Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 116: Kẻ ngốc có sức mạnh

Chương 116: Kẻ ngốc có sức mạnh

"Hửm?"
Trần Thánh Nghiêu nhíu mày than nhẹ một tiếng,
Nô bộc gan dạ như thế không trả lời câu hỏi của hắn.
Đột nhiên Lý Thông có dấu hiệu thức tỉnh, sau đó hắn từ từ mở mắt.
"Ta đang ở đâu?"
Đầu óc hắn đang có chút mơ màng rõ ràng bị đánh đến mức đầu cảm thấy ong
ong.
Lúc đó hắn chợt nhớ tới mình đang ở Võ Đạo Sơn bị cái tên gọi là tân
chưởng môn kia đánh bại.
Hiện tại nơi này không phải Võ Đạo Sơn, một bóng người xuất hiện trước
mắt, sau khi nhìn rõ người thì hắn kêu thảm thiết: "Công tử, cứu mạng! Võ
Đạo Sơn quả thực rất ngông cuồng, thuộc hạ nghe theo sự sai bảo của công
tử đi tìm Trương Thiên Sơn nhưng không ngờ hắn không thèm để ý tới công
tử, còn cái tên tân chưởng môn đó không ngờ dám động thủ đánh thuộc hạ."
"Ui da! Mặt của thuộc hạ đến bây giờ vẫn đau, đầu vẫn kêu “ong ong”, hỏng
rồi, hỏng rồi!”
"Công tử, người phải làm chủ cho thuộc hạ."
Lý Thông đường đường là giáo đầu của Trần gia, tu luyện võ đạo tới lục
trọng nhưng không ngời lại vô dụng thế này, cũng chỉ là bị đánh một trận
mà đã kêu rên thảm thiết như vậy.
Trần Thánh Nghiêu nheo mắt, nói: "Trương Thiên Sơn không có lá gan đấy
nhưng ngược lại tên tân chưởng môn dường như có chút thực lực. Vậy mà hợp
tác cùng Hoàng Bác Nhân, ngươi tu luyện đã đạt tới võ đạo lục trọng cũng
không phải đối thủ của tân chưởng môn?"
Lý Thông không phục nói: "Công tử, làm sao không phải là đối thủ chứ, chỉ
là tiểu nhân không ngời bị hắn đánh lén, hắn căn bản không coi Trần gia
chúng ta ra gì, vừa lơ là một chút thì bị đánh lén. Người không tin có
thể hỏi bọn chúng, bọn chúng cũng nhìn thấy."
Những tên nô bộc gật đầu.
"Công tử, Lý giáo đầu nói rất đúng."
"Tên kia đã đánh lén."
"Với trình độ tu luyện của Lý giáo đầu sao có thể không phải là đối thủ
chứ, chính là bị đánh lén."
Bọn chúng còn có thể nói thế nào, đương nhiên phải nói đỡ cho Lý giáo đầu
rồi, nếu không ngày tháng sau này còn bị gây phiền phức. Lý Thông trong
lòng tức không chịu được.
Tên khốn kiếp! Dám đánh lén lão tử ta.
Lão tử võ đạo tu luyện đạt tới lục trọng nếu không đã đánh cho ngươi đến
phân cũng thòi ra.
Trần Thánh Nghiêu đang suy nghĩ, hắn ngược lại không nghĩ tới sự thay đổi
của Võ Đạo Sơn. Biết được Trương Thiên Sơn mở lại Võ Đạo Sơn còn hợp tác
cùng Hoàng Bác Nhân tự nhiên trong lòng có chút khó chịu liền phái Lý
Thông này đến gây sự, không ngời rằng Lý Thông bị đánh.
Hắn nghĩ tên Trương Thiên Sơn không có gan đó, người có gan này chính là
chưởng môn tân nhiệm.
Rất thú vị! Thật đúng là thú vị!
Xem ra nếu có cơ hội phải gặp gỡ chưởng môn tân nhiệm Võ Đạo Sơn này một
lần, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào? Đã bước vào Giang Thành còn dám
ngông cuồng, cho dù là rồng thì đây cũng là địa bàn của bản Công tử.
Không hổ danh là thế gia thổ phỉ, tử tôn hậu thế của thổ phí đến khí chất
cũng rất nặng.
Võ Đạo Sơn.
Lâm Phàm thu hoạch được 688 điểm nộ khí.
Đương nhiên là tên kia tỉnh lại, nổi trận lôi đình, lại cống hiến cho bản
thân một chút điểm nộ khí nhưng mà quá ít còn có chút không vừa mắt.
Nhưng không sao, từ từ rồi đến, ngày tháng sau này còn dài
Lúc này, hắn phát hiện ra hai người Viên Thiên Sở và Lương Dung Kỳ ngồi ở
đó trò chuyện với nhau, thong dong tự tại, không có ý muốn giúp đỡ
Chuyện này làm hắn có cảm giác không ổn, có nhân lực thì không thể lãng
phí
Lâm Phàm nói: "Hai người các ngươi đang làm gì? Không có việc gì thì đi
xem những người kia họ làm việc thế nào? Nếu đã ở lại Võ Đạo Sơn ta cũng
không thể nuôi không các ngươi, các ngươi đều phải làm việc."
Viên Thiên Sở rất trấn định, hắn không muốn xung đột với Lâm Phàm
Hắn biết rõ sự lợi hại kinh khủng của Lâm Phàm, một bước không cẩn thận
sẽ rơi vào âm mưu quỷ kế của hắn
Chính hắn nói toàn bộ Võ Đạo Sơn này không ai không có tâm cơ, đương
nhiên Lương Dung Kỳ cũng được tính là một người, do ngu đần nên đáng bị
đuổi ra khỏi Lương gia.
Lương Dung Kỳ nói: "Chúng ta đều làm việc, vậy ngươi làm gì?"
Lâm Phàm cười nói: "Ngươi từng thấy có chưởng môn nào làm việc chưa?"
Mẹ kiếp! Những lời này vừa nói ra, Viên Thiên Sở và Lương Dung Kỳ trong
lòng cảm thấy khó chịu
Dựa vào cái gì? Chính là dựa vào chức danh chưởng môn, chưởng môn muốn
làm gì thì làm, những việc khác không phải động tay động chân.
Không cần nghĩ nữa, đích thực là như vậy, muốn làm gì thì làm.
Trong lòng Lương Dung Kỳ đang hối hận, sớm biết như vậy cho dù ban đầu
muốn chết cũng phải chết ở U Thành, chết cũng không muốn ra ngoài.
Chỉ là quá muộn rồi, đã đi ra ngoài rồi còn có gì để nói nữa chứ
Không còn cách nào!
Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm việc, thực ra không phải làm viêc
gì nặng chỉ là đi giám sát.
Tại bãi đá, thành trì của Ngô Đồng Vương!
Tổ Tường tóc tai bù xù, mặt mũi đầy bụi đất, hắn làm việc ở chỗ này đã
được vài ngày.
Hắn biết mình bị lừa, Lưu Huyền căn bản không tiếp nhận hắn mà đưa hắn
đến nơi này đào đá, tự sinh tự diệt.
Đến đây chỉ ngắn ngủi mấy ngày hắn đã thấy có không ít người bởi vì kiệt
sức mà chết, trong lòng hắn vô cùng giận dữ
Không thể chết! Tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.
Thế nhưng muốn rời khỏi nơi này thật sự rất khó khăn.
Nơi này thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, mỗi một chỗ đều có người canh gác,
đương nhiên là phòng ngừa bọn chúng chạy trốn.
Lúc này những binh sỹ canh gác đi cùng một người từ xa đến đây.
Người kia mặc giáp như vậy địa vị của hắn so với binh sĩ ở đây rõ ràng
cao hơn rất nhiều.
"Tìm cho ta một số người thân thể cường tráng đang làm khổ công tới đây."
Hắn tới đây để tìm binh sĩ, hiện tại đang thiếu binh sĩ nên cần nhiều
người bổ sung. Nếu tuyển vào từ bên ngoài thì quá mức phiền phức còn phải
phát quân lương hàng tháng vì vậy trực tiếp tới đây tìm kiếm, như vậy có
lợi rất nhiều.
Tìm được người làm bia đỡ đạ n, còn không phải trả tiền.
Tổ Tường có tu vi, lỗ tai linh mẫn, hắn nghe nói như thế thì lập tức cảm
thấy cơ hội đã đến.
Hắn không thể chờ đợi ở chỗ này, vẫn muốn tìm cơ hội ra ngoài và giờ cơ
hội đã đến
Hắn không nói hai lời trực tiếp chất đầy đá vào trong giỏ, đá chất đầy
còn bị rơi rớt ra ngoài
Một giỏ này chí ít cũng phải một đến hai trăm cân.
Tổ Tường không dám làm quá nặng, nếu làm quá nặng thì đó không còn là
chuyện chỉ nhờ vào sức lực nữa, rõ ràng đã từng tu luyện, mà người đã tu
luyện làm sao lại tới đây làm khổ công?
Lưu Huyền muốn cho hắn chết, hắn đương nhiên không muốn để Lưu Huyền
biết, hắn có thể ra khỏi nơi này, cho nên nhất định phải ẩn giấu nội lực
Hắn cõng rổ đá trên lưng còn cố ý đi qua hai người cách đó không xa
Quả nhiên!
Nam tử mặc áo giáp đưa tay lên và chỉ vào Tổ Tường nói: "Chọn hắn! Hắn
mang nhiều như vậy chứng tỏ cường tráng."
Người đi cùng liếc nhìn Tổ Tường một chút có chút bất đắc dĩ.
Mẹ kiếp! Cõng nhiều như vậy làm gì, còn không biết sống chết để người
khác phát hiện ra.
Hắn vốn không muốn bãi đá này có người được tuyển chọn, ngươi chiêu mộ
được binh sĩ, còn chỗ của ta không còn người, ít người không hoàn thành
nhiệm vụ sẽ bị trách phạt.
Đáng tiếc quá!
Quan to đè cấp dưới sẽ chết người huống chi còn to hơn mấy cấp, cho dù
không đồng ý cũng phải đồng ý.
Tổ Tường không nói câu nào, đây chính là bước đầu tiên
Cự ly này so với mục tiêu cuối cùng của hắn còn rất xa, nhưng hắn biết
rõ,chỉ cần mình cố gắng, có thể nhẫn nhịn thì tuyệt đối không thất bại.
Tại sườn núi Võ Đạo Sơn! Chu Trung Mậu giống như một người khổng lồ đứng
ở trên bục khán đài. Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa không chút động đậy
Biểu ca bây giờ đang ở Võ Đạo Sơn, hắn nhất định phải bảo vệ tốt an nguy
của biểu ca. Mà Võ Đạo Sơn đúng thật là tốt, chỉ có một con đường lên
núi, chỉ cần thủ hộ ở chỗ này thì không có vấn đề gì.
Lúc này! Trần Thánh Nghiêu đã đến Võ Đạo Sơn.
Lý Thông bị đánh ở Võ Đạo Sơn, chuyên này đối với Trần Thánh Nghiêu mà
nói đương nhiên không thể nhẫn nhịn.
Ai dám ngông cồng như vậy?
Đương nhiên hôm nay hắn đến để tận mắt xem chưởng môn tân nhiệm của Võ
Đạo Sơn rốt cuộc là thứ gì? Không phải đến động thủ.
Rất nhanh bọn họ và Chu Trung Mậu chạm trám nhau
Đối với bọn họ mà nói Chu Trung Mậu ngăn cản ở giữa đường đúng thật rất
chướng mắt.
Trần Thánh Nghiêu đi đến trước mặt Chu Trung Mậu trêu chọc nói: "Tên đại
ngốc này cút sang một bên, bản công tử muốn đi lên trên………….."
Bốp~!
Giống như có một trận gió thổi qua.
Những tên nô bộc đi theo Trần Thánh Nghiêu đến đây, mắt mở to, con ngươi
đảo vòng, mọi thứ xung quanh hoa hết cả mắt
Đã xảy ra chuyện gì?
Trận gió vừa rồi ở đâu ra ?
Công tử đâu? Vừa rồi công tử còn đứng ở trước mặt làm sao chớp mắt một
cái đã không thấy người đâu?
Lúc này, một tên nô bộc nhìn bốn hướng xung quanh để tìm kiếm công tử,
khi thấy trên một thân cây cách đó không xa có treo một bóng người, bọn
chúng lập tức hoảng sợ gào thét: "Công tử. . ."
Tất cả mọi người gào thét chạy về phía công tử, khuôn mặt bị dọa đến
trắng bệch.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Công tử làm sao có thể chạy lên thân cây này?
Đám nô bộc không dám đứng ở đấy, tất cả mọi người vội vàng co cẳng chạy
về phía công tử để ứng cứu, đồng thời có một số nô bộc còn quay đầu lại
chửi mắng: "Ngươi xong đời rồi, ngươi biết đây đây là ai không? Võ Đạo
Sơn các ngươi xong đời rồi."
Phung phí mất hai phần chín nội lực, bọn chúng cuối cùng đã đưa được công
tử từ trên cây xuống. Chỉ là công tử đang bất tỉnh, tứ chi rủ xuống, trên
miệng nôn ra toàn bọt trắng, cũng không biết có phải đã chết hay không?
"Ngu đần."
Chu Trung Mậu liếc nhìn một cái, chuyện này căn bản không để ở trong
lòng. Vẫn như lệ cũ giống một pho tượng đứng ở đó bảo vệ Võ Đạo Sơn.
Bảo vệ biểu ca trong lòng hắn
Giang Thành!
"Tránh ra. . . Tránh ra."
Bọn nô bộc khiêng Trần Thánh Nghiêu chạy rất nhanh, những người dân xung
quanh đều tròn mắt nhìn
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lúc trước là Lý Thông được nô bộc khiêng trở về, chuyện này mới xảy ra
không lâu lắm hôm nay đến lượt Trần gia công tử cũng bị khiêng trở về?
Bên ngoài rốt cuộc có dã thú hung hãn như thế nào? Vậy mà dọa người như
thế
Rất nhanh sau đó! Trong thành có người lan truyền tin đồn.
Trần gia công tử ở bên ngoài bị dã thú hung mãnh dọa cho sợ chết khiếp.
Tất cả mọi người nghe nói chuyện này đều rất là kinh sợ
Là thật hay giả?
Trần gia công tử Trần Thánh Nghiêu bị dã thú hung mãnh dọa cho chết khiếp
đã rơi và trạng thái hôn mê.
Chuyện này không thể nào?
Ngay sau đó, tin tức càng truyền càng khoa trương phóng đại
Cái gì mà Trần gia công tử bị sói hoang dọa cho ngất xỉu
Cuối cùng là Trần gia công tử đã gặp báo ứng, đang đi đường thì bị phân
chim rơi xuống đầu, trực tiếp ngất luôn.
Những người nghe đến đó chỉ cảm thấy chuyện quá nhảm nhí, đúng thật càng
lan truyền càng quá đáng.
Không thể có chút đạo đức nghề nghiệp về truyền bá tin tức ư? Chúng ta
đều biết đây chỉ là những lời đồn đại. Nhưng các ngươi có lan truyền cũng
phải có chút độ tin cậy để chúng ta sau khi ăn xong còn có thể vui vẻ
chút
Phân chim rơi xuống đè ngất một người là cái quỷ gì?
Người nào tin chuyện đó thì đầu óc có vấn đề.
Nhưng mà quả thật cũng có người tin, chính là thằng ngốc trong thành kia,
sau khi biết rõ phân chim sẽ đè chết người, chạy trốn chim nhỏ khắp nơi,
hắn chính là sợ phân chim rơi xuống đầu đè ngất hắn.
Trần phủ!
Đại phu đang bận trước bận sau, trên đầu trên trán toàn mồ hôi
Đây chính là Trần gia công tử, nếu thật xảy ra chuyện bọn chúng cũng
không thoát nạn
Tất cả các cách như ấn huyệt nhân trung, châm cứu gì đó cũng đã thử qua,
nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.
Cuối cùng đã mời đến lão đại phu trong thành, người này có hàm răng đen
kịt chắc hút thuốc cũng phải mấy chục năm rồi lại còn thích ăn tỏi vừa há
miệng ra hương vị tiêu hồn kia, thơm à, ngửi xong đã muốn nôn
Lão đại phu tay run rẩy, mặt áp sát gần Trần Thánh Nghiêu, lão già rồi
hoa mắt, nhìn không rõ, phải dựa vào gần mới nhìn thấy được.
Nhìn một hồi liền há miệng, một luồng khí thoát ra
Đột nhiên!
Mũi của Trần Thánh Nghiêu động đậy, mùi vị kia quá nồng
"Aaaaaaaaaaaaa!"
Tỉnh rồi!
Đúng là tỉnh rồi!
Đại phu xung quanh vạn phần kinh ngạc, sau đó nói: "An thần y lợi hại
quá."
Lão đại phu cũng chính là An thần y này có chút mơ hồ
Chuyện gì đã xảy ra?
Bản thần y còn chưa nhìn ra chứng bệnh của Trần công tử, sao lại tỉnh
rồi? Nhưng khi nghe được những lời khen ngợi này hắn cũng là yên lặng gật
đầu.
Dễ như trở bàn tay, chuyện nhỏ thôi mà.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất