Chương 114: Đầu tư có nguy hiểm, muốn tham gia phải cẩn thận
Ôm ước mơ như vậy.
Lâm Phàm cảm thấy mình phải cố gắng tiếp.
Hoàng Bác Nhân gật đầu, nói: "Ngươi nói có chút đạo lý. Chính xác là như
vậy, bản công tử nguyện ý đánh cuộc một lần."
Y đã suy nghĩ rất lâu.
Có thể đánh cuộc để xem thử một chút.
Nếu thật lỗ vốn thì cũng đành chịu.
Lâm Phàm vui vẻ yên tâm, thuyết phục tên này thật không hề dễ dàng.
Trương đại tiên biến thành bộ dáng kia, thật sự khiến người ta không biết
làm sao.
Hắn nghĩ không thông, cha để cho hắn tới lịch luyện, hay là để hắn tới
giúp lão bằng hữu này một chút?
"Lâm huynh, ta đầu tư trước năm nghìn lượng, tiền thuê của Võ Đạo Sơn
trong bảy năm ta tạm không cần, chờ sau này có thu hoạch thì trả lại ta,
thế nào?"
Hoàng Bác Nhân nói.
Đây là mối lớn.
Năm ngàn lượng cũng không phải con số nhỏ, người bình thường kiếm cả đời
cũng không nổi.
"Đồng ý, tương lai ngươi sẽ không phải hối hận vì lựa chọn hôm nay."
Lâm Phàm nói.
Hoàng Bác Nhân mang theo không ít ngân phiếu bên người, không phải dùng
để đầu tư, mà chính là dùng để mua mạng.
Thân là Hoàng gia công tử của Giang Thành, tính mạng rất quý giá, không
phải là không có vài kẻ mạo hiểm tới bắt cóc.
Cho nên mang theo một ít ngân phiếu bên người, chắc chắn không có chỗ
xấu.
Giờ phút này.
Hoàng Bác Nhân đưa ngân phiếu cho Lâm Phàm, nói: "Chỗ này là năm nghìn
lượng, qua mấy ngày ta lại tới trò chuyện thêm với huynh một chút."
"Mua bán phải nghiêm túc một chút, nếu không sau này đến lúc kiếm tiền,
lại không được rõ ràng lắm."
Lâm Phàm nói: "Được, không thành vấn đề, ta thích kiểu nghiêm túc như
vậy."
Trương đại tiên mắt mở to không chớp nhìn một màn ở phía xa.
Khi thấy Hoàng Bác Nhân lấy tiền trong ngực ra đưa cho Lâm Phàm, ông sợ
đến ngây người.
Mẹ kiếp!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chúng ta chưa đưa tiền, Hoàng Bác Nhân lại chủ động đưa tiền?
Có khi tiểu tử này uy hiếp người ta nha.
Như thế cũng quá trâu rồi.
Viên Thiên Sở cau mày trầm tư, chuyện gì xảy ra vậy, Lâm Phàm cùng người
ta nói gì?
Hoàng Bác Nhân rõ ràng là tới để đòi tiền, sao đến cuối cùng lại là người
chủ động móc tiền ra?
Vấn đề này có chút phức tạp.
Đầu óc của hắn không thể nghĩ ra được.
Lâm Phàm cùng Hoàng Bác Nhân trò chuyện thật vui.
Lần này rất tốt.
Tu sửa Võ Đạo Sơn cần vốn, không cần mình bỏ ra nữa.
Hoàng công tử của Giang Thành rất hào phóng, ra tay liền năm nghìn lượng.
Số tiền này đủ để tu sửa Võ Đạo Sơn từ đầu đến đuôi một phen.
Cuộc sống sau này cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Chưởng môn trò chuyện gì cùng Hoàng công tử vậy?"
Trương đại tiên hỏi.
Ông có chút háo hức muốn biết.
Trong lòng rất hiếu kỳ.
Trò chuyện gì à?
Đương nhiên là những chuyện kia của ngươi.
"Trò chuyện gì? Trò chuyện Hoàng công tử lấy ra năm nghìn lượng đầu tư
cho Võ Đạo Sơn."
Lâm Phàm nói.
Trương đại tiên trợn mắt.
Lợi hại nha.
Ông không nghĩ Lâm Phàm lại gạt được Hoàng Bác Nhân đầu tư vào Võ Đạo
Sơn.
Lợi hại, thật sự rất lợi hại.
Ông vừa nghĩ tới, Lâm Vạn Dịch lợi hại như thế, vậy nhi tử của ông sao có
thể kém được.
Viên Thiên Sở lặng lẽ dỏng tai nghe lén.
Nhưng không nghe trộm được nội dung thực chất gì.
Đầu tư?
Năm nghìn lượng?
Trời ơi.
Nghe quá giả dối đi.
Ánh mắt y nhin về phía Lâm Phàm cũng thay đổi. Vốn tưởng có thể nhìn thấu
Lâm Phàm, lại không ngờ vẫn không nhìn thấu.
Có thể ở tình huống này, thuyết phục đối phương, còn để đối phương chủ
động bỏ tiền, bản lĩnh bậc này, không phục cũng không được.
"Biểu đệ, đệ vừa rồi đứng trước mặt Hoàng công tử làm gì? Phải nhớ kỹ, võ
lực chỉ có thể khuất phục người, chứ không khiến người cam tâm tình
nguyện."
Lâm Phàm dạy dỗ.
Hoàng Bác Nhân nói: "Dù là võ lực ta cũng sẽ không khuất phục."
Lâm Phàm vỗ vai Hoàng Bác Nhân, nói: "Hoàng công tử là người ưu tú, có
nguyên tắc, đương nhiên sẽ không bị võ lực khuất phục."
"Lâm huynh cũng vậy."
Hoàng Bác Nhân nói: "Không cần gọi ta là Hoàng công tử, có chút khách
khí. Cứ gọi ta Hoàng huynh là được, sau này ta cũng coi như là một phần
tử của Võ Đạo Sơn, hy vọng Lâm huynh có thể làm xong chuyện này, để ta có
thể thấy hồi báo."
"Đương nhiên, đây là đương nhiên, nhưng đầu tư có rủi ro, Hoàng huynh
phải nhớ kỹ nha."
Lâm Phàm nói.
Hiện tại cứ nói trước những chuyện không hay đã.
Không dụ, không lừa gạt, đầu tư hợp lý, rủi ro cùng tồn tại, dù lỗ vốn
cũng không thể trách ai.
Hoàng Bác Nhân nhìn về phía Trương Thiên Sơn nói: "Ngươi phải học một ít
cách làm người từ Lâm huynh, thiếu tiền liền chạy, thật không có tiền
đồ."
Sau đó ôm quyền nói: "Lâm huynh, vậy không quấy rầy nữa, chờ lúc Võ Đạo
Sơn mở lại, thông báo một tiếng, ta nhất định tới chúc mừng."
"Được."
Sau đó, Hoàng Bác Nhân dẫn nô bộc rời đi.
"Ai chà, trời ạ, tiểu tử này nói chuyện hết sức khó nghe. Cái gì mà ta
không có tiền đồ chứ? Ta cũng đủ tuổi làm cha hắn đó, thật không tôn
trọng người khác."
Trương đại tiên không vui nói.
Lâm Phàm lười nói nhiều.
Hắn hiện tại thật sự có cảm giác, cha nhất định biết bằng hữu không đáng
tin cậy này của ông có cuộc sống quá thê thảm, nên để cho hắn tới giúp.
Võ Đạo Sơn à, Võ Đạo Sơn.
Vốn tràn đầy hy vọng.
Chỉ là lúc thật sự nhìn thấy, hắn mới biết, hy vọng này thật ra là khủng
hoảng.
"Ngươi cũng đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian để thi công, nhìn cho kỹ,
đừng để người đục nước béo cò."
"Lâm Phàm nói.
Cuộc sống công tử nhà giàu một đi không trở lại thì làm sao?
Chỉ có thể có một loại biện pháp.
Đó là từ từ chấn hưng Võ Đạo Sơn, làm một tên chưởng môn ngồi ăn rồi chờ
chết.
Trên đường xuống núi.
"Công tử, tại sao phải đầu tư cho Võ Đạo Sơn, loại giao dịch này rõ ràng
sẽ lỗ vốn."
Một tên nô bộc nói.
Nô bộc nhà thế gia khác nếu hỏi vấn đề có chút nhạy cảm như việc này đã
sớm bị đánh gãy chân.
Nhưng Hoàng gia không như vậy.
Người một nhà bọn họ đều tin rằng mưu trí của một người không bằng nhiều
người.
Cho nên khi quyết định điều gì đó, đám nô bộc có thể hỏi tới chuyện ở
phương diện làm ăn.
Hoàng Bác Nhân nghe được lời này.
Nếu là trước kia, y có lẽ sẽ nói, chính xác là lỗ vốn.
Nhưng trong đầu vẫn nhớ lúc Lâm Phàm nói chuyện với y.
Đám nô bộc này sở dĩ là nô bộc là bởi những thứ họ thấy, người khác cũng
có thể thấy, không thể thấy những thứ nằm ở tầng thứ sâu hơn.
Lời này thật có đạo lý.
Trước kia sao không phát hiện nhỉ.
Hoàng Bác Nhân nói: "Bởi hắn nói có lý, nhìn vẻ ngoài, Võ Đạo Sơn là mua
bán lỗ vốn, nhưng nếu kiếm tiền mua bán sẽ không đợi ai đến đầu tư."
"Hoàng gia ta làm ăn chính là như vậy, chỉ cần nói hợp lý, dù là mua bán
lỗ vốn cũng sẽ làm. Nhưng nếu không có lý cũng lỗ vốn thì đúng là đầu tư
uổng phí."
Nô bộc vỗ tay, nói: "Công tử lợi hại, chúng tiểu nhân chỉ có thể quỳ
lạy."
"Ừ."
Hoàng Bác Nhân cười yếu ớt gật đầu, nói: "Những thứ các ngươi phải học
còn rất nhiều."
Y chính là kiểu người tự tin như vậy.
Nhất là sau khi được tán dương, lòng tự tin kia lại càng bùng nổ.
Mặt trời ngả về tây.
Người dân trên Võ Đạo Sơn lục tục rời đi.
Vốn liếng Hoàng Bác Nhân đưa tới, không nghi ngờ gì chính là rót vào dòng
máu tươi mới cho Võ Đạo Sơn.
Dĩ nhiên.
Đây đối với Lâm Phàm mà nói, có cũng được mà không có cũng được. Tâm tư
của hắn cũng không đặt ở chuyện Võ Đạo Sơn có thể cường thịnh hay không,
mà là khi Võ Đạo Sơn hưng thịnh trở lại có thể cho hắn có cuộc sống không
lo lắng hay không.
Tình cảnh trong nhà đã thay đổi.
Nhưng vẫn chưa tới được cấp bậc trong lòng của Lâm Phàm.
Như trang phục hiện tại, hoàn toàn không biểu hiện được khí chất công tử
ca đặc thù của hắn.
Một cột tiểu phụ trợ.
Điểm nộ khí: 7823.
Đã lâu không tăng lên.
Hiện tại đã xuất môn ra ngoài, có chút áp lực, nên tăng thì phải tăng mới
được.
Suy nghĩ chốc lát.
Có.
Tiêu hào ba nghìn năm trăm điểm nộ khí.
Lôi Đao Tứ Thức [xuất thần nhập hóa].
Tiêu hao bốn nghìn điểm nộ khí.
Lôi Đao Tứ Thức [đăng phong tạo cực].
Hiện tại, hắn chỉ muốn tăng hai môn trong số ba môn công pháp《Lôi Đao Tứ
Thức》, 《Bất Động Minh Vương Thể》,《Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ》lên cảnh
giới phản phác quy chân.
Trong đó,《Lôi Đao Tứ Thức》có thể cùng 《Bất Động Minh Vương Thể》hoặc《
Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ》tăng điểm cho nhau.
Sau khi tăng《Lôi Đao Tứ Thức》lên tới đăng phong tạo cực.
Lý giải của hắn với đao đạo trở nên sâu sắc hơn.
Tiểu phụ trợ không hổ là tiểu phụ trợ. Tuy còn chưa đủ biến thái, nhưng
ít ra có thể sống sót ở thế giới này.
U Thành.
Lâm Vạn Dịch xem sách trong thư phòng. Xem xong rồi đi đến cuối thư
phòng, dừng lại trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, khuôn mặt hiện lên
thần sắc suy tư.
"Lão gia nhớ công tử rồi sao?" Ngô lão hỏi.
Lâm Vạn Dịch thở dài một tiếng, nói: "Sao có thể không nhớ? Nhi tử độc
nhất xuất môn ra ngoài, tự mình không thể chiếu cố chính mình, không có
nửa phần bản lĩnh. Nếu hắn gây chuyện ở bên ngoài thì không có ai giúp
đâu."
Đừng xem ông một mực thúc giục phía sau Lâm Phàm.
Thật ra trong lòng làm vậy cũng là vì quan tâm hắn, hy vọng tên nghịch tử
này có thể thành tài. Nếu không thành tài, thành nhân cũng được.
Hiện tại sau khi không thể không để nghịch tử này đi, trong lòng ông hết
sức mong nhớ.
Ngô lão nói: "Lão gia yên tâm, công tử là người thông minh như vậy, ở
ngoài sẽ không có chuyện gì."
Lâm Vạn Dịch gật đầu, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nói: "Màn chắn che
chở ở nơi đó thế nào?"
Ngô lão ngưng trọng nói: "Lão gia, tình huống không lạc quan, đã có năng
lượng tràn ra, lặng lẽ thay đổi hoàn cảnh xung quanh, cách bạo phát không
xa."
"Hừ, lần này ta liều mạng với chúng."
Đôi mắt Lâm Vạn Dịch lóe lên vẻ hung hãn, tựa như có huyết hải thâm cừu.
Nếu đối phương cũng có tiểu phụ trợ.
Tức giận thế này, e là trực tiếp ax.
Sáng sớm.
Cẩu Tử bưng chậu đi vào hầu hạ như khi còn ở Lâm phủ.
Bên ngoài dần dần có tiếng ồn ào.
Người dân tới rất sớm, tiến hành tu sửa Võ Đạo Sơn.
Khoảng một tuần, Võ Đạo Sơn đã coi như tỏa sáng rạng rỡ, trở về hình dáng
thời kỳ đỉnh cao.
Lâm Phàm dẫn theo Cẩu Tử đi dò xét trên Võ Đạo Sơn.
Trương đại tiên mặt đầy xuân sắc, tỏa sáng rạng rỡ.
Là mong đợi đối với cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Lâm Phàm muốn biết Võ Đạo Sơn rốt cuộc còn dư lại gì.
Hỏi liền biết, cái gì cũng không còn. Đến cả bí tịch võ đạo mấu chốt nhất
để khai tông lập phái cũng không có.
Dĩ nhiên, cũng không phải không có.
Trương đại tiên móc từ trong lồng ngực ra mấy quyển công pháp giống vậy.
Lâm Phàm tức giận đến mức muốn mắng người.
Cha thật là gạt người.
Chỉ có chút bí tịch này mà đòi mở môn phái gì chứ. Ngươi không sập tiệm
thì còn ai sập tiệm?
Ai!
Nhưng vẻ mặt Trương đại tiên hết sức vô tội.
Như thể nói, ta không có bí tịch liền không thể khai tông lập phái sao?
Vậy mười mấy năm kia ta lập cái gì?
Thật là khôi hài.
Dưới chân núi.
Một đại hán thô kệch mặc trang phục phó dịch ngẩng đầu nhìn Võ Đạo Sơn.
"Võ Đạo Sơn mở lại không đưa bái thiếp tới Trần gia chúng ta, công tử rất
tức giận, bảo chúng ta tới đây dạy dỗ Võ Đạo Sơn một chút, dạy dỗ Trương
Thiên Sơn một chút."
Đại hán này chính là giáo đầu dạy võ ở Trần gia, họ Lý, tên Thông.
Tên có thể có chút tục, nhưng người một chút cũng không tục.
"Dạ, giáo đầu."
"Chắc chắn rồi. Công tử nhà chúng ta mất hứng, không quan tâm có phải
Hoàng Bác Nhân đầu tư hay không, cũng phải khiến chúng nhìn cho kỹ."
Trương Thiên Sơn rất dễ khi dễ.
Năm đó, lúc Trương Thiên Sơn là chưởng môn, họ còn chưa phải là nô bộc
của Trần gia.
Nhưng có nghe lời đồn.
Chỉ cần có chút bản lĩnh, lên Võ Đạo Sơn liền là Đại lão gia.
Trương Thiên Sơn căn bản không dám trêu vào.
Còn coi bọn họ là đại gia để dỗ dành.
Cảm giác chưởng môn Võ Đạo Sơn khúm núm mình, nghĩ đến cũng có chút kích
động.