Chương 115: Khiêm tốn sao, ta cũng muốn
"Hiền chất, ngươi đừng nhìn tình hình Võ Đạo Sơn bây giờ nếu thực sự phát
triển sé có rất nhiều chỗ tốt."
Trương đại tiên tận lực nói tốt về Võ Đạo Sơn cho Lâm Phàm nghe, hắn đối
với Võ Đạo Sơn này thật sự có cảm tình, thanh xuân của cả đời đều tiêu
dao ở đây, chỉ cần ngửi thấy hương vị của nơi này thì cả người cũng sẽ
vui tươi thanh thản.
Đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến, nghe thanh âm này hình như có chút
ngang ngược càn rỡ.
"Này, này, này, người kia mau qua đây."
Lâm Phàm đi về phía bên đó, rốt cuộc là ai mà lại có thanh âm hung hăng
càn quấy như vậy. Võ Đạo Sơn còn chưa mở cửa núi mà đã có người tới đá
cửa rồi sao, này cũng quá là coi thường Lâm Phàm ta rồi.
"Giọng nói này..."
Trương đại tiên nhíu mi, giọng nói này có chút quen thuộc, hình như trước
đây đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.
Bên ngoài người dân đến đây làm đều buông việc trong tay xuống mà nhìn về
cái tên ngang ngược đứng ở cửa núi kia, ai ai cũng nhận ra hắn, đó chính
là võ giáo đầu của Trần gia, tên Lý Thông.
Trần gia là nhà không dễ chọc vào, dựa vào sự hiểu biết của bọn họ thì
tiền thân của Trần gia chính là thổ phỉ, cho dù bây giờ đã tẩy trắng rồi
thì họ vẫn có liên hệ rất lớn với Lang Câu Trại ở bên ngoài Giang thành.
Hoặc cũng có thể nói Lang Trại Câu kia chính là ổ thổ phỉ chống lưng phía
sau cho Trần gia.
"Là ngươi."
Trương đại tiên vừa nhìn thấy người đến thì liền nhận ra ngay đó là võ
giáo đầu của Trần gia. Thực lực tương đối mạnh, làm người cũng rất bá
đạo, bình thường chính là một lão thô kệch không cho người khác tí mặt
mũi nào. Lúc trước khi Võ Đạo Sơn vẫn còn thì cũng thỉnh thoảng tới đây
tìm hắn gây phiền phức, còn khiến hắn phải bó tay. Đệ tử trên dưới ở Võ
Đạo Sơn ai mà không biết đó chính là võ giáo đầu của Trần gia. Bọn chúng
sợ Trần gia cho nên kẻ làm chưởng môn là hắn cũng phải chịu không ít khổ,
luôn phải nói chuyện dỗ dành nịnh nọt người ta, có lúc cũng sẽ cảm thấy
thật sự mất mặt nhưng cứ nghĩ đến Võ Đạo Sơn thì hắn sẽ cố gắng nhịn. Suy
cho cùng thì ai cũng vậy thôi, trong lúc thực hiện giấc mộng thế lực của
mình cũng sẽ đều gặp phải một vài lực cản trở, chỉ cần có thể phục vụ lực
cản trở đó cho tốt thì đó chính là sự cường đại lớn nhất.
Trương đại tiên nói: "Hiền chất, đây là võ giáo đầu của Trần gia ở Giang
Thành, ngươi phải chú ý một chút, không thể động vào, Trần gia kia và
Hoàng gia lớn mạnh như nhau nhưng thủ đoạn của bọn họ rất độc, phải cẩn
thận mới được."
Viên Thiên Sở cách ở chỗ xa xa nhìn, có người tìm đến tận cửa thì cũng
không liên quan gì đến hắn. Hắn biết ngay là chuyện này không hề đơn giản
như vậy, rời khỏi U Thành đều là nguy hiểm, chỉ là một tên giáo đầu nho
nhỏ mà cũng hung hăng như vậy rồi. Nếu đây là U Thành thì nhất định sẽ
dạy dỗ một trận, nhưng hiện tại thì thôi đi, hắn không có bản lĩnh này.
"Lương huynh, ngươi đừng đến quá gần, cẩn thận lại bị liên lụy vào
người."
Viên Thiên Sở nhắc nhở nói.
Lương Dung Kỳ đáp: "Hắn dám đánh ta sao?"
Viên Thiên Sở lắc đầu, thái độ này của Lương Dung Kỳ rồi sẽ bị chịu thiệt
thôi. Hắn còn không dám đánh ngươi sao? Ở bên ngoài thì đến giết ngươi
người ta cũng dám, lúc đó thì rắm ngươi cũng không dám thả đâu.
Trên mặt Lý Thông đều là hung tợn, râu ria xồm xoàm, ánh mắt hung thần ác
sát: "Lời này của ngươi có ngữ khí gì vậy, Trương Thiên Sơn ngươi lợi hại
rồi hay là thế nào mà dám nói về ta như vậy?"
"Nghe nói Võ Đạo Sơn của ngươi khởi nghiệp lại một lần nữa, sao không
thấy ngươi đến bái kiến công tử nhà ta, là ngươi không coi công tử nhà ta
ra gì hay là nói ngươi bắt đầu kiêu căng rồi."
Các nô bộc ở phía sau cũng vênh mặt ưỡn ngực, khí thế hung hãn nhìm chằm
chằm Trương Thiên Sơn, đại khái là nếu hắn dám hỗn xược thì sẽ lập tức
xông lên đánh luôn.
"Lý giáo đầu, lời này là từ đâu mà ra vậy, Trương Thiên Sơn ta nào có
kiêu căng bao giờ, thật toan uổng."
Trương đại tiên nói.
Lâm Phàm không nói gì, trong lòng hắn đang cảm thấy rất bi thương, không
phải là thương cho chính mình mà là thương cho Trương Thiên Sơn. Thúc
thúc à, người thật sự là bằng hữu của cha ta sao? Cha ta là người hung dữ
như vậy, cho dù ngươi có thua kém thì cũng nên chỉ kém một chút thôi mới
đúng chứ. Nhìn tình tình này liền hiểu rõ lúc trước ngươi thật sự rất
biết nhẫn nhịn.
Lý Thông hừ lạnh: "Còn không kiêu, không kiêu mà ngươi không đến Trần
gia? Lại còn hợp tác với Hoàng gia nữa, chuyện này rõ ràng chính là không
để Trần gia ta vào mắt mà."
Trương đại tiên vừa định nói gì đó thì Lâm Phàm đã giơ tay ngăn lại, nói:
"Để ta, để ta."
Hắn thật sự không nhìn nổi nữa, bất luận thế nào thì Trương đại tiên cũng
là bằng hữu của cha, nay lại gặp phải chuyện này thì hắn cũng không thể
mặc kệ được. Không chỉ có Trương Thiên Sơn mất mặt mà đến cha mình cũng
sẽ mất mặt, để người khác nói, ồ, đó là bằng hữu của Trương Thiên Sơn, bị
kẻ tiểu nhân nghe thấy được thì nhất định sẽ đồn đại.
Lâm Phàm đi đến trước mặt Lý Thông, "Ta là tân chưởng môn của Võ Đạo Sơn,
ngươi là ai mà mới sáng sớm đã đến đây hô to gọi nhỏ, ngươi có bệnh hay
là thiếu đòn vậy?"
Điểm nộ khí+66.
Lý Thông ngay lập tức liền đại nộ. Cuồng vọng, tên nhãi con trước mặt này
thực sự là rất kiêu căng ngạo mạn, cũng không nghe ngóng xem Lý Thông hắn
ở Giang Thành này có địa vị như thế nào, thực lực lớn mạnh tới mức nào.
Cái khác không nói nhưng thực lực của hắn ở Giang Thành này chính là số
một số hai, hiện tại lại có tên mao đầu tiểu tử dám hỗn xược trước mặt
hắn, đơn giản mà nói thì chính là tự tìm cái chết.
Võ đạo lục trọng đó hiểu chưa? Đó chính là thực lực rất khủng bố, hắn
dùng trọn vẹn thời gian hai mươi năm mới đạt được đến võ đạo lục trọng,
cho dù là như vậy thì hắn cũng đã tự nhận bản thân mình chính là thiên
tài rồi. Không có bất kỳ người nào giúp đỡ, cũng không có bất kỳ nguồn
tài nguyên nào thúc đẩy, chỉ dựa vào hai mươi năm nỗ lực tu luyện.
"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Ta là giáo đầu của Trần gia,
bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lập tức nhận sai, nếu không ta sẽ khiến
ngươi phải nếm đau khổ trước mặt mọi người."
Lý Thông tức giận quát.
Những người dân kia sợ run lẩy bẩy, đây chính là Lý Thông, là một người
rất đáng sợ. Trong lòng bọn họ hoảng hốt, nếu như tân chưởng môn của Võ
Đạo Sơn mà bị người ta giết chết thì ai sẽ trả tiền công cho bọn họ. Đừng
chết mà, ngàn vạn lần đừng có chết, người dân âm thầm cầu nguyện, hắn mà
chết rồi thì tiền của bọn họ cũng mất theo.
Chu Trung Mậu không thể nhịn được nữa, dám nói chuyện với biểu ca như vậy
thì nhất định phải đánh hắn chết. Mặc kệ hắn là cái gì Trần gia với không
Trần gia, cái gì giáo đầu với không giáo đầu, kẻ nào không khách khí với
biểu ca thì hắn sẽ ấn đầu kẻ đó xuống bắt ăn đất.
Chỉ là tốc độ của hắn cuối cùng cũng vẫn là có chút chậm, Lâm Phàm nhấc
tay, sau đó lập tức hạ xuống.
Bịch! "Trần gia sao?"
Bịch! "Giáo đầu à?"
Bịch! "Kiêu căng?"
Bịch! "Nếm đau khổ?"
Bịch! "Người đâu?"
Chưởng này chưa có tiếng đánh vang lên thì liền trực tiếp đánh vào không
trung, về phần thanh âm này thì đó là do biểu đệ phối hợp vào thôi. Cũng
có thể là thấy mục đích của biểu ca vẫn chưa đạt được nên hắn mới đứng
bên cạnh hỗ trợ biểu ca phối âm.
Lý Thông ngồi liệt ở trên mặt đất, tay bụm lấy mặt không dám tin mà nhìn
Lâm Phàm.
Điểm nộ khí +222.
"Ngươi dám đánh ta?"
Lý Thông thật sự không dám tin rắng lại có người dám động vào hắn.
Con mẹ nó, nghĩa là đang nói rằng danh tiếng của Trần gia không trấn áp
nổi mấy tên này.
Lâm Phàm tung một cước trực tiếp đạp Lý Thông choáng váng, hắn thật sự là
đã say rồi, thứ gì đây, hắn không biết đây là ai mà lại dám đến Võ Đạo
Sơn kêu gào loạn lên khiến hắn đau đầu. Chuyện gần đây vốn dĩ đã nhiều
rồi lại còn thêm một chuyện này nữa, bực bội, thật con mẹ nó bực bội.
Đầu óc Lý Thông cực kì choáng váng, ý chí đang dần tiêu tán, trong đầu
luôn có tiếng gào thét hắn không được ngất đi, giữ vững không được ngất.
Ta là cường giả võ đạo lục trọng, thực lực của ta còn chưa thể hiện ra
nữa.
Ầm ầm! Đầu óc của Lý Thông nặng nề mà ngã uỳnh xuống đất, triệt để hôn mê
bất tỉnh.
"A..."
Những nô bộc đi theo đến đây đều há to miệng kinh sợ.
Điểm nộ khí +11.
Điểm nộ khí +11.
.... Tổng cộng chỉ có 110 điểm nộ khí, đúng là vô dụng.
Dựa theo tính toán của tiểu phụ trợ thì cảm giác tồn tại của nô bộc thế
mà lại cao hơn người dân nhiều đến vậy, hay là vì nguyên nhân gia tộc
sao?
"Mau cút đi, còn đến nữa ta sẽ chặt đứt ngũ chi của các ngươi."
Lâm Phàm quát.
Mấy nô bộc của Trần gia nhanh chóng vác giáo đầu lên rồi nhấc chân bỏ
chạy, chỉ là chạy nhanh quá liền vấp ngã cạp đất, nhưng mặc kệ thế nào đi
chăng nữa thì cũng phải mau chạy trốn đã. Võ Đạo Sơn muốn nghịch thiên,
bọn họ động thủ đánh người rồi, giáo đầu không phải rất lợi hại sao, sao
hôm nay lại yếu như vậy, còn chưa động thủ đã bị người ta đánh cho hôn mê
bất tỉnh rồi, này cũng quá là ăn hại đi. Chỉ có như vậy mà dám mang theo
bọn họ đến tìm người khác gây hấn, con mẹ nó suýt chút nữa cũng bị người
ta đánh cho rồi.
Tâm tình Trương đại tiên đang rất chi là vui thích, hỗn xược tiếp đi, cho
các ngươi hỗn xược này, bị tân chưởng môn đánh cho này. Bất quá hắn cũng
vẫn có chút lo lắng.
"Chưởng môn, xung động nhất thời rồi, Trần gia không dễ chọc vào, ở bên
ngoài nên khiêm tốn một chút mới được."
Hắn biết địa vị của Lâm Phàm ở U Thành nhưng hôm nay ở bên ngoài thì
không thể gây chuyện giống như ở địa bàn nhà mình được. Lâm Vạn Dịch bảo
hắn chăm sóc hiền chất thì hắn phải chăm sóc cẩn thận không thể để xảy ra
chuyện được.
"Khiêm tốn? Ta cũng muốn nhưng thực tế không cho phép, ngươi bảo ta phải
làm sao?"
Lâm Phàm nói.
Chu Trung Mậu vội vàng bước đến, nói: "Biểu ca, có đau tay không? Ta thấy
da của huynh cũng có chút sần sùi, chắc chắn cũng đau lắm."
Lâm Phàm nói: "Không sao, chỉ là râu của tên kia có chút cứng, lần sau mà
hắn còn dám đến đây thì ta sẽ cạo hết râu hắn."
"Ừm, lần sau mà còn xảy ra loại chuyện này thì biểu ca cứ giao cho ta là
được."
Chu Trung Mậu nói.
Đối với những người muốn đến đây gây sự thì Lâm Phàm cũng chưa từng nghĩ
là sẽ giết bọn họ, giết chết rồi thì chẳng còn thú vị gì cả. Tuy nói điểm
nộ khí cũng không nhiều nhưng lại mang tính chất lâu dài. Bất quá trải
qua sự việc lần này thì hắn đã phát hiện ra được thế lực ở Giang Thành có
chút phức tạp, mấy gia tộc kia chắc chắn không sống hòa bình gì mà thường
xuyên xảy ra tranh đấu gay gắt cả ngoài sáng lẫn trong tối. Cảm tình này
rất tốt, có tranh đấu thì bình thường sẽ có thể kiếm được điểm nộ khí.
Giang Thành.
Nô bộc Trần gia khiêng Lý Thông đi, vừa chạy trên đường như điên vừa gào
lên "Tránh đường, tất cả tránh đường."
Người dân xung quanh tò mò nhìn chuyện đang xảy ra, lúc phát hiện Lý
Thông đang bất tỉnh nhân sự thì trong lòng bọn họ liền kinh sợ, đây rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Lý Thông chính là giáo đầu của Trần gia,
bình thường đều là uy phong tám phương không ai dám chọc vào. Những người
bán hàng rong lúc nhìn thấy Lý Thông thì đều bị dọa cho hồn bay phách
lạc, chỉ hận không thể tìm được một cái khe mà trốn xuống ngay. Vì vậy
khi nhìn thấy bộ dạng này của Lý Thông thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện
trong đầu bọn họ là hắn chắc chắn đã bị người khác giáo huấn cho một phen
rồi.
Trời xanh, người cuối cùng cũng đã mở mắt rồi.
Một đám nô bộc khiêng Lý Thông như khiêng một con lợn béo trực tiếp xông
lên phía trước, còn gân cổ họng lên hét: "Công tử, không ổn rồi, xảy ra
chuyện lớn rồi."
Không biết có một thanh đao từ đâu bay tới, trực tiếp cắm vào ngực của
tên nô bộc vừa hét lớn kia!
Phập!Tên nô bộc hét lên kia cúi đầu nhìn chỉ thấy có một thanh đao đâm
vào ngực hắn, trong đôi mắt tràn ngập kinh hãi, ta chỉ là kêu lên một câu
như vậy thì đao ở đâu bay đến.
"Luyện võ trượt tay thôi."
Trần công tử cầm khăn mặt lau lau mồ hôi trên trán sau đó rút đao ra, máu
tươi trên ngực tên nô bộc nhỏ giọt tí tách căn bản là không ngừn được,
trên mặt đất liền hình thành một vũng đỏ chói mắt.
Bịch! Nô bộc ngã xuống, lúc sắp chết chỉ muốn gào thét, công tử, người
luyện võ trượt tay cũng không thể lấy đao đâm chết ta a.
Trần Thánh Nghiêu coi như không có chuyện gì xảy ra, không để tâm đến cái
chết thảm của tên nô bộc mà hỏi: "Hắn bị sao vậy?"
Các nô bộc khác bị dọa cho sắc mặt trắng bệch nhưng không có ai dám trả
lời. Bộ dạng của công tử còn cầm đao trong tay thực sự là rất dọa người,
bọn họ sợ mình vừa mở miệng thì sẽ bị công tử chém chết. Vì vậy nhất thời
không có ai dám nói lời nào.