói cũng có lý
Hoàng Bác Nhân hiện tại dầu muối đều không vào, vẫn chỉ là câu nói đó,
trả tiền, trả tiền, trả tiền. Đối với Hoàng Bác Nhân mà nói thì người nợ
tiền hiện tại đều là ông lớn cả, nói chạy liền chạy, không chỗ nào tìm
được.
Trương Thiên Sơn thuê núi của hắn, đã nợ hắn rất nhiều năm rồi. Đó chính
là tin tưởng nhưng không ngờ sự tin tưởng này ném cho chó ăn rồi.
Viên Thiên Sở cảm thấy chuyện này không dễ giải quyết như vậy, nếu như
không trả hết món tiền này thì chắc chắn Võ Đạo Sơn sẽ không tu sửa được.
Nhưng nếu như trả nợ hết rồi thì làm gì còn tiền mà tu sửa Võ Đạo Sơn,
đây thực sự là chuyện nan giải mà.
Lâm Phàm đi đến trước mặt Hoàng Bác Nhân: "Hoàng công tử, mời đến bên này
nói chuyện."
Hoàng Bác Nhân nhìn Lâm Phàm cảm thấy người này không giống tên Trương
Thiên Sơn kia, im lặng gật đầu rồi đi qua một bên, nói: "Vị huynh đệ này,
nói lời khó nghe trước, cho dù thế nào thì tiền cũng vẫn phải trả, Hoàng
gia ta làm ăn chính là dựa vào hai chữ công bằng, thành tín, từ trước đến
nay chưa từng lừa ai nhưng cũng sẽ không để ai lừa."
"Ta hiểu mà, ta hiểu mà."
Lâm Phàm đáp lời.
Trương đại tiên thấy hai người kia đi đến một chỗ cách đây không xa thì
thầm to nhỏ gì đó thì rất muốn biết bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.
Chuyện này chính là có chút phức tạp, Hoàng Bác Nhân là người không dễ
đối phó, nếu không xì ra 4900 lượng này cho hắn thì chắc chắn sẽ không
rời khỏi đây được. Võ Đạo Sơn đã bắt đầu tu sửa rồi, không ngờ lại gặp
phải chuyện này, sớm biết vậy thì đã đổi đến ngọn núi khác rồi.
Lâm Phàm nói: "Hoàng công tử, ngươi thấy ta giống người bình thường sao?"
Hoàng Bác Nhân khẽ sửng sốt, lại tiếp tục tỉ mỉ đánh giá đối phương, nói:
"Ừm, khí chất của huynh đệ cũng không phải là người bình thường. Nhưng
cho dù khí chất không bình thường thì nợ tiền vẫn phải trả."
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, cái tên này cả đầu đều là gân, nhưng mà
những sợi gân này hình như được sử dụng rất tốt, con mẹ nó chỉ nghĩ đến
mỗi lí do kia, nợ tiền thì phải trả còn những cái khác không quan trọng.
Hắn chỉ vào Trương đại tiên nói: "Ngươi nhìn bộ dạng hắn xem có giống
người có khả năng trả tiền cho ngươi không?"
Hoàng Bác Nhân nhìn qua, nói thật thì đích thực là không giống người có
khả năng trả nợ, nếu thực sự có khả năng trả thì cũng sẽ không kéo dài
tới bây giờ.
Trương đại tiên phát hiện ánh mắt của hai người kia đang nhìn về phía
mình, hai tay hắn nắm lấy râu sơn dương không những lộ ra tư chất tự tin
mà còn có một loại phong phạm ẩn sĩ cao nhân, có lẽ chưởng môn đang khen
ngợi hắn nên hắn nhất định phải phối hợp tốt mới được.
"Không giống, nhưng chỗ tiền này vẫn phải trả, bổn công tử tính rồi, hắn
và hậu nhân của hắn đều phải đến Hoàng gia chúng ta làm nô bộc, trả cho
hết mới thôi."
Hoàng Bác Nhân nói.
Lâm Phàm thấy Trương đại tiên bày ra một bộ dạng ăn đòn kia thì thực sự
không muốn nói thêm gì nữa cả, một chút tự hiểu lấy cũng không có. Con mẹ
nó, nợ người ta nhiều tiền như vậy đúng là sống uổng phí cả nửa đời
người.
Lâm Phàm nói: "Hoàng huynh, huynh nên biết rằng đưa hắn đến Hoàng gia làm
nô bộc chính là đang dẫn sói vào nhà, nói không chừng Hoàng gia mấy chục
năm sau đều mang họ Trương hết. Đừng tưởng rằng ta đây đang đe dọa huynh,
bất kì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra mà."
"Dung mạo của hắn cũng không tệ, Hoàng gia thì lại bao hôn nhân, hậu đại
như thế nào ai cũng không biết trước được, có thể là nam mà cũng có thể
là nữ. Nếu như là nam anh tuấn phi phàm, nữ xinh đẹp như hoa khuynh quốc
khuynh thành thì ngươi nghĩ rằng hậu đại của ngươi còn có thể nắm quyền
được nữa không?"
"Cho dù là ở rể thì Hoàng gia ngươi cũng phải sống chung với hậu đại của
hắn, ngươi nghĩ mà xem có khả năng này không?"
Lần đầu tiên Hoàng Bác Nhân được nghe phân tích như vậy thì cảm thấy đúng
mà gật đầu, cũng có khả năng này lắm. Hắn là người làm ăn buôn bán, trong
lúc làm ăn xảy ra bất kì chuyện gì thì ai cũng không biết trước được, hai
chữ kỳ quặc không phải là tự nhiên mà có, hắn cũng là người đã từng chứng
kiến rất nhiều lần rồi.
"Có thì cũng có khả năng này nhưng tiền thì vẫn nhất định phải trả."
Hoàng Bác Nhân nói.
Lâm Phàm đáp: "Hoàng huynh, ta thấy ngươi là người làm ăn, vậy ngươi có
muốn kiếm tiền không?"
Hoàng Bác Văn nói: "Muốn, nhưng tiền này vẫn nhất định phải trả."
Mẹ kiếp, ngươi không thể đừng nói mãi câu này sao, ai mà không biết là
phải trả tiền, nhưng mà cứ treo câu nói này trên miệng thì đúng là chẳng
còn chút ý nghĩa gì.
Lâm Phàm nói: "Bây giờ chỗ ta đang có một mối làm ăn, Hoàng huynh có đồng
ý thử xem sao không?"
"Không đồng ý, trả tiền rồi mới được."
Hoàng Bác Nhân lắc đầu.
Lâm Phàm có chút mệt nhọc, nợ tiền thì phải trả, động thủ đánh người là
không được, hắn là người nói đạo lí há lại giống mấy tên mãng phu kia.
"Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, ngươi vẫn nên là đưa hắn về Hoàng
gia làm nô bộc đi, Võ Đạo Sơn cũng không cần nữa, 4900 lượng này của
ngươi coi như là nước dội lá khoai vậy."
Nếu đã như vậy thì khẳng định là chẳng còn gì để nói nữa rồi.
"Chờ đã."
Hoàng Bác Nhân vẫn muốn lấy lại tiền, lúc nãy nói muốn đem Trương đại
tiên về Hoàng gia làm nô bộc, chắc chắn là một vụ làm ăn lỗ nặng
"Ngươi nói xem rốt cuộc là mối làm ăn gì."
Hắn là kẻ đã bị ảnh hưởng buôn bán làm ăn của gia tộc thấm sâu vào máu
nên sẽ chuẩn xác nắm chắc thời cơ kiếm tiền. Nghe đối phương lí luận như
vậy hắn cũng đang cân nhắc xem có nên làm không.
Lâm Phàm nói: "Ngươi có biết vì sao Võ Đạo Sơn bị đóng cửa không?"
Hoàng Bác Nhân như bị nói đúng chỗ ngứa liền đáp: "Đương nhiên là biết,
không có sản nghiệp của riêng mình mà lại thu nhận đệ tử quá nhiều thì
làm sao có thể chống đỡ nổi tiền hàng tháng cho các đệ tử, Võ Đạo Sơn mà
không đóng cửa thì còn ai có thể đóng cửa được."
"Ừm, nói cũng có lí, ngươi nên biết rằng hiện tại ta chính là tân nhiệm
chưởng môn của Võ Đạo Sơn, và chuẩn bị tiến hành cải cách. Nhưng ta lại
thiếu tài chính, ta thấy Hoàng huynh cũng là người thông minh, tầm nhìn
dĩ nhiên cũng sẽ đặc biệt hơn người, nếu như là người khác thì ta cũng
lười nói nhiều cùng họ, bởi vì bọn họ không thể nào hiểu được hướng cải
cách của ta rốt cuộc là như thế nào, Hoàng huynh huynh có thể hiểu được
không?"
Lâm Phàm nói.
Vấn đề xuất hiện rồi đây, Hoàng Bác Nhân tạm thời chưa trả lời, hắn chính
là kẻ thích được người khác tán dương khen ngợi. Tầm nhìn đặc biệt? Người
thông minh? Mấy lời này đích thực là đang nói mình mà, nhưng nếu như nói
bản thân mình không thể hiểu được thì chẳng phải là đang nói bổn công tử
không có mắt nhìn, cũng không phải là người thông minh. Không thể như vậy
được, tuyệt đối không thể như vậy được.
Hoàng Bác Nhân gật đầu: "Ừm, có thể hiểu được."
Hiểu cái rắm á, con mẹ nó đến cái biện pháp gì ngươi cũng chưa nói thì ai
mà có thể hiểu được cơ chứ. Bất đắc dĩ, ta thật sự là bất đắc dĩ.
Lâm Phàm nói: "Hoàng huynh sao lại không đánh cược một phen xem sao, Võ
Đạo Sơn vừa mới khởi bước, ngươi cũng tiếp tục rót vốn vào thì có lẽ sau
này Võ Đạo Sơn sẽ trở thành đại môn phái lớn nhất trong phạm vi trăm vạn
dặm, tới lúc đó Hoàng huynh chính là người kiếm được nhiều tiền nhất
rồi."
"Ngươi lại đây."
Lúc này Lâm Phàm vẫy tay với nô bộc đi bên cạnh Hoàng Bác Văn. Tên nô bộc
kia có chút khinh ngạc nhưng vẫn đi đến trước mặt Lâm Phàm.
"Ta hỏi ngươi, nếu như bảo ngươi đến Võ Đạo Sơn rót vốn đầu tư ngươi có
đồng ý không?"
Lâm Phàm hỏi.
Nô bộc đáp: "Chắc chắn là không đồng ý rồi, chuyện buôn bán lỗ vốn như
vậy thì ai có thể đồng ý được a."
"Ừm, ngươi có thể đi rồi."
Lâm Phàm nói, sau đó lại gọi nô bộc khác đến, Lâm Phàm vẫn hỏi vấn đề đó,
chính là bảo bọn họ rót tiền vốn đầu tư vào Võ Đạo Sơn, sau này sẽ nhận
lại được một món cực lớn, hỏi bọn họ có đồng ý hay không. Rất rõ ràng là
những nô bộc này đều lắc đầu khẳng định mình sẽ không đồng ý. Dựa vào
tình hình hiện tại của Võ Đạo Sơn thì trừ khi là tên ngốc mới đồng ý
thôi.
Hoàng Bác Nhân nhìn Lâm Phàm, biểu tình rất rõ ràng giống đang muốn nói,
ngươi nhìn xem, đến nô bộc nhà ta cũng đều nói không đáng tin, vậy thì
thật sự là không còn cách nào khác rồi, cho dù là ta có hiểu được đi
chăng nữa thì cũng vô dụng thôi, đến nô bộc còn không tin thì ta còn có
thể tin ngươi được chắc.
Lâm Phàm nói: "Hoàng huynh, huynh nhìn ra được gì không?"
Hoàng Bác Nhân gật đầu "Nhìn ra rồi."
Nhưng hắn rất muốn nói thật sự là nhìn ra rồi thì tuyệt đối sẽ không thể
đầu tư vào Võ Đạo Sơn được, nếu không thì sẽ lỗ nặng đến quần lót cũng
không còn. Đến nô bộc cũng có thể nhìn ra nếu hắn còn không nhìn ra, thế
chẳng phải là mắt mù sao.
Lâm Phàm nói: "Đúng vậy, bởi vì tầm nhìn của bọn họ chỉ có thể nhìn đến
việc đầu tư vào Võ Đạo Sơn là một chuyện không đáng tin cậy. Nhưng tầm
nhìn thật sự giống như Hoàng huynh đây thì chính là tầm nhìn không giống
người thường, bởi vì Hoàng huynh là công tử còn bọn họ chỉ là nô bộc."
Ôi trời ơi, Hoàng Bác Nhân trừng lớn hai mắt, lời này nói ra hình như
cũng có chút đạo lí. Hắn nhìn về những tên nô bộc kia, từ lúc bắt đầu cho
đến hiện tại thì chẳng có người nào tán đồng chuyện này cả. Hắn phát hiện
đối phương cứ luôn nhìn hắn chằm chằm, giống như là phát hiện ra một loại
tồn tại nào khác vậy.
"Cách giải thích của ngươi rất đặc biệt."
Hoàng Bác Nhân nói.
Lâm Phàm cười cười: "Hoàng công tử, không phải là cách giải thích của ta
đặc biệt mà là ta vốn dĩ đã là người rất ưu tú rồi. Hoàng công tử ngươi
cũng là một nhân vật rất ưu tú cho nên ta mới nói với ngươi những chuyện
này, suy cho cùng nói với những tên phàm phu tục tử kia thì bọn chúng
cũng không hiểu được."
"Nhãn giới quyết định tất cả, ngươi nói xem?"
Trọng tâm lại được ném cho Hoàng Bác Nhân, Lâm Phàm không tin dựa vào bản
lĩnh bổn công tử lại không thuyết phục nổi ngươi. Nếu ngươi thực sự có
bản lĩnh thì hãy thừa nhận tầm nhìn của mình không được đi, không đầu tư
vào Võ Đạo Sơn thì bổn công tử ta cũng chịu, ta sẽ lập tức chuyển đi, còn
chỗ này ai muốn ở lại thì cứ ở lại.
Lúc này Hoàng Bác Nhân lâm vào trầm mặc, hắn bị dồn đến góc tường rồi,
người ta đã nói tới mức độ này thì hắn còn có thể nói được gì nữa.
Đột nhiên trong đầu hắn nhớ tới một câu chuyện cũ của Hoàng gia, nguyên
nhân khởi gia của tổ tông Hoàng gia cũng hơi có chút huyền huyễn. Năm đó
tổ tông Hoàng gia cũng là một địa chủ có tài phú ở một địa phương nhỏ,
sau đó loạn lạc, có một vị tổ tiên ở hoàng thành trung ương, chỉ là thế
lực nhỏ bé giữa các thế lực lớn, cơ bản sẽ bị người khác thôn tính. Nhưng
tổ tiên nhà mình lại lấy hết của cải trong nhà ra để trợ giúp cho một
tướng quân nhỏ mới chỉ gặp mặt một lần và nói chuyện vài câu kia. Chuyện
sau này cũng chính là như bây giờ, thế lực nhỏ trở mình tiêu diệt hết
những thế lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần, hoàn thành nhiệm vụ thống
nhất. Bởi vì Hoàng gia có công nên được phong hầu phong tước cực kỳ oai
phong, hơn trăm năm qua đi Hoàng gia cũng không có được người tài nào
giống như vị tổ tông năm đó. Cơ nghiệp có chút sa sút nhưng vẫn là hào
môn thế gia ở Giang Thành này.
Phiền muộn, hắn hiện tại cảm thấy mình đang gặp được sự lựa chọn rồi.
Không phải là hắn ngốc mà là đối phương nói rất có đạo lý, nói đến mức
hắn cũng động tâm luôn. Đích thực là như vậy, nhất là một câu nói kia, nộ
bộc chỉ có thể là nô bộc, bởi vì tầm nhìn của bọn họ có vấn đề, nguyên
nhân chính là nằm ở đây.
Hoàng Bác Nhân trầm mặc, rốt cuộc là có nên thử hay không, nếu như thành
công thì có thể thu hoạch được tài phú lớn, nhưng lỡ như thất bại thì
cũng không lỗ tới mức thương gân động cốt, vẫn có thể chấp nhận được.
Lâm Phàm thản nhiên nhìn Hoàng Bác Nhân, ánh mắt không có chút chấn động
nào. Lúc này mới thực sự là thời khắc quan trọng, tuyệt đối không thể lộ
ra vẻ gấp gáp được.
Hắn thấy Hoàng Bác Nhân là một người đơn gian, nhưng cho dù đơn giản cũng
không đại biểu hắn là tên ngốc, ngược lại rất thông minh. Mấu chốt nhất
chính là tán thưởng hắn một chút để hắn dám thử nghiệm, chỉ cần hắn muốn
thử nghiệm thì chuyện này liền ổn.
Cuộc sống mà Lâm Phàm hắn muốn là gì?
Dĩ nhiên là ăn chơi rồi chờ chết. Ở U Thành cũng có thể ăn chơi chờ chết
nhưng bên trên hắn còn có cha lúc nào cũng đốc thúc hắn thành thân sớm
một chút, còn luôn nghiêm khắc với hắn, cuộc sống trải qua không được như
ý lắm. Nhưng chỉ cần Võ Đạo Sơn đi vào quỹ đạo thì chưởng môn là hắn đây
sẽ có thể sống được những ngày thoải mái dễ chịu rồi.
Ai là lão đại?
Ta chính là lão đại.
Gặp chuyện thì ai phải đi giải quyết, chắc chắn là đám tiểu đệ sẽ phải
giải quyết rồi. Không có chuyện gì thì chỉ cần trông coi núi, uống trà,
đi dạo Giang Thành, chỉ cần phất tay một cái, bản thân không cần động thủ
mà sẽ có một đám tiểu đệ xông lên trước, cực kì sung sướng. Chỉ là thời
gian đầu phải tiêu hao một chút công phu mà thôi.