Chương 119: Kế này ác độc!
Đám người đi làm công ở Võ Đạo Sơn quay trở về nhà, bọn họ dường như
không chờ đợi được muốn nói tất cả mọi chuyện xảy ra hôm đó cho mọi người
cùng biết
Rất nhanh sau đó!
Sự việc Thổ phỉ Lang Trại Câu bị bắt ở Võ Đạo Sơn nhanh chóng bị truyền
ra
Lúc mới đầu còn có người không tin
Nói đùa gì vậy!
Võ Đạo Sơn dám đối đầu với Lang Trại Câu, cho mười cái mạng cũng không đủ
chơi.
Nhưng càng ngày càng nhiều người đồn đãi, đám người đi đến Võ Đạo Sơn làm
việc đều nói như vậy, việc này xem ra đúng rồi
Kẻ thích gây sự không tin Võ Đạo Sơn mạnh như vậy, lên Võ Đạo Sơn để xem
thử.
Cuối cùng hắn ta lựa chọn tin tưởng vào những gì mắt mình nhìn thấy
Là thật! Võ Đạo Sơn thật quá mạnh mẽ
Sau khi quay trở lại Giang Thành, hắn ta trở thành sứ giả truyền tin
chính xác nhất, dốc lòng ra sức, giống như hắn ta đã bắt được thổ phỉ
Lang Trại Câu
"Ta nói với các ngươi, chuyện đấy đúng là thật, ta vừa mới ở Võ Đạo Sơn
trở về."
"Võ Đạo Sơn rất lợi hại, bọn thổ phỉ Lang Trại Câu giờ không phải đối thủ
của họ."
Đối với những người dân Giang Thành mà nói đây chính là chuyện lớn. Lang
Trại Câu gây ra nhiều tổn thương lớn cho họ. Ở bên ngoài buôn bán nếu gặp
phải Lang Trại Câu thì chỉ có nước chạy, phải chủ động dâng tất cả tài
sản cho bọn chúng, nhưng cũng may Lang Trại Câu chỉ cướp tiền chứ không
giết người.
Chỉ là bọn chúng quá ngông cuồng!
Mỗi lần cướp xong đều sẽ nói “cố gắng đi kiếm tiền, để chúng ta tiếp tục
cướp” những lời nói này rất phách lối.
Rất nhanh sau đó trong thành truyền tin đến tai Trần Thánh Nghiêu, trong
lòng gã đang nóng giận
Đập đồ vật, ngọn lửa giận trong mắt dường như sắp phóng thích ra.
Trần Thánh Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Võ Đạo Sơn, mẹ kiếp…. làm
mất mặt bản công tử"
Gã là người rất sĩ diện, mất mặt với ai gã cũng không muốn mất mặt với
Hoàng Bác Nhân.
Nhưng bây giờ gã đã bị mất mặt, gã không quên ánh mắt của Hoàng Bác Nhân
nhìn về phía mình
Ánh mắt nham hiểm độc ác, vạch trần ý đồ giết người
Ban đêm!
Lang Trại Câu mỗi ngày đều ăn uống rượu thịt, tất cả mọi người quây quần
một chỗ ăn miếng thịt, uống ngụm rượu lớn, bên cạnh còn ôm các nương tử.
Phẩm chất của các nương tử không cao nhưng có còn hơn không có
"Làm sao vẫn chưa về."
Đại đương gia chau mày, nghi hoặc! Khoảng thời gian này người có lẽ đã về
đến nơi rồi, đại yến đã bày ra chỉ đợi Lão nhị và Lão tam quay trở về.
Nhưng chờ đến bây giờ đến một bóng người cũng không thấy
Cảm thấy quái lạ!
"Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Đại đương gia có dự cảm không tốt, nhưng rất nhanh dự cảm đó đã bị vất
sang một bên.
Mặc dù nói Lão nhị tướng mạo kỳ quái, nhưng tu vi không tồi, Võ Đạo Thất
Trọng! Ở Giang Thành và các khu vực lân cận đã là cao thủ bậc nhất huống
hồ cộng thêm Lão tam thực lực cũng không tồi còn dẫn theo nhiều người như
vậy chỉ đi tiêu diệt Võ Đạo Sơn, làm sao có thể xảy ra chuyện gì?
Sự việc xảy ra sở Võ Đạo Sơn tất cả mọi người biết rõ.
Đó đúng là một phế vật.
Từ trước tới giờ chưa nghe thấy môn phái nào hàng tháng còn phát tiền
công cho đệ tử, buồn cười quá mức, nếu không tận mắt chứng kiến thì khó
mà tin được
Ngũ đương gia nói: "Đại ca, huynh làm sao mặt mày ủ rũ thế? Có phải huynh
có tâm sự gì không? Nói cho đệ biết đi, đệ đi lấy đầu của hắn ta chặt
xuống để làm đồ nhắm rượu cho đại ca."
Ngũ đương gia tướng mạo có chút thô tục, phần cổ và tứ chi nhìn rất thô,
giọng nói lớn vô cùng.
Bốp!
Tứ đương gia tức giận đập tay vào đầu ngũ đệ nói: "Không biết nói chuyện
thì đừng nói nữa, cắt đầu xuống làm đồ nhắm cho đại ca, vậy ý đệ nói là
đại ca ăn thịt người?"
Ngũ đương gia xấu hổ, nói; "Nói sai rồi! Nói sai rồi! Ý đệ nói làm bô
nước tiểu"
"Ai."
Tứ đương gia tức giận trừng mắt một cái nói: “Không biết nói chuyện, dùng
từ không chính xác”
Tứ đương gia là người được coi trọng, trước kia đã từng đọc sách, ở cùng
một đám thổ phỉ chưa từng học hành cho nên nói chuyện cũng khó khăn vô
cùng.
Đại đương gia nói: "Ta thấy nhị đệ và tam đệ đến bây giờ vẫn chưa quay
trở về, ta sợ đã xảy ra chuyện rồi."
Tứ đương gia nói: "Đại ca, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhị ca và tam ca
thực lực lớn mạnh, chỉ là Võ Đạo Sơn mà thôi, làm sao có thể xảy ra
chuyện được"
Nhìn xem, từ những lời nói này có thể nghe ra bọn chúng rất coi thường Võ
Đạo Sơn, trước đây Trương Thiên Sơn cũng đủ thảm hại
Võ Đạo Sơn cũng coi như môn phái duy nhất trong vòng trăm dặm quanh khu
vực Giang Thành, nhưng lại bị đám thổ phỉ không coi ra gì, đây là sự việc
đáng buồn cỡ nào.
Tứ đương gia nói: "Có lẽ nhị ca bọn họ đang đi cướp đoạt các thôn trang,
cướp đoạt quá thoải mái về trễ một chút, dù sao nhất định bọn họ sẽ trở
về."
Đại đương gia gật đầu, nói: "Hi vọng như thế."
Không biết vì sao, trong lòng của hắn ta vạn phần lo lắng
Loại cảm giác này quá kỳ lạ
Lúc này, trong lòng Lý Thông đang chửi rủa
Súc sinh! Bất luận thế nào, giáo đầu cũng là người có chút địa vị
Công tử quá nhẫn tâm, hắn ta vừa mới từ Lang Trại Câu vội vàng trở về, mẹ
kiếp lại kêu hắn ta đi Lang Trại Câu, sao không giao cho người khác đi
hoặc là hoãn một chút hãy đi.
Đừng nói cái khác, mông hắn ta bây giờ đang đau ghê gớm
Con ngựa này rất khỏe mạnh, phi nước đại như bay làm hại cái mông hắn ta
cứ lắc lư nhấp nhổm lên xuống đến bây giờ vẫn chưa hết cảm giác ấy
"Võ Đạo Sơn, sao lại lắm chuyện như vậy? Để Lang Trại Câu tiêu diệt cho
công tử nhà ta vui vẻ không phải là tốt rồi sao, nhất định phải phản
kháng. Đúng là có bệnh."
Lý Thông hùng hổ phi rất nhanh, một lúc sau đã nhìn thấy ánh đèn ở phía
trước, ánh đèn làm sáng trưng cả khu Lang Trại Câu.
Cuối cùng đã tới nơi rồi, chỉ nghĩ đến lát nữa lại phi ngựa suốt đêm quay
trở về, hắn ta đã muốn thổ huyết ra rồi, kháng nghị một chút hành vi
không có tính người này.
Lý Thông quát lớn: "Ta là giáo đầu Lý Thông Trần gia, xin mời mở cửa
trại, ta có việc gấp tìm gặp đại đương gia."
Thổ phỉ trông coi cửa trại mở cửa ra.
Nếu như có nhiều người tới, hắn ta tuyệt đối sẽ không vì một câu nói mà
mở cửa ra. Nhưng đối phương chỉ có một người, liền mở cửa luôn, đối
phương có một người thì không dám làm càn.
Lý Thông phi ngựa vào trong trại, đến nơi vội vàng xuống ngựa, chạy về
phía Trung Nghĩa đường, đồng thời hô lớn: "Đại đương gia, giáo đầu Lý
Thông Trần gia có việc gấp cần báo cáo."
Đại đương gia vốn đang suy nghĩ một số chuyện sau khi nghe được những lời
này này của Lý Thông thì trong lòng lo lắng
Mẹ kiếp! Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Khả năng này rất lớn, nếu không Trần gia giáo đầu đến Lang Trại Câu làm
gì?
Trừ phi đã xảy ra chuyện, bên trong Trung Nghĩa đường im ắng không tiếng
động, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Thông, những ánh mắt đó làm cho Lý
Thông căng thẳng khẩn trương.
Mẹ kiếp! Không biết tại sao hắn ta cảm giác bản thân giống như một tiểu
nương tử bị lột sạch quần áo và bị ném vào giữa bầy sói
Có thể đừng nhìn ta với ánh mắt trần tục thế được không?
Hoảng sợ quá!
Đại đương gia cố nén xuống những bất an trong lòng hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Thông chắp tay nói: "Đại đương gia, xảy ra chuyện rồi, đám người nhị
đương gia và tam đương gia đến huyết tẩy Võ Đạo Sơn nhưng ngược lại bị
người của Võ Đạo Sơn bắt nhốt, công tử nhà ta lệnh ta đến đây thông báo,
mong đại đương gia tự mình xuất phát đến tiêu diệu Võ Đạo Sơn."
Quả nhiên!
Trong lòng đại đương gia trùng xuống, thất vọng vô cùng.
Thật đúng đã xảy ra chuyện.
Thời gian lâu không thấy lão nhị bọn họ trở về trong lòng cảm giác mọi
chuyện không ổn, nếu đi tiêu diệt đi Võ Đạo Sơn căn bản không cần nhiều
thời gian cho dù có đi cướp đoạt thôn trang cũng không lâu đến vậy,chưa
trở về thì chính là có chuyện xảy ra.
Tứ đương gia kinh hãi đứng dậy nói: "Sao có thể như vậy? Thực lực của Võ
Đạo Sơn bọn ta đều biết rõ, bọn chúng không có khả năng bắt giữ đám người
nhị ca bọn chúng."
Đúng thực như thế, Võ Đạo Sơn có thể mạnh bao nhiêu?
Bọn hắn cũng biết rõ thực lực của Trương Thiên Sơn, còn gọi hắn ta là
chưởng môn yếu nhất trong lịch sử. Nhưng hôm nay kẻ được gọi là phế nhân
chưởng môn Võ Đạo Sơn vậy mà có thể bắt giữ lão nhị bọn họ, chuyện này
nói ra không ai dám tin
Lý Thông nói: "Đại đương gia, hiện tại chưởng môn của Võ Đạo Sơn không
phải là Trương Thiên Sơn mà là một người khác."
Hắn ta chưa biết rõ rốt cuộc tân chưởng môn của Võ Đạo Sơn có lai lịch
thế nào?
Dù sao cũng chỉ biết hắn họ Lâm tên Phàm, là một tiểu tử còn trẻ, bề
ngoài không có gì đặc biệt.
Nhưng tên tiểu tử nhìn không có gì đặc biệt này vậy lại làm cho Lang Trại
Câu chịu thiệt thòi lớn, nói ra liệu có người tin không?
Tứ đương gia trầm tư sau đó nói: “Chưởng môn là người khác rồi?”
Tứ đương gia nói: "Đại ca, chúng ta đến Võ Đạo Sơn."
Đại đương gia chau mày nói: "Không được, không thể để từng người từng
người vào chỗ chết, võ đạo của lão nhị và lão tam không tầm thường nhưng
cũng bị bọn họ bắt giữ, ngươi đi cũng vô dụng, để các huynh đệ chuẩn bị
kỹ càng, đêm nay chúng ta xuất kích Võ Đạo Sơn."
Hắn ta chuẩn bị tự thân xuất mã, việc này nếu để lộ ra sẽ là một mối nguy
hiểm. Nếu coi như không có chuyện gì xảy ra vậy sau này sẽ gặp nhiều
phiền toái
Lý Thông vui mừng quá đỗi.
Tình cảm này tốt!
Đại đương gia của Lang Trại Câu tự thân xuất mã, vậy Võ Đạo Sơn kia không
là cái gì
Đại đương gia nói: "Lý giáo đầu, đa tạ ngươi đã đến đây thông báo."
Lý Thông nói: "Không cần khách sáo! Không cần khách sáo! Ta chỉ là vâng
mệnh công tử, lẽ nên như vậy."
Đại đương gia phất tay ra hiệu, nói: "Bảo các huynh đệ chuẩn bị kỹ càng,
chúng ta đêm nay sẽ xuất kích"
Rất nhanh sau đó! Từng tiếng, từng tiếng cất lên
"Tất cả thu dọn, chưa mặc quần thì nhanh chóng mặc quần vào để đi đến Võ
Đạo Sơn Giang Thành."
"Mẹ kiếp! Lại có người can đảm dám gây chuyện với Lang Trại Câu chúng ta,
hắn chính là không muốn sống rồi."
"Lão tử ta muốn đại khai sát giới."
Khí chất thổ phỉ đã đủ mười phần
Bá đạo vô song.
Đây chính là Lang Trại Câu, một đám lang sói tụ tập cùng một chỗ cho dù
có một con rồng cũng bị bọn chúng xé xác thành nhiều mảnh
Mẹ kiếp! Lý Thông cũng khâm phục những này thổ phỉ.
Thật đúng là những thổ phỉ.
Vừa mới nhìn thấy cái gì? Một tên thổ phỉ trên thân không một mảnh vải
che thân đang ôm ấp một nữ tử bước ra, hắn ta la lối: “Là ai dám gây
chuyện với chúng ta?” Sau lưng còn có người giúp hắn ta đẩy cái mông.
Mẹ kiếp! Đúng thật là cầm thú, có thể có chút lòng tự trọng không?
Nhiều đại lão gia đang nhìn như vậy, ngươi không cảm thấy hành vi của bản
thân có chút mất đi thuần phong mỹ tục
Còn nữ tử kia giống như sóng vỗ không vào bến bờ, lại còn gào thét vài
tiếng cảm giác như rất dễ chịu vậy
Chuyện này nếu như ở Giang Thành nhất định đã bị cho vào lồng heo thả
trôi sông rồi
Có tên thổ phỉ đề nghị, nói: "Lý giáo đầu nhân lúc bọn ta đang thu dọn,
ngươi xem đã nhìn trúng ai thì nói cho ta một tiếng, ta sẽ để ngươi sung
sướng."
Lý Thông tức giân muốn nổ tung, thoải mái cái đầu mẹ ngươi! Ngươi không
cảm thấy bẩn à? Lão tử còn cảm thấy bẩn thỉu, lão tử còn ngại bẩn đấy,
lão tử là người có nguyên tắc
Đương nhiên!
Hắn ta vẫn một mặt cười và nói: "Đa tạ hảo ý, không cần."
Trong lòng của hắn ta bi thương, quay trở về nhất định phải nói cho công
tử biết đám người này đều là cầm thú, những chuyện này cũng dám làm ra,
sau này thật không muốn đến Lang Trại Câu.
Mẹ kiếp! Đúng là đui mắt rồi
Đại đương gia đang đứng trên bục, sau lưng còn đeo một thanh đao to dài
bằng một người, mặc dù hắn ta không nói chuyện nhưng nhìn vào thần sắc
của hắn ta lại làm cho người khác sợ hãi
Lang Trại Câu đang rất bận rộn, đã rất lâu rồi chưa có toàn quân xuất
kích, lần này lại vì một Võ Đạo Sơn mà đại đương gia yêu cầu toàn quân
xuất kích, chuyện này đúng thật quá đề cao Võ Đạo Sơn rồi
Người khác nhìn thấy trong lòng nhất định sẽ nghĩ, chỉ là một Võ Đạo Sơn
có cần phải huy động nhân lực ra quân ồ ạt như vậy không?
Nhưng đối với đại đương gia mà nói, chuyện này là cần thiết, Lão nhị và
lão tam đã bị bắt vậy đủ để cho biết đối phương là một cao thủ
Xem thường hoặc là đánh giá thấp đối phương rất có thể để bản thân chịu
thiệt thòi
Lý Thông tận mắt thấy một màn chỉnh đốn của Lang Trại Câu, trong lòng hắn
ta thầm nghĩ mặc dù nhìn vẻ ngoài rất hỗn loạn nhưng tất cả mọi người
biết mình muốn làm gì.
Đặc biệt là bản tính thổ phỉ kia quá mạnh mẽ
Toàn bộ Lang Trại Câu đều bị bao phủ giống như một chiếc lồng, thậm chí
hắn ta cũng đang hoài nghi Trần gia có thật là khống chế được đám thổ phỉ
Lang Trại Câu mạnh mẽ như vậy không?
Tất cả thổ phỉ cưỡi tuấn mã, khí thế sục sôi, Lý Thông luôn có cảm giác
có chút không phù hợp với nhau.
Xen lẫn bên trong một đám thổ phỉ thật khiến cho người ta có chút không
thoải mái.
"Xuất phát."
Đại đương gia phất tay, đám thổ phỉ xuất phát, khoảng chừng có hơn một
trăm người số còn lại thì ở Lang Trại Câu canh giữ
Lý Thông khóc không ra nước mắt "Ôi cái mông của ta!" lại phải lên đường
nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn ta đến đây đây chính là làm khổ
sai, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng chờ khi về đến nội thành mới có thể
từ từ nghỉ ngơi.
Thổ phỉ dàn hàng thành từng nhóm lên đường
Tiếng vó ngựa vang vọng, khí thế hung mãnh, không người dám cản.
Ánh mắt của Đại đương gia lạnh lùng, nhất là sau lưng vác theo thanh đại
đao, cảnh tượng này càng làm gia tăng cảm giác sợ hãi khủng khiếp trong
màn đêm đen tối.
Trời đang dần dần sáng lên!
Đám thổ phỉ của Lang Trại Câu cuối cùng đã đến gần Giang Thành, bọn chúng
nghỉ ngơi tại chỗ, tạm thời không có động tĩnh gì
Lý Thông hỏi: "Đại đương gia, chúng ta có lập tức tiến vào thành cướp
bóc?"
Hắn ta quả thật không chờ đợi được nữa, sự việc được giải quyết sớm một
chút thì đối với ai cũng tốt. Công tử nhà ta còn đợi xem đầu người.
Ngươi không biết rõ đây thôi, công tử nhà ta rất có nhã hưng trêu đùa
chọc ghẹo các tiểu thiếp, cũng bởi vì Võ Đạo Sơn nên trong nháy mắt nhã
hứng đó hoàn toàn không còn, theo hắn ta phỏng đoán các tiểu thiếp kia sợ
rằng từ đây âm dương phân cách
Đại đương gia nói: "Không vội."
Lý Thông trong lòng chửi thầm, ngươi không vội nhưng ta rất vội, nhưng bỏ
qua đi ngươi là thủ lĩnh đám thổ phỉ ngươi nói thế nào thì thế vậy
Lý Thông chắp tay nói: "Đại đương gia, ta bây giờ phải quay trở về thành
bẩm báo tình hình hiện tại cho công tử, hi vọng đại đương gia có thể tiêu
diệt Võ Đạo Sơn sớm một chút"
Hắn ta không thể lẫn trong đám thổ phỉ đó được, nếu như để người khác
nhìn thấy, truyền ra ngoài thì có chút không hay, vả lại ở cùng đám thổ
phỉ này lâu hắn ta luôn cảm thấy không được tự nhiên thoải mái
Ngươi nhìn xem!
Tên thổ phỉ kia còn đang ngoáy mũi lấy cứt mũi ra, ngoáy mũi xong gã còn
dùng lưỡi liếm liếm, quá buồn nôn! Nói chung tố chất của bọn chúng cực
thấp, thấp đến mức không thể tượng tượng nổi
"Ừm."
Đại đương gia gật đầu, hắn ta không nói nhiều, dường như đang tiến vào
một trạng thái khác
Cha cha cha! Tiếng vó ngựa phi nhanh
Lý Thông phi ngựa thẳng về phía Giang Thành, hắn ta muốn báo cáo tình
hình hiện tại cho công tử, hi vọng công tử có thể thông cảm cho hắn ta
một chút
Một đêm không ngủ.
Cái mông sắp nổ tung ra rồi, công tử người cũng đừng giao nhiệm vụ cho
tiểu nhân nữa để tiểu nhân trở về ngủ một giấc ngon lành đã
Tứ đương gia hỏi: "Đại ca, chúng ta chút nữa phải làm thế nào?"
Nhị ca và tam ca cùng đám huynh đệ đã bị bắt giữ ở Võ Đạo Sơn, trong lòng
của hắn ta rất lo lắng, bây giờ hận không thể trực tiếp xông vào luôn để
cứu thoát các huynh đệ bị bắt giữ
Nhưng tất cả mọi chuyện phải nghe đại ca chỉ huy, không thể có hành động
thiếu suy nghĩ.
Đại đương gia nhìn lên trời, nói: "Còn sớm , đợi lát nữa, để tất cả các
huynh đệ nghỉ ngơi tại chỗ, giữ yên lặng và trật tự, không được đi linh
tinh, giải quyết xong Võ Đạo Sơn thì cho bọn chúng vui vẻ thoải mái."
Tứ đương gia đáp: "Vâng."
Hắn ta lập tức đi truyền đạt xuống dưới, để tất cả các huynh đệ không
được đơn độc hành động
Kỷ luật của Lang Trại Câu vẫn không tồi, nhưng do thắng lợi lâu ngày một
số huynh đệ có chút khinh định
Chuyện này trước đây cũng đã xảy ra
Đám người mai phục chờ đợi đội người ngựa của đám thương nhân đi qua,
trong lúc cấp bách này lại có huynh đệ đi đến thôn trang xung quanh tìm
tiểu nương để thỏa mãn thú vui, hành vi này quả thực không tốt
Giang Thành.
Lý Thông cưỡi ngựa trở về, hắn ta vội vàng chạy vào trong phủ đi tìm công
tử, đứng ở bên ngoài phòng của công tử hô lớn: "Công tử, tiểu nhân đã
quay trở về."
Tâm trạng của Trần Thánh Nghiêu từ hôm qua đến bây giờ cũng chưa tốt hơn.
Trong phòng truyền ra âm thanh của Trần Thánh Nghiêu nói: "Sự việc làm
đến đâu rồi."
Trong lòng của gã đang ẩn chứa một ngọn lửa bừng bừng chỉ đợi thời cơ là
bộc phát
Lý Thông tiến vào phòng báo cáo tình hình mọi chuyện, nói: "Công tử, đại
đương gia của Lang Trại Câu tự thân xuất mã còn dẫn theo các huynh đệ của
Lang Trại Câu đang chờ đợi bên ngoài Giang Thành, bọn họ muốn chờ đợi
thời cơ thích hợp thì lập tức tấn công."
"Còn chờ? Nói cho hắn ta biết, hiện tại tiêu diệt ngay Võ Đạo Sơn, đi."
Trần Thánh Nghiêu phân phó nói.
Còn chờ cái gì ?
Nếu đã đến rồi sao không tấn công tiến đánh luôn?
Tiêu diệt Võ Đạo Sơn, lấy đầu tên tân chưởng môn về đây cho ta.
Lý Thông đúng là tuyệt vọng rồi, công tử! Mẹ kiếp! Người đúng là không
coi tiểu nhân là người.
Nhìn xem hai con mắt của tiểu nhân, hai quầng thâm quanh mắt, hai con
ngươi mắt sắp rơi ra rồi
Cho dù không có khen thưởng gì thì cũng phải để tiểu nhân quay về nghỉ
ngơi đã chứ
Người làm như vậy chính là muốn lấy mạng người khác
Đúng là cầm thú!
"Vâng, công tử, tiểu nhân bây giờ đi ngay " Lý Thông lại vội vàng rời đi
Trần Thánh Nghiêu vẫn trưng khuôn mặt lạnh như băng
Hành động của Lang Trại Câu làm gã thấy không hài lòng thỏa mãn
Ta bảo các ngươi làm gì thì các ngươi làm thế, lại còn dám đợi chờ chưa
chịu tấn công ngay. Chuyện này đợi khi kết thúc phải từ từ nói chuyện mới
được
Lý Thông quay trở lại chỗ đại đương gia để thông báo mệnh lệnh của công
tử, nhưng chuyện làm hắn ta không ngờ tới đó là đại đương gia chỉ trả lời
có hai từ: “Không vội!”
Mẹ kiếp!
Lý Thông tức muốn chết
Chuyện bây giờ không phải là ngươi có vội hay không mà là công tử nhà ta
vội, ngươi không thể lập tức hành động, giải quyết tốt mọi chuyện cho ta
ư?
Hắn ta lại cưỡi ngựa không ngừng nghỉ quay trở về để bẩm báo tình hình
hiện tại với công tử.
Trần Thánh Nghiêu sau khi biết được đại đương gia dám làm trái mệnh lệnh
của gã, sắc mặt của gã tối sầm lại.
"Ngươi đi nói cho hắn ta biết, hắn ta muốn kháng lệnh của ta sao?"
Lý Thông nhìn công tử, trong lòng hết sức tuyệt vọng
Các ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?
Là bồ câu truyền tin? Hay là tên chạy vặt? Có chuyện gì sao không đối mặt
với nhau để nói chứ?
Như vậy mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản
Trần Thánh Nghiêu nhau mày hỏi: "Sao vậy, có vấn đề?"
Lý Thông lập tức lắc đầu nói: "Không có, tiểu nhân lập tức đi ngay."
Sau đó chính là Lý Thông quay đi rồi quay lại truyền đạt tin tức giữa hai
người
Đối với Lý Thông mà nói tên Đại đương gia này đúng là đầu óc có vấn đề
Hắn ta một mực nói không vội, không vội!
Không vội cái con mẹ ngươi, ngươi nói ra lý do xem để ta từ từ giải thích
với công tử, bây giờ ngươi trả lời qua loa đại khái như thế vậy ta giải
thích với công tử thế nào
Công tử và đại đương gia hỏi chuyện đã làm cho Lý Thông muốn thổ huyết.
Không phải bị tức chết, mà chạy tới chạy lui một hồi, chạy đến hơi thở
khí huyết đều bốc lên, có hiện tượng xáo động
"Thời cơ đã đến rồi."
Cuối cùng đã nghe thấy một câu trả lời, câu trả lời lần này không phải
hai từ “không vội”
Lý Thông đặt mông ngồi bệt dưới đất, thở hồng hộc, mệt quá đi mất!
Ta chỉ muốn đi ngủ.
Lý Thông đứng dậy và nói: "Đại đương gia, ta phải đi thông báo cho công
tử biết"
Sau đó hắn ta nhanh chóng phi ngựa quay trở về Giang Thành để bẩm báo
tình hình hiện tại cho công tử.
Đại đương gia viết một bức thư, nói: "Tứ đệ, ngươi mang thư này đến Võ
Đạo Sơn giao tận tay cho tân chưởng môn, nhớ kỹ không được manh động."
Tứ đương gia đáp: "Vâng, đại ca." Hắn ta không hỏi nhiều.
Đại ca chắc hẳn có cách nghĩ của mình, hắn ta giao phong thư tận tay cho
tân chưởng môn Võ Đạo Sơn là được
Sau đó hắn ta lên ngựa phi nhanh về phía Võ Đạo Sơn
Tất cả đám thổ phỉ đã dàn sẵn thế trận chờ đợi, có người thì rút đao ra
trước, có người đang khạc đờm, có người đang lau sạch thanh bảo đao. Đợi
lúc nữa khai chiến để chém giết người cho thuận tiện.
Trên Võ Đạo Sơn.
Tứ đương gia trèo lên núi, nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi thứ rất
cũ nát, hoàn toàn không nhìn ra đây là một môn phái có năng lực hạ gục
nhị ca và tam ca.
Đột nhiên hắn ta nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc, nhất là dưới ánh
mặt trời chiếu xuống càng phát ra cảm giác ưu thương
"Nhị…!”
Lời còn chưa nói xong, bóng lưng kia đã xách mấy viên gạch từ từ đi xa,
bóng dáng lắc lư đi giống như đầu có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
"Không thể nào, làm sao có thể là bóng dáng của nhị ca được."
Tứ đương gia lắc đầu, quăng ý nghĩ đó ra sau đầu.
Đột nhiên!
Chu Trung Mậu phát hiện ra có khách không mời mà đến, cảnh giác hỏi:
"Ngươi là ai?"
Có biểu ca ở Võ Đạo Sơn vậy tất cả mọi chuyện nhất định phải chú ý, nhất
là người xa lạ lên núi .
"Ta là tứ đương gia của Lang Trại Câu, ta………"
Mẹ kiếp!
Hắn ta chưa nói dứt lời thì thấy tên đại ngốc này trong nháy mắt đã xuất
thủ, năm đầu ngón tay duỗi thẳng trực tiếp phi về phía mình.
Mẹ kiếp!
Cho dù là đám thổ phỉ chúng ta cũng không động thủ khi người khác chưa
nói dứt câu còn gì.
Quá bạo lực!
Hắn ta đột nhiên lặng người đi, một cước này của đối phương không dễ né
tránh, năm đầu ngón tay của đối phương dường như có luồng khí đang lưu
động.
Tứ đương gia bước chân dần dần lui về phía sau.
Tu vi của hắn ta cũng tạm được, đã đạt võ đạo lục trọng, ở Lang Trại Câu
là xếp hàng trên.
Nhưng lúc này, hắn ta cảm thấy không ổn.
Chu Trung Mậu đạp mạnh bước chân một cái, bộp một tiếng, năm ngón tay tóm
chặt vào đầu của tứ đương gia giống như dây thắt chặt, mãnh liệt dùng
sức, một tay nhấn xuống dưới.
Đầu của Tứ đương gia liên tiếp bị nhấn đập xuống đất, mặt đất rạn nứt tạo
ra một hố nhỏ
Y đã nương tay nên không dùng nhiều sức, nếu không đầu của đối phương đã
vỡ nát rồi
"Ngươi đang làm gì đấy?"
Trương đại tiên đi tuần sát Võ Đạo Sơn để kiểm tra xem có ai đang lười
biếng, liền nhìn thấy Chu Trung Mậu đang đánh người.
Vừa sáng sớm, đánh người ta làm gì?
Còn đập đầu người ta vào mặt đất, sao không nghĩ một chút xem người ta có
đau đầu không?
Nếu đập đầu người ta thành ra ngớ ngẩn vậy ngươi có nuôi không?
Chu Trung Mậu nói: "Không làm gì cả."
Trương đại tiên nhìn Chu Trung Mậu.
Lâm Vạn Dịch kiếm đâu ra thằng cháu ngốc thế này?
Thật sự là ngốc đến đáng sợ.
Khi hắn ta nhìn về phía tên tiểu tử đang nằm trên mặt đất, kinh hãi thét
lên một tiếng, hắn ta có cảm giác khuôn mặt của tên này có chút quen
thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó
Hắn kéo đầu đối phương lên xem
Cẩn thận nhìn ngắm.
Ôi trời ơi!!
Đây không phải Tứ đương gia của Lang Trại Câu ư?
Hắn ta tại sao lại tới đây?
Không thể nào.
Trương đại tiên hỏi: "Hắn ta vừa rồi có nói gì không?"
Chu Trung Mậu trả lời: "Hắn nói hắn là Tứ đương gia của Lang Trại Câu."
Trương đại tiên hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Ta. . ."
Chu Trung Mậu nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như còn nói một chữ đó….”
"Ta? ? ?"
Khuôn mặt của Trương đại tiên toát hết mồ hôi.
"Ừm."
Chu Trung Mậu gật đầu nói: "Đây chính là chữ cuối cùng hắn muốn nói, chữ
“ta”… sau đó ta liền động thủ."
Mẹ kiếp!
Ngươi quá ngu ngốc đi, Trương đại tiên ta phục rồi!
Lâm Vạn Dịch rốt cuộc đã dạy dỗ tên chất tử này như thế nào chứ?
Có thể để cho người ta nói xong lời thì hãy động thủ có được không?
Tứ đương gia của Lang Trại Câu xuất hiện ở đây.
Đây cũng không phải chuyện tốt gì.
"Làm gì đây?"
Lâm Phàm tỉnh lại, bưng bát vi cá hầm tổ yến lên, điều kiện tạm được,
chấp nhận ăn tạm.
"Chưởng môn, ngươi tới nhìn xem chuyện tốt mà biểu đệ ngươi đã làm, người
ta chưa nói dứt lời mà y đã đánh cho người ta ngất xỉu, ngươi nói xem
biểu đệ ngươi sao lại thô bạo như thế chứ?" Trương đại tiên vừa nói vừa
oán trách.
Lâm Phàm nhìn một chút, hỏi: "Ai vậy?"
Trương đại tiên nói: "Tứ đương gia của Lang Trại Câu."
Hả?
Lâm Phàm có chút kinh ngạc nói: “Người của Lang Trại Câu tới đây làm gì?
Là tới cứu đồng bọn? Nhưng sao chỉ có một người? Xem ra là quá coi thường
bản công tử rồi."
"Có một bức thư."
Trương đại tiên nhìn thấy bên người của tứ đương gia có một bức thư, hắn
ta nhặt lên và mở ra xem sau đó hít sâu một hơi.
Lâm Phàm cầm bức thư cẩn thận đọc, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Nội dung trong bức thư đại ý muốn nói rằng: "Lão tử là đại đương gia của
Lang Trại Câu nghe nói ngươi đã bắt nhị đệ và tam đệ của ta, chúng ta
nhất định phải nói chuyện, nếu như không muốn gặp phải kiếp nạn thì nhanh
chóng thả nhị đệ và tam đệ của ta ra, bằng không tự chuốc lấy hậu quả."
Trương đại tiên nói: "Chưởng môn, chuyện này phải giải quyết như thế nào
cho ổn thỏa, toàn quân của Lang Trại Câu xuất kích, chúng ta ở đây có vài
người còn không đủ cho người ta nhét kẽ răng."
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Vội cái gì, hiện tại bọn chúng có nhị đương gia,
tam đương gia và tứ đương gia đều ở đây, ngươi vội cái gì?"
Trương đại tiên suy nghĩ.
Nói có lý, chúng ta có thể đàm phán mà.
Viên Thiên Sở lặng lẽ lại gần, y quan sát thấy tình hình ở đây không bình
thường thì biết rõ nhất định đã xảy ra đại sự.
Quả như dự đoán!
Lang Trại Câu đã xuất kích, gây ra chuyện lớn rồi.
Viên Thiên Sở nói: "Lâm huynh, có thể cho ta xem thư một lát không?"
Lâm Phàm đưa thư cho Viên Thiên Sở xem, suy nghĩ sự việc tiếp theo sẽ xảy
ra, những người này khẳng định đến không ít.
Nếu cứ như vậy mà bỏ qua
Ta đồng ý, nhưng ông trời không đồng ý
Ông trời nếu như có cách nào, nhất định sẽ chửi mắng, chuyện này liên
quan gì đến ta?
Ta đồng ý rồi.
Viên Thiên Sở chau mày, y xem kỹ càng bức thư từng chữ từng chữ một.
Có vấn đề! Bức thư này có vấn đề.
Y lại nhìn kỹ tên tiểu tử đang nằm dưới đất, Lang Trại Câu đang muốn thăm
dò sao?
Bức thư này không phải là mục đích cuối cùng, mục đích chính là để người
này đến đây thăm dò trước tình hình của Võ Đạo Sơn.
Nếu như lúc đó Lâm Phàm thả người này ra, như vậy Lang Trại Câu tuyệt đối
không chút chần chừ tấn công Võ Đạo Sơn. Nhưng bây giờ Lâm Phàm đã giữ
người này lại, lại còn hung hăng uy hiếp Lang Trại Câu.
Y nhìn Lâm Phàm.
Quả nhiên!
Ai nói Lâm Phàm là tên ngu đần, là tên phế vật chứ?
Đó là các ngươi không nhìn thấy tình hình bây giờ
Tâm tư của hắn quả thật không thể suy đoán.
Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều nằm trong tầm kiểm soát
Kinh khủng, người này thật quá kinh khủng!
Viên Thiên Sở cảm thấy tim đập rất nhanh, y càng tiếp xúc với Lâm Phàm
thì càng phát ra hiện sự lợi hại khủng khiếp của Lâm Phàm, xem ra ở U
Thành còn phải cảm tạ hắn đã tha mạng không giết
Với tâm tính của bản thân lúc ấy, sợ là khó ngăn nổi âm mưu quỷ kế của
Lâm Phàm
Cũng may bản thân trưởng thành nhanh, có thể đuổi kịp tư duy của Lâm Phàm
Không phải ngươi theo đuổi kịp tư duy của Lâm Phàm mà là Lâm Phàm căn bản
không biết rõ tư duy này của ngươi từ đâu đến?
Đúng là có bệnh?
Trương đại tiên hỏi: "Chưởng môn, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Tuy nói không có gì phải hoảng loạn, nhưng việc này chưa giải quyết được
nên vẫn cảm thấy khó chịu
Lâm Phàm nói: "Nên làm như thế nào thì làm như thế đó, người lôi xuống,
tiếp tục làm việc."
Không phải hắn không muốn làm, mà là tạm thời hắn chưa nghĩ ra xử lý như
thế nào, vậy trước tiên chuyện này cứ gác sang một bên đã đợi nghĩ được
rồi thì tính tiếp
Viên Thiên Sở trong lòng thì thầm gặp nguy không loạn, kẻ địch đã đến tận
nơi rồi vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh, tâm tính như thế quả
thực bội phục.
Nếu như không phải ngươi quá nguy hiểm thì ta thật đúng là muốn ngồi
xuống uống với ngươi mấy ly, trò chuyện tâm sự
Lương Dung Kỳ ngược lại vô tâm vô phế
Y nhìn thấy Viên Thiên Sở lại ngồi một mình lầm bầm thì biết ngay tên
tiểu tử này đang nghĩ chuyện gì đó
Đang nghĩ chuyện rách nát gì? Không làm được việc gì thành công
Đám thổ phỉ Lang Trại Câu
"Ừm?"
Đại đương gia chau mày, tứ đệ đã đi lâu như vậy, rốt cuộc Tứ đệ muốn làm
cái gì? tại sao vẫn chưa về?
Hắn ta gửi thư qua đó chính là muốn đối phương biết rõ, là ai đến, đến vì
mục đích gì, các ngươi nên làm thế nào.
Chỉ đơn giản như vậy.
Mẹ kiếp!
Chuyện đơn giản như vậy, người đi làm việc đến giờ chưa quay trở về đến
bóng dáng cũng không thấy đâu
Rốt cuộc là đã đi đâu?
Ngũ đương gia nói: "Đại ca, tứ đệ vẫn chưa quay trở về, không chừng đã bị
đối phương bắt giữ lại"
Đại đương gia phẫn nộ quát: "Chớ nói lung tung, ta là thổ phỉ nhưng cũng
hiểu đạo nghĩa giang hồ, không giết sứ giả, bọn chúng là môn phái Võ Đạo
Sơn sao có thể không hiểu?"
Ngũ đương gia gật đầu, nói: "Nói cũng phải"
Qua một hồi lâu!
Đại đương gia có chút không còn kiên nhẫn, đã qua hơn một canh giờ.
Người đâu?
Hắn ta muốn hỏi, mẹ kiếp! Người đâu rồi?
Lão tứ không phải là nửa đường đang chiến đấu trên thân thể của lão nương
nào đó chứ?
Đột nhiên!
Nhìn về phía xa có một bóng dáng tiến lại gần
Ngũ đương gia hoảng sợ nói: "Đại ca, có người tới."
Bóng người đó bước đi lắc lư trông rất vất vả khó khăn bước tới, tới gần
vừa mới mở miệng thì đã kêu cha gọi mẹ nói: "Đại đương gia, các huynh đệ
cuối cùng đã tới."
Đại đương gia giận dữ hỏi: "Tại sao là ngươi? Thế còn lão nhị, lão tam,
lão tứ đâu?"
Tên tiểu thổ phỉ nói: "Đại đương gia, bọn họ đều bị bắt rồi, bọn chúng
đây là cố ý để cho ta về báo tin với mọi người”
Gã lôi ra một bức thư từ trong ngực sau đó giao cho Đại đương gia
Đại đương gia vội vàng cầm bức thư, xé mở, cẩn thận đọc.
Ý tứ đại khái chính là người đều ở chỗ ta, muốn lấy người thì mang tiền
tới chuộc, tổng cộng có 33 người, miễn phí tặng một người
Mả mẹ nó! Đây là hạng người nào? Vô liêm sỉ đến trình độ này?
Đến thổ phỉ ngươi cũng dám đòi tiền chuộc
Nhưng uy lực của bức thư này rất lớn, đại đương gia bị dọa tại chỗ đến
ngây người
Người nào có khí phách này và còn có dũng khí bàn điều kiện với Lang Trại
Câu bọn chúng?
Đại đương gia hỏi: "Tình hình trên Võ Đạo Sơn như thế nào?"
Tên tiểu thổ phỉ nói: "Hồi bẩm đại đương gia, Võ Đạo Sơn tổng cộng có sáu
người, những người còn lại đều là huynh đệ của chúng ta."
"Chín mươi sáu người."
Đại đương gia giật mình, khó trách, hắn ta nhìn xem các huynh đệ sau
lưng, hắn ta dẫn theo có trăm người mà thôi.
"Ừm." Tên tiểu thổ phỉ gật đầu, không nghe ra có vấn đề gì, nói: "Đại ca,
người mau tới Võ Đạo Sơn cứu các huynh đệ đi, bọn hắn đáng chết."
Đại đương gia bình tĩnh một chút rồi nói: "Ngươi lui xuống trước, việc
này cần cân nhắc cẩnn thận mới được."
Hắn ta nghĩ bây giờ không phải là chuyện lên Võ Đạo Sơn nữa mà liên quan
tới Trần gia.
Bên trên Võ Đạo Sơn có nhiều người như vậy, tại sao Trần gia không nói
cho hắn ta biết? Còn muốn hắn ta phái người đi.
Đây không phải dê vào miệng cọp ư?
Hoặc là …….? Trần gia đang muốn thanh trừ Lang Trại Câu cho nên mới nghĩ
ra mưu kế này để chúng ta và Võ Đạo Sơn đánh nhau một phen sống chết,
ngược lại gã thì ngồi ung dung ngư ông đắc lợi
Càng nghĩ càng có khả năng.
Đại đương gia biết rõ, có chuyện hắn ta đã từng làm qua khiến cho Trần
gia cảm thấy bất an.
Tên tiểu thổ phỉ gấp gáp!
Đại đương gia rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Võ Đạo Sơn chỉ có sáu người, chúng ta nhiều huynh đệ như vậy cứ xông lên
đi, còn không tiêu diệt được đối phương sao.
Đại đương gia xuống ngựa sau đó rút thanh trường đao dài bằng một người ở
phía sau lưng ra, chuôi đao mạnh mẽ cắm xuống mặt đất, chuôi đao thẳng
tắp, ánh mắt hướng nhìn về phía Võ Đạo Sơn.
Nơi đó có mãnh hổ.
Sau đó lại nhìn về phía Giang Thành, nơi đó có Trần gia chính là một ác
sói đang chảy nước miếng
Lưỡng bại câu thương, để mưu kế Trần gia đạt được?
Không được.
Lão tử thân là đại đương gia nhất định phải suy nghĩ cho các huynh đệ ở
phía sau, tuyệt đối không thể trúng kế.
Lúc này!
Đại đương gia đang trầm tư suy nghĩ
Một bước đi sai, từng bước rơi vào vực sâu, lựa chọn trọng đại đã xuất
hiện ở trước mắt.
Lựa chọn sai, vực sâu vạn trượng.
Việc này không phải là việc của bản thân, các huynh đệ đã tin tưởng hắn
ta, vì vậy hắn ta không thể để các huynh đệ đi chịu chết.
Đại đương gia nói: "Ngũ đệ."
Ngũ đương gia nói: "Đại ca, có chuyện gì thế?"
Đại đương gia nói: "Ngươi nhanh chóng cưỡi ngựa quay trở về trại, mau lấy
ba vạn lượng ngân phiếu tới đây, chúng ta nhanh chóng tới chuộc người."
Hắn ta đã quyết định, không đối đầu với Võ Đạo Sơn, để bảo đảm tính mạng
của nhị đệ, tam đệ, tứ đệ và các huynh đệ khác
Ngũ đương gia kinh ngạc, đại ca đây là ý gì? Nhưng gã rất nghe lời đại
ca, lập tức đáp ứng, quay đầu nhanh chóng cưỡi ngựa trở về
Với kỹ thuật cưỡi ngựa và năng lực của gã, toàn lực tiến lên chỉ cần ba
canh giờ có thể trở lại.