Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 118: Ngươi có còn coi ta là người không?

Chương 118: Ngươi có còn coi ta là người không?

Toàn bộ thổ phỉ ở Lang Trại Câu đều hoảng hốt, bọn chúng đều là thổ phỉ
nhưng cũng có tôn nghiêm, ngươi có hiểu cái gì gọi là tôn nghiêm của thổ
phỉ không? Dùng vài câu đơn giản mà nói thì đây chính là mang sự sống
chết của bọn ta ra để định đoạt, thật quá đáng.
Chẳng biết tại sao bọn chúng đột nhiên phát hiện huyết tẩy Võ Đạo Sơn là
một sự lựa chọn không sáng suốt tí nào, là Trần Thánh Nghiêu đang cố ý
chơi xỏ bọn chúng sao?
Những người dân xung quanh vẫn đang trong trạng thái kinh hoảng lúng túng
như cũ, thổ phỉ Lang Trại Câu đến đây đã giáng cho tinh thần họ sự kích
thích cực mạnh khiến họ bất an, hoảng sợ vạn phần, chỉ hận không thể đào
ngay được một cái hố tự chôn mình xuống để cho bọn thổ phỉ không tìm
được. Nhưng hiện tại tình hình có sự thay đổi, nhìn xem, bọn thổ phỉ bị
đánh cho nằm bò ra rồi. Họ đột nhiên phát hiện bọn thổ phỉ hình như cũng
không dữ tợn khủng bố đến vậy, nghe thấy tiếng kêu thảm của bọn chúng thì
lại cảm thấy có chút đáng thương.
Ôi trời ơi, không ít người dân đều bị ý nghĩ của chính mình dọa cho sợ
chết khiếp, thân là người dân mà lại có cách nghĩ kinh khủng như vậy.
"Võ Đạo Sơn thật lợi hại, thổ phỉ Lang Trại Câu đều bị hạ gục hết rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, thật không dám tin. Võ Đạo Sơn có thu nhận đệ tử
không? ta muốn gia nhập Võ Đạo Sơn."
Bọn họ động tâm rồi, cảm giác Võ Đạo Sơn có thay đổi rất khác.
Lâm Phàm rời đi, hắn không để chuyện này ở trong lòng, bọn thổ phỉ mang
đến cho hắn không ít điểm nộ khí thì cũng coi như không tệ lắm. Cũng có
lẽ đây chính là giới hạn cao nhất của bọn chúng rồi.
Trương đại tiên từ trên cao nhìn xuống bọn thổ phỉ bình tĩnh nói: "Tuy
rằng ta đã không phải là chưởng môn của Võ Đạo Sơn nữa, nhưng ta cũng coi
như là phó chưởng môn, đừng có mà không tôn trọng ta, kỳ thực thì tuổi
của ta cũng đáng tuổi gia gia của các ngươi đấy."
"Nhưng thôi vậy, nói nhiều thì cũng vô ích, mau đi làm việc đi. Các ngươi
chỉ có thời hạn ba ngày, hạn chót tới thì hậu quả không cần ta phải nói
cũng biết chứ."
Bọn thổ phỉ ngẩng đầu nhìn Trương đại tiên, người trước mặt này là chưởng
môn tiền nhiệm của Võ Đạo Sơn thế mà lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy,
không nhìn ra thật sự là không nhìn ra được. Cuối vùng còn bày ra cho bọn
chúng một đường, thời gian ba ngày? Võ Đạo Sơn này nhìn thật sự rách nát,
trong lòng bọn chúng bắt đầu phát hoảng, đây là muốn bọn chúng liều mạng
làm việc thâu đêm sao?
Viên Thiên Sở trầm mặc, hắn nhìn ra được Trương Thiên Sơn quả nhiên là
người rất âm hiểm, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được thì hiển
nhiên trong lòng hắn đang không thể chờ đợi được mà muốn tu sửa Võ Đạo
Sơn cho xong. Những tên thổ phỉ này chỉ có thể đóng vai ác, ác với người
khác và ác với chính mình. Nhất là hiện tại võ đạo của bọn chúng đều đã
bị phế, nhưng lại chỉ cho bọn chúng thời hạn ba ngày, chuyện này chắc
chắn sẽ khiến cho bọn chúng phải điên cuồng mà tu sửa Võ Đạo Sơn. Nhiều
thêm ba mươi hai tên lao động miễn phí thì cũng có thể giảm bớt đi không
ít tiền. Thực sự là mưu kế hay, trong lòng Viên Thiên Sở đã không còn coi
thường Trương Thiên Sơn nữa rồi. Nếu như to gan suy đoán một chút thì có
lẽ Võ Đạo Sơn vẫn còn chưa suy tàn hoặc là Trương Thiên Sơn đang cố ý dắt
mũi bọn họ. Nhưng hắn không dám nghĩ như vậy, nếu như đúng như vậy thì
thật sự quá đáng sợ, khủng bố đến mức độ này thì còn ở trong Võ Đạo Sơn
chính là tự mình tìm đường chết. Cả người hắn đều run rẩy, chất xám bị
tiêu mất một nửa lớn, trong sự hoảng sợ vô hình hắn đã bị dọa giảm mất
mấy giây tuổi thọ. Tự lấy tay vỗ đầu ngăn chặn lại những thứ mình suy
đoán, không được nghĩ như vậy nếu không thì thật sự là tự mình dọa chết
mình thôi.
Những người khác chờ ở dưới chân núi, chờ để xem tình hình cũng thấy mất
hết bình tĩnh. Ôi trời ơi, chuyện gì thế này, hiệu suất làm việc của Lang
Trại Câu cũng quá chậm rồi đi. Nếu đã hủy diệt được Võ Đạo Sơn thì có thể
được xuống núi sớm một chút được không, rồi bảo bọn ta đến nhặt xác là
được rồi. Hiện tại đến cả một chút động tĩnh cũng không có, con mẹ nó
cũng quá chậm đi, đang gấp chết đi được.
Bọn họ gấp gáp lên núi nhặc xác, trừ việc xem thủ đoạn giết người nghệ
thuật của Lang Trại Câu ra thì còn thuận tiện xem có ngân lượng hay
không, nếu như ngân lượng đủ nhiều thì bọn họ sẽ thu dọn xác cho người Võ
Đạo Sơn. Đã có người gấp tới mức giậm châm, nếu không phải quá sợ hãi thì
sớm đã nhảy một hai bước lên Võ Đạo Sơn rồi.
Lúc này có người còn đang gấp hơn bọn họ đó chính là công tử Trần gia,
thời gian trôi qua lâu như vậy rồi sao vẫn không có một chút tin tức gì
vậy, này là chuyện gì đây? Trừ khi trên Võ Đạo Sơn còn có đồ tốt.
"Công tử, người đừng gấp, Lang Trại Câu có bao nhiêu lợi hại chúng ta đều
biết cả, chắc chắn là bọn chúng đang ở trên núi hành hạ người của Võ Đạo
Sơn rồi." Lý Thông nói.
Hắn không thích những tên thổ phỉ của Lang Trại Câu kia lắm nhưng cũng
không thể không thừa nhận người ta đích thực là rất lợi hại, ít nhất là
lợi hại hơn hắn nhiều.
Trần Thánh Nghiêu nói: "Thời gian qua lâu như vậy rồi mà vẫn không có một
chút tin tức nào thì sao có thể không gấp được, ngươi nói xem không phải
là đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?"
"Chắc không đâu, Võ Đạo Sơn cũng không có nhân vật nào lợi hại hơn nữa
thế lực của bọn chúng lại yếu nhược, Nhị đương gia và tam đương gia của
Lang Trại Câu Đều đã đến rồi thì sao có thể xảy ra chuyện gì được. Công
tử cứ yên tâm, tuyệt đối không có chuyện gì đâu, chúng ta cứ đợi thêm một
lát, rất nhanh sẽ có tin tốt được truyền về ngay."
Lý Thông giải thích, thân là giáo đầu của Trần gia, địa vị cũng coi như
là không tệ, ít nhất ở cũng được tính là địa vị cao trong thành. Còn về
phần ở Trần gia thì chắc chắn hắn vẫn phải cung phụng cho công tử thoải
mái mới được.
Lúc Hoàng Bác Nhân biết Lang Trại Câu đổ bộ lên Võ Đạo Sơn thì liền kinh
hoảng, hắn biết tên tiểu tử Trần Thánh Nghiêu kia lòng dạ hẹp hòi, nhưng
hắn chưa từng nghĩ đến tên tiểu tử đó lại có thể hẹp hòi tới mức này.
Trần gia và Lang Trại Câu có liên hệ, người khác có thể không biết chứ
người trong Hoàng gia như hắn thì có ai mà không rõ chứ. Chỉ là cho dù
biết như vậy thì cũng vô dụng, không ai sẽ tin chuyện Trần gia và thổ phỉ
có liên quan đến nhau.
"Triệu tập nhân thủ đến Võ Đạo Sơn." Hoàng Bác Nhân nói.
Trần Thánh Nghiêu kia có tự mình đến Võ Đạo Sơn tìm phiền phức thì hắn
cũng mặc kệ, nhưng tình huống hôm nay không ổn, con mẹ nó còn dám gọi cả
thổ phỉ đến, đây chính là đang tổn thất đến lợi ích của Hoàng gia ta. Ta
mới ném vào đó 5000 lượng, đến một cái hồi báo còn chưa thấy mà ngươi đã
muốn phá sạch của bổn công tử, vậy thì chuyện này chắc chắn không thể
nhịn được.
"Vâng, công tử."
Nô bộc đáp lời rồi lập tức chạy đi tập hợp người.
Tu vi của Hoàng Bác Nhân không cao nhưng hắn có tiền, có tiền là có tay
sai, giữa ban ngày ban mặt mà thổ phỉ ở ngoài Giang Thành dám ngang ngược
lộng hành thì sao có thể nhịn được.
Cổng Giang Thành, đương lúc Hoàng Bác Nhân chuẩn bị mang người ra khỏi
thành thì Trần Thánh Nghiêu xuất hiện.
"Hoàng huynh đây là đang muốn đi đâu vậy?"
Trần Thánh Nghiêu bước tới cười hỏi, hắn đang rất muốn xem biểu tình kinh
ngạc của Hoàng Bác Nhân. Ngươi không phải đầu tư vào đó 5000 lượng sao,
không tới ba ngày bổn công tử sẽ khiến ngươi mất sạch.
Hoàng Bác Nhân nói: "Thủ đoạn hay lắm, bất quá ta cũng không sợ tự rước
họa vào thân, lười nói nhiều với ngươi, tránh ra."
Trần Thánh Nghiêu bày ra một bộ dạng vô tội nói: "Này này, ta không biết
Hoàng huynh đây đang nói gì, sao ta nghe một chút cũng không hiểu vậy."
Con mẹ nó, sẽ có một ngày ngươi phải khóc trước mặt ta. Hoàng Bác Nhân
không muốn nói nhiều, không hổ là thổ phỉ thế gia, thủ đoạn cũng hắc ám
như vậy, hi vọng bây giờ đuổi đến đó vẫn kịp. Hắn cũng không nghĩ đến
việc thực lực của Võ Đạo Sơn có thể ngăn chặn được đám thổ phỉ kia.
Trần Thánh Nghiêu cười đến là vui vẻ, Lý Thông đứng một bên đề nghị cũng
đi cùng đến Võ Đạo Sơn xem tình hình hiện trường bây giờ như thế nào.
Chắc chắn đó sẽ là một biển máu, tàn thi đứt đoạn, thê thảm vô cùng, hoặc
cũng có lẽ sẽ nhìn thấy thêm biểu tình đau khổ của Hoàng Bác Nhân. Tiền
cũng không phải là do gió thổi đến, 5000 lượng đối với Hoàng Bác Nhân mà
nói thì đích thực không nhiều nhưng cũng không phải là ít, còn chưa kịp
nhìn thấy thì cái gì cũng mất hết rồi, tâm trạng này còn có thể tốt được
sao?
"Ngươi đúng là lanh lợi, đi!" Trần Thánh Nghiêu nói.
Lý Thông đắc ý dào dạt, hắn thật sự cũng không thể chở được nữa mà muốn
đi xem hiện trường ngay.
Hoàng Bác Nhân mang theo đả thủ đến dưới Võ Đạo Sơn thì nhìn thấy có một
đám người đang lén la lén lút nấp ở đó liền tức giận quát: "Các ngươi là
ai?"
Những người đang nấp dưới chân núi kia là những người dân đang đợi Lang
Trại Câu rời đi, họ bị thanh âm này dọa cho run cầm cập. Vốn tưởng rằng
đó là thổ phỉ còn loanh quanh đây nhưng lúc nhìn thấy người thì nhất thời
liền thở hắt ra một hơi.
"Hoàng công tử người đừng hiểu lầm, chúng ta là người dân thôi."
Tất cả mọi người đếu đứng lên, phủi phủi quần áo chứng minh trên người
mình không có binh khí, cái gì cũng không có nên họ tuyệt đối không phải
là thổ phỉ. Đối với những hào môn thế gia này thì người dân bọn họ thật
sự không dám chọc vào, thấy ngươi không thoải mái thì liền giết ngươi,
này thì ai mà chịu được cơ chứ. Hoàng công tử thì ngược lại cũng coi như
là không tệ, ít nhất là thái độ với người dân cũng không tệ như người
khác.
"Các ngươi ở đây làm gì? Có nhìn thấy thổ phỉ Lang Trại Câu đi lên Võ Đạo
Sơn không?" Hoàng Bác Nhân hỏi.
"Nhìn thấy, từ rất sớm đã đi lên rồi nhưng vẫn chưa xuống, thực ra chúng
ta cũng đang đợi, đợi sau khi thổ phỉ đi rồi thì sẽ lên Võ Đạo Sơn thu
nhặt xác cho các vị hảo hán, chúng ta cũng chỉ là có ý tốt, không có mục
đích gì khác cả." Người dân nói.
Có quỷ mới tin ngươi, mấy lời này nói ra chỉ để dỗ tên ngốc thôi. Sao hắn
không biết mấy người này đang muốn làm gì chứ, lúc trước cũng không phải
là chưa từng gặp qua, đơn giản mà nói thì cũng chỉ là một đám bỉ ổi, vô
sỉ, xấu xa. Thổ phỉ cướp đoạt thôn trang thì bọn chúng ở đằng sau chờ,
chờ đến lúc thổ phỉ đi rồi thì bọn chúng mới ló mặt ra thu hoạch chỗ còn
lại. Thậm chí có lúc xung đột với nhau còn biết giết người nữa, xong cuối
cùng sẽ đổ hết những chuyện này cho bọn thổ phỉ. Chỉ là Hoàng Bác Nhân
hiện tại không có tâm trạng nào mà nói nhiều cùng bọn chúng. Lên núi đã
lâu mà chưa thấy xuống núi, hắn có một dự cảm không tốt.
"Đi, lên núi." Hoàng Bác Nhân nói.
Lâm huynh ngươi nhất định phải trụ vững, không thể bị Lang Trại Câu hủy
diệt được, giữ vững, nhất định phải giữ vững. 5000 lượng nói nhiều không
nhiều nói ít không ít nhưng cũng ngàn vạn lần không thể mất được, phải
khiến cho bổn công tử ta có hi vọng nhìn thấy một chút hồi đáp đầu tư
chứ.
Mấy đả thủ kia đi đằng sau tay nắm chặt binh khí hít sâu một hơi rồi lại
thở mạnh ra, bọn họ biết chỉ một lát nữa thôi bọn họ sẽ phải đối mặt với
thổ phỉ đáng sợ nhất trong vòng trăm dặm Giang Thành này. Bọn chúng giết
người vô số, cướp bóc gian dâm, không việc ác nào không làm. Một lúc nữa
sẽ phải đối đầu chính diện với bọn chúng, nói không sợ là nói dối nhưng
cho dù có căng thẳng sợ hãi thì sao chứ, đời người là bể khổ vậy thì cứ
trực tiếp mà xông lên thôi. Thật sự không tin là không giết được mấy tên
thổ phỉ này.
Hoàng Bác Nhân được đám đả thủ bảo vệ ở chính giữa, bước chân cũng dần
dần trở nên nặng nề. Trong lòng hoảng hốt, chỉ là không lâu sau hắn cảm
thấy có gì đó không đúng lắm, mức độ hung tàn của mấy tên thổ phỉ Lang
Trại Câu kia rõ như ban ngày nhưng hiện tại lại là tình huống gì đây, sao
đến một tiếng kêu thảm cũng không có vậy? Không thể nào.
Đương nhiên không phải là hắn hi vọng Võ Đạo Sơn bị hủy diệt mà là tình
hình phát triển có chút không đúng lắm.
Tùng! Tùng! Có tiếng đập truyền tới, Hoàng Bác Nhân nhíu mi, đây là thanh
âm gì vậy? Không phải là tiếng kêu thảm, càng không giống tiếng binh khí
đánh nhau. Ngay lập tức hắn liền mừng rỡ như điên, vẫn còn hi vọng, xem
ra Võ Đạo Sơn vẫn đang chống chọi lại với Lang Trại Câu.
"Đi, nhanh lên."
Hoàng Bác Văn gầm lên một tiếng, phất tay mang theo người xông thẳng lên
phía trước.
"Lâm huynh, ta đến rồi đây, huynh phải kiên trì."
Hoàng Bác Nhân xông lên Võ Đạo Sơn, chỉ là tình huống trước mắt này làm
hắn có chút khó hiểu.
Mấy người lao công cũng bị Hoàng Bác Văn dọa sợ, họ còn tưởng rằng lại có
thổ phỉ đang lên đây. Song phương nhìn nhau, người dân nghĩ Hoàng công tử
đây là đang muốn làm gì vậy?
Hoàng Bác Nhân có chút nói không thành lời, tình huống gì đây, không phải
là thổ phỉ Lang Trại Câu lên núi rồi sao, vậy thổ phỉ đâu hết rồi? Chẳng
lẽ bay rồi? Hay là nói trên đường đi lên núi bị gió thổi tung hết cả.
"Hoàng công tử, sao người lại đến đây?"
Trương đại tiên nhìn thấy Hoàng Bác Nhân thì giống như là nhìn thấy một
đống tiền vàng đang vẫy tay chào hắn vậy. Tài phú có lực hấp dẫn rất đặc
thù, đối với Trương đại tiên mà nói thì một chút sức chống cự cũng không
có.
Lâm Phàm đi đến, nói: "Hoàng huynh đem nhiều người như vậy là đến để giúp
ta sao, đa tạ. Nhưng giờ đã muộn rồi cũng xong việc rồi, nếu huynh đến
sớm một chút thì còn có thể xem được tình hình ở hiện trường đó."
Hoàng Bác Nhân không để ý đến Trương đại tiên mà đi đến trước mặt Lâm
Phàm kinh ngạc hỏi: "Xong rồi sao?"
Lâm Phàm nói: "Xong rồi, không có vấn đề gì, chỉ là đánh đấm vặt vãnh
thôi, mấy người đó thực sự quá ngang bướng."
Mẹ kiếp, này cũng quá là biết giả vờ rồi, đó chính là thổ phỉ của Lang
Trại Câu đấy, vậy mà ngươi lại nói chỉ là đánh đấm vặt vãnh, còn nói bọn
chúng ngang bướng nữa, nếu như những lời này là do người khác nói thì hắn
nhất định sẽ đấm cho kẻ đó vài phát, đừng có mà nói khoác, có bản lĩnh
thì đến Lang Câu Trại khiêu chiến đi.
"Những người đó là thổ phỉ của Lang Trại Câu."
Hoàng Bác Nhân hỏi, hắn muốn xác định lại một chút xem bọn họ có đang nói
về cùng một đối tượng hay không.
"Có một người là nhị đương gia, nhìn bộ dạng khá kì quái, ngũ quan bị co
chặt lại có phải không?" Lâm Phàm hỏi.
Hoàng Bác Nhân nghe thấy lời này thì biết quả nhiên là thật rồi. Lợi hại,
Lâm huynh ngươi thật sự là rất lợi hại, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên
cảm thấy lần đầu tư này rất có khả năng sẽ là một lần thông minh nhất
trong cuộc đời của hắn. Hoàng Bác Nhân đánh giá rất cao, đó chính là thổ
phỉ Lang Trại Câu. Vốn tưởng rằng Võ Đạo Sơn sẽ không chống đỡ nổi nhưng
hắn nào ngờ kết quả lại biến thành như thế này, đáng mừng, thật sự là rất
đáng mừng.
Bọn thổ phỉ Lang Trại Câu bận rộn tu sửa Võ Đạo Sơn, cái chết đang vẫy
tay với bọn chúng, nếu không cố gắng làm việc thì sẽ phải chết.
"Nhị ca, ngươi nói xem chúng ta có lành ít dữ nhiều không?"
Tam đương gia hỏi, cho dù là trong ba ngày có thể hoàn thành xong nhiệm
vụ thì kết quả cuối cùng chỉ sợ rằng cũng không khá hơn chút nào. Nhưng
không còn cách nào khác, nếu hiện tại bọn chúng không nỗ lực thì nhất
định sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng nếu như cố gắng một chút thì còn có thể
sống thêm được ba ngày, thời gian ba ngày có lẽ cũng sẽ có một chút hi
vọng.
Nhị đương gia nói: "Sẽ không đâu."
"Hả?" Nhị đương gia kinh ngạc, hỏi: "Nhị ca, sao ngươi lại xác định như
vậy, có phải là ngươi đã có cách gì rồi không?"
Nhị đương gia nói: "Không có cách gì cả, làm hết việc ở đây trước đi,
chúng ta vẫn còn có thể sống thêm được ba ngày, trong ba ngày này mà
chúng ta còn chưa trở về thì đại ca nhất định sẽ biết chúng ta đã gặp
chuyện mà nghĩ cách đến cứu chúng ta." "Ngươi nghĩ rằng ở cái nơi này thì
ai có thể ngăn cản được đại ca?"
Chỉ là không hiểu tại sao trong lòng nhị đương gia có chút khổ não, tu vi
bị phế rồi thì từ nay về sau hắn chính là một phế nhân. Tu luyện lại từ
đầu sao? Con mẹ nó đúng là nực cười, bản thân hắn tự nhận mình là thiên
tài nhưng tu luyện lại để đến được cảnh giới này cũng phải tốn mất mười
lăm năm, đời người có bao nhiêu lần mười lăm năm cơ chứ. Nhất là sau khi
tu luyện lại thì tu vi cũng không tăng trưởng, ngược lại là tu vi của đại
ca vẫn không ngừng tăng lên, này cũng không phải là không có đạo lý. Đồ
tốt đều bị đại ca lấy đi hết rồi, thứ phát cho bọn họ thì đều là những
tục vật như vàng bạc ngân phiếu gì đó.
"Phù, tên kia đến rồi, làm việc đi."
Nhị đương gia nói, hắn thấy Lâm Phàm đang đi về bên này. Mẹ kiếp ngươi
đợi đó cho ta, chờ đại ca ta đến thì ngươi chết chắc rồi.
Lâm Phàm chỉ về phía trước nói: "Chính là chỗ đó, bọn chúng cũng thật vô
dụng, bộ dạng thì lại xấu xí nên chỉ có thể làm công việc khổ cực thôi."
Lời này nói ra rất tổn thương lòng người, nhị đương gia nghe thấy thì
liền tức đến muốn khóc nhưng hắn nhất định phải nhịn, bản thân mình chính
là thổ phỉ còn là nhị đương gia của Lang Trại Câu mà người khác nghe đã
sợ mất mật há có thể rơi lệ được.
Hoàng Bác Nhân há hốc miệng mắt trợn lớn, thật sự lợi hại. Từ trước đến
nay hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người bắt bọn thổ phỉ Lang Trại Câu
này lao động khổ sai.
"Lâm huynh, bội phục."
Lâm Phàm cười nói: "Nào có, ngươi đầu tư 5000 lượng cho Võ Đạo Sơn thì đã
chứng minh ngươi xem trọng bọn ta rồi, bọn ta cũng cần phải thể hiện một
chút thực lực ra mới phải đạo, ngươi thấy thế nào, thực lực này được
chứ?"
Hoàng Bác Nhân cười nói: "Đâu chỉ có từng đó, đơn giản mà nói đây chính
là vượt khỏi dự liệu của ta, Lâm huynh, ta rất xem trọng tương lai của Võ
Đạo Sơn đó."
Xem trọng là đúng rồi, chỉ là bản thân Lâm Phàm không phải là rất xem
trọng. Đã ở Võ Đạo Sơn lâu như vậy rồi mà vẫn không xác định được, nói
không chừng cha lại chuẩn bị vung tay lên gọi "Nhi tử, về nhà thôi", thế
là hắn sẽ lập tức phi về ngay. Nhưng đáng tiếc, cha không cho hắn về nhà,
tới bây giờ rồi mà đến một phong thư cũng không có, không nhớ hắn sao?
Lâm Phàm nói: "Hoàng huynh, nếu như đã tạm được thì không bằng huynh tiếp
tục đầu tư đi, đầu tư càng nhiều thì lợi ích sau này càng lớn."
Viên Thiên Sở đang gõ gõ đầu thì liền trợn trắng mắt liếc sang, súc sinh,
lại đi lừa bịp thêm một thiếu niên ngây thơ nữa, ngươi không thể có một
chút đạo đức mà bỏ qua cho người ta hay sao? Dựa vào sự hiểu biết của hắn
về Lâm Phàm hiện tại thì sớm đã có thể tránh khỏi mọi nguy hiểm rồi, họ
Lâm kia không thể nào chơi xỏ được hắn nữa rồi. Hắn đã rèn luyện cho mình
bách độc bất xâm, không sợ hãi bất kì một âm mưu quỷ kế nào nữa, đây là
sự lĩnh ngộ của hắn sau khi ở bên cạnh Lâm Phàm một thời gian.
Hoàng Bác Nhân trầm mặc một lúc mới nói: "Lâm huynh, đầu tư thì đích thực
có thể đầu tư tiếp nhưng hiện tại vẫn chưa được, nhất định phải đợi xem
một chút thành tích đã."
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc mà tùy ý đi đầu tư lung tung được. Mới rót
vốn 5000 lượng vào mà lại muốn rót vào nữa, chuyện này không được, quá
gấp gáp rồi nhất định phải hoãn lại đã.
"Được, không cưỡng ép đầu tư." Lâm Phàm nói.
Có người đầu tư là tốt rồi, mấy ngày này trôi qua cũng rất tiêu dao, mỗi
ngày đều có cá lớn thịt ngon được đưa đến, cuộc sống trải qua cũng không
tồi.
Hoàng Bác Nhân hỏi: "Lâm huynh chuẩn bị thu xếp bọn họ thế nào?"
Lâm Phàm nhìn một cái nói: "Ba ngày sau chém hết."
Lạch cạch! Công cụ trong tay tam đương gia rơi xuống, những thổ phỉ còn
lại thì đều rất sốt ruột.
"Không phải đã nói trong ba ngày chúng ta đem Võ Đạo Sơn tu sửa cẩn thận
thì sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Nhị đương gia hỏi.
"Ai nói vậy?" Lâm Phàm hỏi ngược lại rồi nhìn về phía Trương đại tiên
"Ngươi nói à?"
Trương đại tiên lập tức lắc đầu: "Không phải ta, ta không nói gì cả."
Biểu tình lật mặt không nhận của hắn, đúng là đức hạnh của nam nhân.
"Lão tử không làm nữa."
Tam đương gia ném dụng cụ trong tay đi, một bộ mặt cương quyết không làm
nữa, muốn giết thì giết đi, ta là thổ phỉ ta có khí phách.
"Biểu đệ, giết." Lâm Phàm phất tay.
Tam đương gia sợ hãi ngồi sụp xuống nhặt dụng cụ lên tiếp tục chăm chỉ
làm việc, gào to: "Đừng, đừng mà, ta nói đùa thôi, ta làm, ta làm còn
không được sao?"
Lâm Phàm nói: "Không làm thì sẽ chết ngay, nếu làm tiếp thì còn có thể
sống thêm ba ngày, tự mình chọn lấy, ta không ức hiếp người khác."
Lương Dung Kỳ đứng ở phía xa bĩu môi, con mẹ ngươi còn không ức hiếp
người khác sao? Suýt chút nữa là ngươi ngồi lên đầu người ta luôn rồi chứ
ở đó mà nói không ức hiếp người khác, đúng là âm hiểm. Hắn nghĩ đến trở
về U Thành không được gia tộc chào đón vậy thì cứ không chào đón đi, dù
sao thì cũng còn tốt hơn ở đây nhiều. Mẹ kiếp còn phải làm việc nữa chứ,
căn bản không coi hắn ra gì mà.
Hoàng Bác Nhân nói: "Lâm huynh, ta lại không đồng ý huynh giết bọn chúng,
Lang Trại Câu là ổ thổ phỉ lớn nhất trong phạm vi trăm dặm, nghe nói thực
lực của đại đương gia kia rất mạnh, nếu như giết hết bọn chúng thì sợ là
sẽ dấn đến phiền toái không cần thiết." Dưới góc độ của hắn thì chính là
nghĩ như vậy, Lang Trại Câu đã hình thành thế lực lớn mạnh muốn trừ tận
gốc bọn chúng là chuyện rất khó. Hơn nữa nhân số ở Lang Trại Câu cũng
đông đảo, nếu như bọn chúng báo thù thì sẽ xuất động toàn bộ, chuyện này
không thể đùa được. Cho dù Võ Đạo Sơn có mạnh hơn chăng nữa thì cũng
tuyệt nhiên không phải là đối thủ của Lang Trại Câu.
Nhị đương gia dựng thẳng tai nghe, trong lòng đang thầm thoải mái, công
tử Hoàng gia này ngược lại cũng là người hiểu chuyện, còn biết Lang Trại
Câu không dễ chọc vào, không tệ không tệ, nói tiếp đi, nói thêm một chút
về sự uy phong của Lang Trại Câu để cho tên tiểu tử này sợ hãi đi, sau đó
sẽ thả bọn chúng ra. Chỉ cần được thả ra rồi thì sẽ giết ngược lại, hehe,
con mẹ nó chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.
Bốp! Trương đại tiên vỗ mạnh đầu nhị đương gia một phát, nổi giận quát:
"Cười cái gì đó, làm việc cẩn thận cho ta."
Trong ngực nhị đương gia đang có một cỗ nộ hỏa bốc lên, sắp phun ra đến
nơi, rất muốn vung tay ấn đầu tên Trương đại tiên này xuống đánh cho một
trận. Lão tử là nhị đương gia của Lang Trại Câu, mẹ kiếp nhà ngươi dám
đối với ta như vậy, không nghe thấy Hoàng Bác Nhân nói Lang Trại Câu đáng
sợ biết bao nhiêu hay sao? Trong lòng ngươi không có chút kinh hãi nào à?
Nhưng không còn cách nào, ai bảo tu vi của hắn đã bị phế, còn bị người
khác uy hiếp nữa, ăn nhờ ở đậu khổ không thể tả. Chỉ có thể dựa vào khuôn
mặt bị tàn phá đầy sức chịu đựng này mà đối diện với những người đó thôi.
Nhưng đừng quên, phong thủy luân chuyển, các ngươi sẽ phải hối hận vì
ngày hôm nay.
Lâm Phàm cười nói: "Hoàng huynh, thả bọn chúng làm gì, Lang Trại Câu muốn
đến thì cứ đến đi, ta còn sợ bọn chúng chắc?"
Hắn rất muốn hỏi rằng Lâm Phàm hắn đã từng sợ ai bao giờ chưa? Đương
nhiên cha nhà mình thì không tính, lúc nào cũng muốn ép hắn thành thân
sinh con, hắn thật sự là sợ rồi. Ra ngoài cũng được có thể tránh né được
đầu sóng ngọn gió, chờ lúc mọi chuyện lắng xuống thì trở về cũng không
muộn.
Hoàng Bác Nhân nói: "Lâm huynh, ngàn vạn lần không thể như thế được, có
một vài chuyện nên nhịn thì vẫn phải nhịn, ta sống ở Giang Thành này lâu
như vậy rồi nên rất hiểu về Lang Trại Câu, bọn chúng không có chuyện ác
nào không làm, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li, dính vào bọn
chúng thì vĩnh viễn không thể sống yên bình được."
Nhị đương gia đang tức giận nhưng nghe được những lời này thì lại đặc
biệt thoải mái hơn rất nhiều. Mấy lời này cũng coi như là giống tiếng
người, uy phong của Lang Trại Câu nếu chưa được nhìn tận mắt thì vĩnh
viễn sẽ không thể nào hiểu được.
Nhị đương gia nói: "Lâm chưởng môn, ngươi thả bọn ta ra, ta có thể đảm
bảo tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi."
Bốp! Trương đại tiên lại vỗ đầu nhị đương gia lần nữa, tức giận quát:
"Làm việc của ngươi đi còn nói nhiều nữa ta liền giết ngươi."
Đệch!
"Đa tạ Hoàng huynh có ý tốt nhưng không sao, nếu Lang Trại Câu đến đây
gây chuyện thì ta sẽ tiêu diệt hết bọn chúng, không phải là càng có thể
chứng minh giá trị của Võ Đạo Sơn sao, đến lúc đó không phải Hoàng huynh
sẽ lại đầu tư tiếp sao." Lâm Phàm nói.
Chẳng biết tại sao Hoàng Bác Nhân lại có chút hoảng sợ, cảm giác có người
đang dòm ngó túi tiền của hắn. Loại cảm giác này rất huyền diệu, hi vọng
đó chỉ là ảo giác thôi.
Dưới chân núi, Trương Thánh Nghiêu thật sự đang rất sốt ruột. Mẹ kiếp,
hiện tại tình hình rốt cuộc là như thế nào, có thể truyền cho người ta
một chút tin tức hay không? Võ Đạo Sơn cuối cùng đã bị hủy diệt hay chưa,
hắn chỉ muốn nhìn thấy tân chưởng môn và tên ngốc to đầu không não kia
thôi, những cái khác hắn cũng không muốn thấy.
"Công tử đừng gấp, rất nhanh sẽ có kết quả thôi." Lý Thôn nói.
Bốp! Trần Thánh Nghiêu tung ra một chưởng "Mẹ nó, ngươi luôn miệng kêu
không cần gấp, có phải ngươi bị đánh đâu."
Lý Thông rất ấm ức, công tử sao người lại đối xử với ta như vậy, ta cũng
bị đánh mà. Chẳng lẽ ta ở trong lòng người lại thực sự không quan trọng
đến vậy sao?
"Ngươi đi lên trên xem tình hình cho ta." Trần Thánh Nghiêu nói.
Lý Thông nháy mắt, công tử người đang đùa sao, ta đi lên đó? Nghĩ lại thì
hình như cũng đúng, không có vấn đề gì, lên thì lên vậy.
"Chờ đã"
Trần Thánh Nghiêu ngăn lại, hắn phát hiện Hoàng Bác Nhân đang từ trên núi
đi xuống, hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng.
"Hoàng huynh, tình hình trên núi thế nào rồi? Có phải là máu chảy thành
sông rất thảm khốc phải không? Ta đã nói rồi mà, thổ phỉ ở Lang Trại Câu
đều là những tên lòng dạ độc ác, gặp phải bọn họ thì còn có mấy ai có thể
đảm bảo được toàn thây chứ."
"Lúc đầu ta thành lập hội diệt phỉ, thu nạp chi phí cũng là vì để tiêu
diệt bọn Lang Trại Câu, đáng tiếc không có ai hiểu, bây giờ xảy ra chuyện
rồi ngươi thấy chưa."
Trần Thánh Nghiêu cảm thán vạn phần, chuyện này có thể trách ai được,
muốn trách thì chỉ có thể trách người không có mắt nhìn đời thôi.
Hoàng Bác Nhân nhìn Trần Thánh Nghiêu cứ như là nhìn một tên thiểu năng
vậy, ngươi đang nói cái gì thế, chưa rõ tình hình như thế nào mà lại ở
đây lắm lời, ai mà không biết Lang Trại Câu đến nơi này là mệnh lệnh của
ngươi, bất quá thật đáng tiếc, thất bại rồi, đúng là tự lấy gạch đập vào
chân mình, đau đến mức khiến người khác phải kêu oa oa.
Trần Thánh Nghiêu lại nói: "Hoàng huynh, ngươi đầu tư cho Võ Đạo Sơn 5000
lượng bạc, hiện tại không phải là mất sạch cho bọn thổ phỉ kia rồi sao,
haizzz, nếu như bọn chúng đến sớm một chút thì Hoàng huynh cũng không cần
phải mất oan tiền như vậy rồi."
Hoàng Bác Nhân lười nói nhiều với hắn nên trực tiếp rời đi, ngược lại
Trần Thánh Nghiêu đang rất vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng
vẫn còn có chút không tận hứng lắm "Hoàng huynh, ngươi khoan hãy đi,
chúng ta nói tiếp đã."
Dưới cái nhìn của hắn thì bộ dạng không nói câu nào của Hoàng Bác Nhân
chính là rất đau lòng.
"Công tử, ta đã nói rồi mà, thành công rồi."
Lý Thông cười nói, bất quá cũng quái lạ thật, nếu chuyện đã xong rồi sao
bọn chúng vẫn chưa mang đầu người đưa đến? Hơn nữa nhìn bộ dạng của Hoàng
công tử thì hiển nhiên là vẫn chưa đụng mặt với Lang Trại Câu, nếu không
chắc chắn sẽ không đi xuống với dáng vẻ này.
Bọn chúng đi đâu rồi? Thôi vậy, vẫn là không nên nghĩ tiếp nữa, dù sao
chuyện này làm xong rồi là được, cũng có lẽ những tên thổ phỉ kia đã sớm
rời khỏi đây rồi. Bất quá đối với lý Thông mà nói thì mấy tên thổ phỉ ăn
cướp này xử lí việc thật không ra sao, chuyện đã nói thì đều không làm
được, công tử nhà ta muốn thấy đầu người thì ngươi đưa đầu người đến cho
hắn xem không phải là được rồi sao.
"Công tử, hay là chúng ta đi lên đó xem xem." Lý Thông hỏi dò.
Trần Thánh Nghiêu lắc đầu nói: "Ai, không đi nữa, bổn công tử là người
lương thiện như vậy không thể nhìn được tình cảnh huyết tinh khắp nơi,
ngươi đi lên đó tìm xem có tên đầu to mất não kia không, tìm thấy rồi thì
mang về cho ta."
Lý Thông trợn mắt há miệng, bảo hắn đi tìm xác rồi chặt đầu người sao,
này cũng quá là tàn nhẫn rồi đi. Thật kinh tởm, hắn không muốn đi lắm
nhưng nếu hắn không đi thì những ngày sau này sẽ khó mà sống, công tử
chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Vâng thưa công tử, tiểu nhân lập tức đi tìm đầu của tên kia về." Lý
Thông nói.
"Đi đi, bổn công tử về trước."
Tâm trạng Trần Thánh Nghiêu đang rất vui vẻ, rất muốn vào thành tìm vài
cô nương vui đùa.
Lý Thông nhìn theo bóng lưng của công tử thở ra một hơi, bất đắc dĩ, chỉ
có thể bất chấp khó khăn mà đi lên núi thôi, thật đúng là có chút âm u.
Lâu sau đó Lý Thông nghe được động tĩnh trên núi, lông mày nhíu chặt,
chuyện gì đây, vẫn có người còn sống sao? Hắn lén lút nhìn lên thì đột
nhiên hắn nhìn thấy nhị đương gia đang vận chuyển gạch. Không phải là
nhận nhầm rồi chứ, khuôn mặt của nhị đương gia đặc sắc như vậy, nhìn một
cái liền khó có thể quên.
"Chuyện gì đây?" Cả người Lý Thông phát run, người trên Võ Đạo Sơn không
phải đã bị giết hết rồi sao? Vậy nhị đương gia kia là thế nào? Sao lại
chuyển gạch ở đây?
Đột nhiên có một ánh mắt khóa chặt người hắn, Lý Thông phát hiện đó chính
là tên ngốc kia. A một tiếng rồi hắn liền nhấc chân bỏ chạy.
Đệch! Bị lừa rồi, Võ Đạo Sơn không bị gì cả, ngược lại kẻ bị gì đó chính
là thổ phỉ Lang Trại Câu, công tử à người đừng vui mừng nữa, chúng ta đều
bị bọn chúng chơi xỏ rồi.
Lúc Lý Thông trở về đến nội thành thì Trần Thánh Nghiêu đang chòng ghẹo
tiểu cô nương, tiểu cô nương kia rất là xinh đẹp ngon lành, giống như
tiểu thư khuê các, không kêu gào cũng không khóc lóc, ngược lại còn lộ ra
biểu tình ngượng ngùng. Suy cho cùng thì Trần Thánh Nghiêu cũng là công
tử của gia tộc lớn nên chắc chắn sẽ trở thành đối tượng thành thân của
rất nhiều các tiểu cô nương.
Lý Thôn vội vàng chạy đến, lắp bắp nói: "Công tử, không...không ổn rồi,
Võ Đạo Sơn không sao hết, thổ phỉ của Lang Trại Câu tất cả đều bị bắt hết
rồi."
Trần Thánh Nghiêu vừa định sờ ngực thì nghe thấy lời này tay hắn liền
dừng giữa không trung, quay đầu lại nhìn Lý Thông hỏi: "Ngươi nói cái
gì?"
Tiểu cô nương đã chuẩn bị tiếp nhận Trần công tử phi lễ nhưng nhìn thấy
Trần công tử thờ ơ thì trong lòng cũng có chút gấp gáp mà chủ động bước
lên phía trước, kinh ngạc kêu lên: "Trần công tử, sao người lại như vậy
chứ."
Bốp! Đáng tiếc, đón tiếp nàng ta không phải là sự chòng ghẹo quá đáng hơn
mà là một cái tát, đánh đến nỗi đầu óc nàng ta quay cuồng, suýt chút nữa
thì ngất luôn.
"Sao có thể như thế được."
Sắc mặt Trần Thánh Nghiêu âm trầm, Võ Đạo Sơn bắt hết thổ phỉ Lang Trại
Câu rồi, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
"Công tử, ta tận mắt nhìn thấy."
Lý Thông nói.
Hắn không bao giờ quên nổi khuôn mặt của nhị đương gia, còn có cái lưng
còng xuống khi vận chuyển gạch và ánh mắt tản ra đau thương u buồn kia.
Ánh mắt của Trần Thánh Nghiêu trở nên cực kì đáng sợ, lúc nghĩ đến ánh
mắt kia của Hoàng Bác Nhân thì hắn cảm thấy đó không phải là thương tâm
mà là nhìn mình giống như một tên ngu ngốc. Khốn nạn, đã biết như thế rồi
mà còn giả vờ giả vịt với ta.
"Đi, ngươi lập tức đi đến Lang Trại Câu một chuyến nói cho bọn họ biết
chuyện đã xảy ra." Trần Thánh Nghiêu phân phó nói.
Lý Thông ngây ra, công tử, ngươi thực sự không coi ta là người phải
không? Ta vừa mới trở về mà ngươi lại bảo ta đi đến Lang Trại Câu ngay,
thật là quá đáng.
"Vâng công tử, tiểu nhân đi ngay."
Lý Thông vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Trong ngõ nhỏ chỉ còn có Trần Thánh Nghiêu và tiểu cô nương kia, tiểu cô
nương co rúc ở một bên nhìn Trần Thánh Nghiêu.
"Các ngươi lén nghe thấy rồi?"
Sắc mặt Trần Thánh Nghiêu cực kì âm trầm.
Tiểu cô nương lắc đầu nói: "Không có, cái gì chúng ta cũng không nghe
thấy, thực sự là không nghe thấy."
Trần Thánh Nghiêu cười lạnh đi đến gần trước mặt các tiểu cô nương, nắm
lấy đầu của một cô đập thẳng vào tường.
Bịch! Bịch! Bịch! Máu chảy đầy mặt nàng nhưng hắn vẫn không dừng tay.
Trong lòng tiểu cô nương đang gào thét, vốn dĩ là trêu ghẹo mà sao bây
giờ lại đối xử với ta như vậy.
Cho tới khi cô nương kia không còn thở nữa thì Trần Thánh Nghiêu mới thả
tay ra, trầm mặc suy nghĩ, trong lòng đang nghĩ chính là chuyện này. Sau
khi hắn rời khỏi ngõ nhỏ thì nô bộc liền tiến vào, lấy bao tải ra nhét
tiểu cô nương kia vào, động tác vô cùng thuần thục giống như là chuyên
gia.
Võ Đạo Sơn.
Lâm Phàm cảm thấy có lúc không thể quá vội vàng được, nói không chừng
ngày nào đó sẽ có người tới đây tặng quà. Ba mươi hai khuân vác miễn phí,
còn có ba mươi hai con ngựa tốt, Võ Đạo Sơn sẽ từ từ phát triển.
Điểm nộ khí +20839.
Lại là một số điểm nộ khí hậu hĩnh.
Lôi Đao Tứ Thức đã tu luyện được đến Đăng Phong Tạo Cực, cần phải tăng nó
đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân.
Thăng cấp.
Tiêu hao 4500 điểm nộ khí
Hỗn Nguyên Toái Ngọc Th thì đã tu luyện tới Dung Hội Quán Thông, tiếp tục
thăng cấp cho no đạt tới Phản Phác Quy Chân, vậy thì việc chuyển đổi giữa
ba loại công pháp có thể mười phần vẹn mười.
Thăng cấp.
Tiêu hao 3500 điểm nộ khí.
Tiêu hao 4000 điểm nộ khí.
Tiêu hao 4500 điểm nộ khí.
Thể phách: 240 (võ đạo bát trọng)
Nội lực: 240 (võ đạo bát trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (thập trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (Nhập
môn), Bất Động Minh Vương Thể (chưa nhập môn), Lôi Đao Tứ Thức (Phản phác
quy chân), Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (phản phác quy chân).
Điểm nộ khí: 4339.
Đừng thấy điểm nộ khí nhiều, một khi đã tiêu hao thì cũng tiêu cực kì
nhanh. Bất quá thực lực của bản thân cũng thăng cấp lên rất cao, nguyên
võ đạo bát trọng tuyệt đối là độc nhất vô nhị không có đối thủ rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất