Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 120: Có thể có chút đạo đức không!

Chương 120: Có thể có chút đạo đức không!

Lâm Phàm cho một tên thổ phỉ chạy đi, mang tin trở về, cũng là không có
cách nào khác.
Hắn không nghĩ ra cách gì tốt.
Lâm Phàm rất khổ não, hắn phải thừa nhận mình rất thông minh, đầu óc mở
mang rất nhiều, nhưng còn chưa đủ.
Huống chi, thổ phỉ Lang Trại Câu chủ động đưa tin tới bàn điều kiện.
Đây là làm nhục.
Người khác có thể nhịn, hắn không nhịn được.
Ngươi tới nói điều kiện với ta, bản công tử cũng nói điều kiện với ngươi.
Ai sợ ai?
"Hiền... Chưởng môn, ngươi nói xem làm sao Lang Trại Câu đồng ý được?"
Trương đại tiên nói.
Hắn ta không dám tin tiểu tử này lại viết thư vơ vét tài sản của Lang
Trại Câu, bảo Lang Trại Câu đưa tiền chuộc người, thế cũng quá bá đạo
rồi.
Chúng ta nơi này cũng chỉ có sáu người.
Lấy gì chống cự?
Lang Trại Câu trực tiếp đánh tới, tuyệt đối sẽ san bằng Võ Đạo Sơn.
Viên Thiên Sở nói: "Chúng sẽ đồng ý."
Lúc nói lời này, Viên Thiên Sở rất tự tin, y đã sớm nhìn thấu tất cả.
Thủ đoạn của họ Lâm quả nhiên lợi hại.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Viên Thiên Sở, tiểu lão đệ tín nhiệm ta như vậy
sao?
Hắn cũng chỉ viết chơi một phong thư vậy thôi.
Sao có thể coi là thật được?
Bây giờ ngươi nói đối phương sẽ đồng ý.
Vậy thì có chút huyền diệu rồi.
"Mẹ nó, ngươi hiểu gì chứ? Nếu Lang Trại Câu giao ngân phiếu, ta sẽ giao
chức phó chưởng môn này cho ngươi."
Trương đại tiên không thích người trẻ tuổi tự đại.
Lâm Phàm tự đại còn được, hắn là chưởng môn, ngươi có thể làm gì chứ?
Hiện tại ngươi nhiều nhất cũng chỉ coi như nửa chân thủ lĩnh đại đệ tử
lại dám nói như vậy. Trẻ tuổi, rốt cuộc vẫn là quá trẻ.
Viên Thiên Sở không phản bác.
Nhưng trong lòng vẫn tự tin.
Y hoàn toàn có thể xác định, Lang Trại Câu sẽ đưa ngân lượng tới.
Có hai điểm.
Một là Lang Trại Câu đến giờ còn chưa tấn công, tức là trong lòng đã do
dự, sợ không đánh lại Võ Đạo Sơn.
Hành động tỉnh bơ này của Lâm Phàm khiến tâm lý đối phương chịu áp lực
cực lớn.
Hai là ba vị đương gia của Lang Trại Câu, hai mươi chín tên tiểu đệ đều ở
đây. Lang Trại Câu e là đang nghĩ xem nên cứu thế nào.
Ở thời điểm còn chưa nắm chắc, nhất định sẽ lựa chọn biện pháp hòa hoãn.
Nhưng còn có chút nghi vấn.
Lâm Phàm rốt cuộc dùng biện pháp gì khiến Lang Trại Câu tin chắc Võ Đạo
Sơn bất phàm như vậy?
Điểm này y thật không nhìn ra.
"Lão Tứ, sao ngươi lại tới đây?"
Lúc Nhị đương gia thấy lão Tứ, liền vạn phần kinh hãi. Chúng bị bắt cũng
được, lão Tứ không phải ở bên Đại ca sao? Sao cũng bị bắt vào đây?
Tứ đương gia nói: "Võ Đạo Sơn không nói đạo nghĩa, ta tới đưa tin liền
bắt lại."
"Hừ, dù gì cũng là một môn phái, lại hẹp hòi như vậy."
Nhị đương gia lửa giận phừng phừng, sao có thể không biết xấu hổ như vậy
chứ.
Dù là thổ phỉ như bọn chúng cũng đều biết, trong khi đàm phán không đánh
sứ giả.
Lúc biết Đại ca mang các huynh đệ trong trại tới, tâm lý chúng an ổn hơn
rất nhiều.
Đại ca ra tay, khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng mà.
Càng nghĩ càng giận.
Một chút đạo đức cũng không có.
So với thổ phỉ chúng ta còn thổ phỉ hơn.
Giang Thành, Trần gia.
Lý Thông thật sự rất khổ, hắn ta có thể xác định, công tử thật không có
ai trông.
Không nhìn thấy sao, hiện tại ta rất mệt mỏi, chỉ muốn trở về ngủ một
giấc.
Nhưng công tử không để hắn ta nghỉ ngơi.
Vẫn còn đang nói nhảm.
"Ta muốn tiêu diệt Võ Đạo Sơn."
"Ta muốn nhìn thấy đầu của tên ngu kia."
Vân vân, toàn nói những thứ này.
Hình tượng công tử ôn nhuận như ngọc kia, cũng không cần giả bộ nữa rồi.
Bốn bề vắng lặng, trực tiếp ngửa bài, bản công tử chính là người bạo
ngược như vậy đó.
Lý Thông ở bên cạnh an ủi.
Công tử à.
Đừng gấp, Lang Trại Câu khẳng định hành động rồi, Võ Đạo Sơn nhất định là
máu chảy thành sông, bốn phía chém giết, rất nhanh sẽ có người mang đầu
tới trước mặt công tử.
Hắn ta nói những lời này là để trấn định công tử một chút.
Có thể thông cảm một chút, để cho ta đi ngủ không?
Mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, chỉ muốn nhắm lại.
Trần Thánh Nghiêu nói: "Ngươi hiện tại lập tức đi Võ Đạo Sơn nhìn chằm
chằm chỗ đó cho ta, chỉ cần có động tĩnh thì lập tức trở lại báo cáo.
Lý Thông sợ đến ngây người.
Công tử, ngươi trâu quá, tuyệt tình đến vậy.
"Tiểu nhân lĩnh mệnh."
Lý Thông nói xong liền rời khỏi phủ, cưỡi ngựa đi tới Võ Đạo Sơn.
Lý Thông thật sự rất mệt mỏi.
Trên lý thuyết, sau khi tăng cấp tới võ đạo lục trọng có thể có sức chịu
đựng mệt nhọc tốt hơn.
Nhưng hắn ta là người.
Không phải quái vật như Chu Trung Mậu kia, có thể mấy ngày không ngủ.
Gần tới phía sau Võ Đạo Sơn.
Hắn ta không đi ngay lập tức mà nấp ở chỗ khuất, nhìn trộm. Trên lý
thuyết, Lang Trại Câu khẳng định đã lên núi.
Chỉ cần chờ bọn chúng xuống núi xong chính là thời điểm hắn ta hành động.
Nhưng mà, khi hắn ta nằm xuống, cơn buồn ngủ ùa tới, căn bản không chống
đỡ nổi.
Mí mắt rủ xuống.
Càng ngày càng buồn ngủ.
Ta nhắm mắt một lúc, tuyệt đối không ngủ.
Vừa có động tĩnh, ta chắc chắn có thể tỉnh lại.
Sau khi nghĩ vậy, Lý Thông yên tâm thoải mái mà ngủ. Giấc ngủ này vừa
tiến vào đã say.
Hoàng Bác Nhân đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt ngưng trọng, vạn phần
lo âu.
Làm thế nào?
Hiện tại rốt cuộc nên làm sao?
Gã cũng không có cách nào. Dù hiện tại gã mang hộ vệ trong phủ đi hỗ trợ
thì cũng bị Lang Trại Câu diệt hết toàn quân.
"Trần Thánh Nghiêu, có cần phải chơi lớn vậy không?"
Gã thật không nghĩ rằng tâm nhãn Trần Thánh Nghiêu hẹp hòi tới mức đó.
Có chút mâu thuẫn với Võ Đạo Sơn liền bảo Lang Trại Câu tới diệt sơn.
Quá ác độc, thật sự là quá ác độc.
Theo gã thấy.
Năm nghìn lượng sợ là trôi theo dòng nước rồi.
Nhỡ thắng thì sao?
Đừng đùa.
Đại đương gia Lang Trại Câu cũng tự mình xuất sơn rồi, còn muốn thắng thế
nào? Chuyện này với chuyện lúc trước căn bản khác hẳn nhau.
Lúc trước chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo thôi.
Hiện thời không được.
Tin tức toàn bộ Lang Trại Câu xuất động căn bản giấu không nổi.
Rất nhiều dân thường đi ngang qua, xa xa đã thấy đội ngũ của Lang Trại
Câu.
Hoảng sợ tìm chỗ trốn, thậm chí còn muốn đào hố chôn mình.
Sau đó, tin tức liền truyền vào trong thành.
Tất cả mọi người đều biết Lang Trại Câu đã lên đường.
Người trong thành sợ hãi bất an.
Đương nhiên.
Họ biết Lang Trại Câu không dám làm càn trong Giang Thành, nhưng hung uy
của Lang Trại Câu khiến dù là người ở trong thành, nghe được ba chữ Lang
Trại Câu cũng sợ đến run rẩy.
Hồi lâu.
Trần Thánh Nghiêu chờ mãi không chịu được.
Mẹ nó.
Đám khốn kiếp này, rốt cuộc có động thủ hay không vậy, đã lâu như thế
rồi.
Gã giận đến mờ mắt.
Diệt Võ Đạo Sơn sao tốn sức vậy chứ?
Lang Trại Câu thật sự muốn tạo phản sao?
Trần Thánh Nghiêu đã động sát ý.
Chó không nghe lời, đánh chết là được. Nếu tiếp tục giữ lại, rất khó xác
định có thể gieo họa khiến mình bị thương hay không.
Lý Thông đang làm gì?
Bảo hắn ta đi xem tình hình Võ Đạo Sơn một chút, sao đến giờ còn chưa trở
lại?
Nếu Lang Trại Câu không động thủ cũng nên quay lại thông báo một tiếng
chứ.
Càng nghĩ càng giận.
Liền quăng đồ xuống đất.
Tùy tùng cũng không hề nghe lời, nội tâm thấy hỏng bét rồi.
Đám nô bộc bên ngoài cũng không dám tới gần.
Thời điểm công tử nổi giận, ngàn vạn lần chớ đi vào, nếu không sẽ chết
người đó.
Võ Đạo Sơn.
Lâm Phàm nhìn về phương xa. Hiện tại tình hình thế nào, Lang Trại Câu rốt
cuộc có lên hay không? Chờ đợi khiến người ta phiền não lắm.
Hay là thật sự không để ý, mặc cho những kẻ này tự sinh tự diệt?
Vậy cũng quá tuyệt tình rồi.
Hắn đi tới trước mặt mấy tên tù binh, nói: "Lâu như vậy rồi còn không có
người tới cứu các ngươi, có phải chúng muốn mặc kệ các ngươi không?"
Tứ đương gia trong lòng tức giận.
Hèn hạ, vô sỉ.
Điểm nộ khí +111.
Có chút vô dụng, hết sức mới được có ngần này điểm.
"Đại ca ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chúng ta." Nhị đương gia nói.
Hắn ta rất tự tin.
Đây là tín nhiệm của hắn ta dành cho Đại ca.
Lâm Phàm nói: "Cái tên sẽ không vứt bỏ các ngươi kia hiện giờ đang ở đâu?
Chờ tới tận bây giờ vẫn chưa có người đi lên, ngươi nói xem có phải vứt
bỏ các ngươi hay không."
Chết tiệt!
Ba tên trong lòng hết sức tức giận.
Có thể đừng nói những lời khích bác huynh đệ chúng ta được không?
Dù sao chúng cũng không tin.
Đại ca nhất định sẽ tới cứu chúng.
"Lâm chưởng môn, hiện giờ ngươi thả chúng ta, ta có thể trở về nói với
Đại ca, xóa bỏ tất cả mọi chuyện, tuyệt đối không phạm nhau." Tứ đương
gia nói.
Hắn ta là người đọc sách.
Nên sẽ gạt người.
Như nhị ca cùng tam ca thì sẽ có sao nói vậy, không gạt người.
Hắn ta hiện tại muốn trấn an đối phương.
Có lẽ không cần Đại ca tới cứu, chúng cũng có thể bình yên rời đi.
"Tứ đệ, cùng hắn nói nhảm làm gì? Đại ca tới rồi, sao phải sợ hắn?" Nhị
đương gia nói.
Mẹ nó.
Tứ đương gia muốn mắng người.
Nhị ca, ngươi không thể im miệng sao? Không biết nói chuyện thì đừng nói,
sao lại không biết nói chuyện giống Ngũ đệ vậy?
Đương nhiên.
Hắn ta không thể nào nói ra như vậy.
Hắn ta là lão Tứ, đây là nhị ca, nói ra sẽ ăn đòn.
Nhị đương gia hết sức oán hận Lâm Phàm.
Tu vi của chúng đều bị phế bỏ rồi.
Dù trở lại Lang Trại Câu cũng không còn vị trí nào nữa.
Các huynh đệ sẽ không phục.
Ngay tại lúc này.
Một tên thổ phỉ của Lang Trại Câu lên núi.
"Chưởng môn Võ Đạo Sơn, Đại đương gia nhà ta đồng ý yêu cầu của ngươi.
Đây là ngân phiếu ba vạn lượng, xin thả người."
Tên tiểu thổ phỉ kia đứng ở cửa vào của Võ Đạo Sơn hô to.
Gã không dám đi vào.
Sợ mình sẽ giống mấy vị đương gia, đều bị Võ Đạo Sơn bắt lại.
Vốn là Ngũ đương gia phải đi, nhưng Đại đương gia sợ Võ Đạo Sơn có âm mưu
nên phái gã tới.
Mẹ nó.
Tiểu đệ cũng là một loại huynh đệ mà.
Sao không thèm để ý nếu ta xảy ra chuyện như vậy chứ?
"Ồ?"
Lâm Phàm kinh ngạc, chuyện gì đây, thật sự đưa tiền tới rồi.
Lang Trại Câu cũng quá nhát gan đi.
Võ Đạo Sơn cũng chỉ có mấy người này, có khả năng động thủ chửi mắng
người cũng chỉ có hai người, thế mà lại trấn trụ được.
Kỳ quái.
Thật sự quá kỳ quái.
Viên Thiên Sở cười. Quả nhiên không ngoài dự liệu, giống hệt suy đoán của
y.
Trương đại tiên ngẩn người, sau đó liền mừng rỡ, thật sự đưa tiền tới
rồi.
Đây là vì lẽ gì?
Hay là nói Võ Đạo Sơn ta có chút uy danh khiến Lang Trại Câu sợ hãi?
Nếu quả thật là vậy.
Vậy ông không nên đóng cửa Võ Đạo Sơn nha.
Hôm nay.
Khiếp sợ nhất, ngược lại không phải là đám người Lâm Phàm.
Mà là ba vị đương gia.
Chết tiệt!
Đại ca nghĩ thế nào vậy?
Không phải chỉ là một Võ Đạo Sơn thôi sao? Sao lại phải đưa tiền tới?
Hắn ta chỉ cần vung tay lên, để các huynh đệ Lang Trại Câu chúng ta đạp
bằng Võ Đạo Sơn, giết đến long trời lở đất mới đúng chứ.
Giờ lại mang tiền tới.
Đây là phong cách của Lang Trại Câu bọn chúng sao?
Chúng ta là thổ phỉ mà. Chỉ có chúng ta cướp tiền của người, chưa từng có
đạo lý chúng ta đưa tiền cho người.
Tứ đương gia nhỏ giọng nói: "Nhị ca, Tam ca đừng nóng. Đây có lẽ chính là
kế hoãn binh của Đại ca, bình ổn đối phương, sau đó ra tay bắt lại."
Nói thật có đạo lý.
Hai người yên lặng gật đầu.
Huynh đệ Lang Trại Câu cũng chỉ có Tứ đệ từng đọc qua mấy cuốn sách, là
người có học vấn.
Mặc dù ra ngoài không là gì.
Nhưng ở chỗ đó của bọn chúng.
Tứ đệ chính là đại học sỹ.
Lâm Phàm nói: "Lấy tới xem một chút."
Tiểu thổ phỉ có chút khẩn trương, có thể khiến Đại đương gia đưa tiền tới
chuộc người, khẳng định không bình thường.
Mặc dù thời gian gã gia nhập Lang Trại Câu không dài, nhưng cũng đã trải
qua mười lần hành động lớn nhỏ, cho tới giờ vẫn chưa từng gặp tình huống
như vậy.
Một xấp ngân phiếu ba vạn lượng thật dày, Trương đại tiên nhìn chằm chằm.
Võ Đạo Sơn có hy vọng quật khởi rồi.
Tiểu thổ phỉ nói: "Đây là thư của Đại đương gia gửi ngươi."
Lại là thư.
Hai phe cách nhau không xa.
Cứ đứng đối mặt nói chuyện là được rồi, sao phải viết thư, thật phiền
toái.
Xem một chút, nội dung đơn giản.
"Nam nhân phải thủ tín, ngân phiếu ba vạn lượng, thả bọn họ."
Đây là sợ Lâm Phàm cầm được ngân phiếu sẽ giết con tin, cho nên mới nói
nam nhân phải thủ tín.
Có chút thông minh.
Nhưng hắn ta thật không nắm rõ.
Bản công tử cũng đâu làm gì, sao lại phải sợ vậy chứ?
Rất lạ.
Tiểu thổ phỉ rất khẩn trương nhìn Lâm Phàm, gã đang đợi, nhưng lại rất
sợ.
Có thả hay không đây?
Đừng nói không giữ chữ tín, cầm tiền không thả người, vậy thì thật xui
xẻo.
Lâm Phàm nói: "Bản công tử là người thủ tín, nếu đã đưa tiền, vậy liền
thả người. Biểu đệ, thả người."
Tiểu thổ phỉ thở phào.
Xem ra đối phương vẫn có chút đạo đức.
Đám thổ phỉ kia ở trên Võ Đạo Sơn không hề nghỉ ngơi, kích động sắp khóc
rồi.
Chỗ này quá nguy hiểm, quá kinh khủng.
Căn bản không coi bọn chúng là người.
Làm việc không quản ngày đêm.
Lại còn ăn không đủ no.
Có lúc còn bị đánh.
Hiện tại có thể rời đi, chúng mừng đến rơi nước mắt, muốn khóc, muốn phát
tiết bi thương bị kiềm nén trong lòng.
Tứ đương gia không nói nhiều.
Xem ra Đại ca lo lắng cho chúng ta, đề phòng lúc đại chiến, chúng ta bị
thương ở trong tay đối phương.
Vậy nên mới muốn cứu chúng ta ra ngoài trước, đến lúc đó mới đạp bằng Võ
Đạo Sơn.
Kế hay.
"Nhị ca, Tam ca đừng nói chuyện. Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã. Sau
khi rời đi chính là lúc báo thù." Tứ đương gia nói.
"Ừ, biết rồi."
Đám thổ phỉ bị Võ Đạo Sơn uy hiếp, thần sắc tiều tụy đứng cùng một chỗ.
"Đại đương gia của các ngươi không tệ, đã mang tiền tới đây chuộc các
ngươi. Ta cũng là người thủ tín, để các ngươi rời đi. Tuy nhiên, ta
khuyên các ngươi nên chạy nhanh một chút."
"Đi thôi."
Lâm Phàm vẫy tay, bảo bọn chúng đi nhanh.
Dạo này vận khí thật sự rất tốt.
Không tốn công có được lao động miễn phí, lại còn lấy được ba vạn lượng
ngân phiếu.
Hắn chưa từng nghĩ kiếm tiền đơn giản như vậy.
Đám thổ phí không giận dữ nổi.
Ý chí của chúng đã đi đời nhà ma.
Chưởng môn tân nhiệm của Võ Đạo Sơn có chút hung hãn, không dễ chọc.
Nên đi nhanh thôi.
Đường xuống núi không quá dài.
Tứ đương gia suy nghĩ.
Đại ca mau ra đây đi, chúng ta mang các huynh đệ lên đó đánh giết.
Nhưng lại không có động tĩnh.
Hay là mới tới lưng chừng núi, còn Đại ca bọn chúng đang chờ ở phía dưới?
"Tứ đệ, Đại ca đâu?" Nhị đương gia hỏi.
Không phải ngươi nói Đại ca chỉ là cứu chúng ta ra trước thôi sao?
Sao hiện tại ngay cả một bóng người cũng không thấy?
Tiểu thổ phỉ nói: "Nhị đương gia, Đại đương gia đang ở đó chờ chúng ta
quay về."
Tứ đương gia cười, Đại ca thật rất coi trọng người.
Không chờ ở dưới núi, mà lại chờ chúng ta tới, ăn mặc chỉnh tề, mang các
huynh đệ cùng nhau tới đánh giết.
Đây là cân nhắc đến thể diện của chúng ta sao?
Cho là chúng ta bị bắt, trong lòng không thoải mái nên mới muốn chờ chúng
ta về rồi cùng nhau quay lại đánh, tiêu trừ bóng ma trong lòng.
Đại ca không hổ là Đại ca.
Đời này nhất định đi cùng nhau.
Đời sau cũng vậy.
Dưới núi có ngựa.
Cũng là do tiểu thổ phỉ mang tới, nghênh đón các vị đương gia cùng huynh
đệ.
Trên Võ Đạo Sơn.
Viên Thiên Sở nhìn Lâm Phàm, y biết chuyện không đơn giản như vậy.
Lấy hiểu biết của y với Lâm Phàm.
Đám thổ phỉ này sẽ không rời đi an toàn như vậy.
Trương đại tiên nói: "Chưởng môn, chúng ta giàu rồi."
Thật sự là giàu rồi.
Ba vạn lượng ngân phiếu, còn cần đầu tư gì nữa, chỉ số tiền này đã đủ để
Võ Đạo Sơn phát triển.
Chiêu thu đệ tử.
Ăn ngon, uống tốt.
Cuộc sống hưởng phúc rốt cuộc đã tới.
Nhưng ông phát hiện ánh mắt Viên Thiên Sở nhìn về phía mình có điểm không
đúng.
Muốn làm gì?
Không phải vừa mới nói, nếu thật sự có tiền đưa tới, ta nhường vị trí phó
chưởng môn cho ngươi sao?
A a.
Đùa giỡn cũng tin, thật đúng là còn quá trẻ mà.
Lâm Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, nội tâm tính toán.
Đám thổ phỉ hẳn đã xuống đến chân núi, rời khỏi Võ Đạo Sơn.
Hắn là người rất ý nhị, cũng rất thủ tín.
Nếu người ta đưa tiền chuộc người, vậy dĩ nhiên phải thả.
Hiện tại đã rời khỏi Võ Đạo Sơn.
Hiệp nghị đã hoàn thành.
Lâm Phàm nói: "Biểu đệ, một đám thổ phỉ xuống núi của chúng ta, không
chuyện ác nào không làm, phóng hỏa giết người cướp bóc, biểu ca ta nhìn
không nổi."
"Phải, biểu ca nói đúng." Chu Trung Mậu nói.
Nói nhiều như vậy.
Làm sao lại nghe không hiểu?
Cũng là mình ngốc, sao phải nói lời thâm ảo như vậy với biểu đệ chứ?
"Biểu đệ, giết." Lâm Phàm nói.
"Được."
Lời này đơn giản rõ ràng, Chu Trung Mậu cũng hiểu ý biểu ca, không phải
chỉ là giết thôi sao, cần gì nói nhiều như vậy?
Trương đại tiên trợn mắt há mồm.
Mẹ nó!
Vừa thả người, đám người đi đến chân núi liền phái biểu đệ ngươi đi giết
người, trở mặt cũng quá nhanh đi.
Viên Thiên Sở hiểu ra.
Y lại đoán đúng rồi.
Quả nhiên là muốn động thủ.
Nhưng từ việc này xem ra, họ Lâm coi như là kẻ có ý tứ. Thả đối phương
rời đi, chờ ra khỏi Võ Đạo Sơn, vậy là hoàn thành hiệp nghị. Đến lúc đó,
có thể mặc kệ rồi.
Lương Dung Tề ngược lại không nghĩ nhiều như vậy.
Y chỉ có một cảm giác.
Thật vô cùng hèn hạ, âm hiểm.
Rõ ràng đã nói rõ là thả người ta đi, giờ lại phái biểu đệ của ngươi đi
giết người ta, thật xấu xa mà.
Tốc độ của Chu Trung Mậu rất nhanh, trực tiếp lao xuống dưới núi, chặn
đánh đám thổ phỉ đó.
Đám thổ phỉ rời khỏi Võ Đạo Sơn, ôm cổ ngựa, không còn khí lực gì.
Mệt mỏi quá.
Có thể quay về với tự do thật tốt.
Chờ an dưỡng thân thể tốt, nhất định phải đi thôn trang xung quanh kiếm
ít tiểu quỷ.
Đột nhiên.
Chúng nghe được sau lưng có tiếng sấm rền.
Tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh vọt lên không trung, sau đó rơi xuống đất, mặt
đất thủng một lỗ to, sau đó lại nhảy vọt lên, rất kinh người.
Mỗi một lần nhảy lên như vậy đều đi được cả trăm thước.
Mẹ nó!
Cái quái gì thế?
Đó là thứ đồ chơi gì vậy?
Tứ đương gia ngưng trọng, sau khi nhìn một cái, thần sắc đại biến: "Đi,
phân tán mà đi, nhanh chóng tập họp cùng cả đội."
Hắn ta không nghĩ Võ Đạo Sơn lại không giữ chữ tín, sau khi thả chúng lại
phái người tới giết.
Mẹ nó!
Có thổ phỉ kinh hô, siết cổ ngựa, gào to.
Giá!
Giá!
Chạy nhanh một chút, mau chạy nhanh một chút.
Trời ạ.
Môn phái hiện tại sao không có một chút đạo đức chứ?
Rõ ràng đã nói xong, sao lại coi như không có chứ?
Quá đáng.
Thật sự rất quá đáng.
Có thổ phỉ quay đầu, nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng.
Tên kia xuất hiện bên người đồng bọn của chúng, khua động cánh tay, vỗ
qua một chưởng, đồng bọn của chúng cùng ngựa đều trực tiếp nổ tung, chia
năm xẻ bảy, máu bay bay trên không trung.
Kinh khủng.
Thật quá kinh khủng.
Vẫn còn là người sao?
Tu vi Chu Trung Mậu chỉ có võ đạo cửu trọng, nhưng man lực của y rất
mạnh, chưa tu luyện đã mạnh hơn so với người thường rất nhiều.
Lâm Vạn Dịch chính là nhìn trúng y có tiềm năng như vậy.
Hôm nay Chu Trung Mậu tùy tùy tiện tiện đánh một chưởng, cũng hàm chứa
sức mạnh kinh khủng tối cao.
Phanh!
Phanh!
Tiếng nổ tung không ngừng.
Dù chúng phân tán ra mà chạy, Chu Trung Mậu cũng có thể tới bên người,
duỗi tay vỗ một chưởng, nội lực hùng hậu hình thành sức mạnh kinh khủng
bộc phát ra, cả không khí cũng bị đè nén muốn nổ tung.
"Nhị ca, Tam ca nhanh lên một chút." Tứ đương gia hô.
Kẻ này rất lợi hại, không phải người bọn chúng có thể ngăn cản.
Hắn ta thật không nghĩ Võ Đạo Sơn vậy mà không giữ lời hứa.
Đáng ghét.
Lúc này, Chu Trung Mậu chính là xe tăng hình người, đối mặt đám thổ phỉ
này, y căn bản không cần quá nhiều kỹ xảo, toàn bộ đều dùng sức mạnh
cuồng bạo đánh cho chúng nổ tung.
Tình cảnh nổ tung như vậy giống như thâm uyên địa ngục.
"Đừng chạy, biểu ca ta nói muốn các ngươi chết, đừng để ta không hoàn
thành nhiệm vụ, khiến biểu ca ta thất vọng."
Chu Trung Mậu gầm nhẹ, sát khí trên người ngày càng đậm đặc, tốc độ biến
chuyển nhanh hơn.
Y động.
Một con tuấn mã bay vùn vụt qua trước mặt y, y đưa tay ra, bắt lấy đuôi
tuấn mã, dùng sức.
Tuấn mã chạy quá nhanh, quán tính quá mạnh mẽ, trực tiếp bị xé thành hai
nửa.
Tên thổ phỉ trên ngựa há hốc mồm, thời gian tựa như dừng lại, gã không
biết đây là xảy ra chuyện gì.
Phanh!
Bàn tay dày của Chu Trung Mậu ấn đầu tên thổ phỉ đập xuống đất, trực tiếp
nổ tung.
"Đây là ma quỷ gì chứ?"
Đám thổ phỉ chạy trốn, khóc lóc.
Chúng đã sợ đến phát khóc rồi.
Thủ đoạn của kẻ này so với chúng còn tàn nhẫn hơn, thậm chí khiến lòng
người tuyệt vọng, không có bất kỳ đường sống phản kháng nào.
Tứ đương gia nhìn người chết ngày càng nhiều, trong lòng rất gấp gáp.
Đại ca, mau tới cứu mạng đi.
Nhị đương gia cùng Tam đương gia đều sắp bị dọa đến mất vía, chỉ biết
chạy về phía trước, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Địa phương tụ họp của Lang Trại Câu.
Đại đương gia nhìn về phương xa, cau mày trầm tư.
Sao còn chưa trở lại?
Đối phương có tuân thủ cam kết không?
Đột nhiên.
Trong tầm mắt của hắn ta xuất hiện bóng dáng các huynh đệ, trên mặt hiện
lên nụ cười, xem ra là trở lại rồi.
Nhưng tiếp đó, tình huống thay đổi.
Hắn ta tận mắt thấy một người thần bí xuất hiện trước mặt huynh đệ mình,
tát một cái, tên huynh đệ kia liền biến mất.
Đúng.
Không nhìn lầm.
Chính là biến mất như vậy.
"Đại ca, cứu đệ." Tứ đương gia hô.
Mẹ nó!
Đại đương gia phản ứng kịp, trực tiếp lên ngựa, phóng về phía xa.
Nội tâm hắn ta tức giận.
Chuyện gì xảy ra?
Lật lọng sao?
Ba mươi mấy tên thổ phỉ, bị Chu Trung Mậu giết không còn được mấy.
Cũng chỉ có Nhị đương gia, Tam đương gia, Tứ đương gia còn sống.
Chu Trung Mậu nhìn về phía Tứ đương gia kêu to nhất, trực tiếp đuổi theo,
giơ tay lên vỗ một chưởng xuống, chỉ cần vỗ trúng, Tứ đương gia khẳng
định cũng sẽ chia năm xẻ bảy.
Tứ đương gia cảm nhận được cái chết bao phủ, quay đầu nhìn lại, sắc mặt
ảm đạm.
"Không..."
"Dừng tay." Đại đương gia giận dữ, một cước đạp ngựa, bay lên không, rút
trường đao ra, bổ về phía Chu Trung Mậu.
Chu Trung Mậu ngưng trọng, không tiếp tục đuổi giết Tứ đương gia mà vỗ
một chưởng về phía Đại đương gia.
Lấy máu thịt chống cự trường đao của đối phương.
Nhưng thủ chưởng của Chu Trung Mậu dần tản ra ánh sáng, dường như là Hỗn
Nguyên Toái Ngọc Thủ, nhưng cũng không phải, khác với Lâm Phàm.
Phanh!
Chạm vào nhau.
Khí thế cũng đụng nhau.
Nội lực hai người đều rất hùng hậu, mặt đất nứt ra.
"Cao thủ." Chu Trung Mậu kinh ngạc, không nghĩ tới Đại đương gia của Lang
Trại Câu có thực lực không tồi, có thể ngạnh chiến cùng y.
Đại đương gia tay cầm đao hơi run rẩy, mạnh quá.
Kẻ trước mắt thật sự rất mạnh.
Hắn ta không nắm chắc có thể bắt đối phương lại.
"Võ Đạo Sơn các ngươi sao lại không thủ tín như vậy? Ngân phiếu cũng đã
đưa, vì sao còn muốn giết người của ta?" Đại đương gia hỏi.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca ta không thích thổ phỉ."
Lý do chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi giao thủ cùng Chu Trung Mậu, Đại đương gia càng cảm giác Trần gia
đào hố cho Lang Trại Câu.
Có một đám cường giả như vậy ở đó.
Nếu không phải hắn ta đích thân ra tay thì đều là đưa đồ ăn tới miệng cho
người.
Mà Trần gia không nói chuyện này với bọn chúng.
Quả nhiên là có ý như vậy, hy vọng thấy Lang Trại Câu cùng Võ Đạo Sơn
lưỡng bại câu thương.
Tốt lắm.
Các ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
"Đại ca." Tứ đương gia quay đầu hô.
Vừa được kéo về từ bờ vực tử vong, đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đại đương gia nói: "Đưa các huynh đệ đi, nơi này để ta lo."
"Đại ca..."
"Đi."
Bọn họ ở lại chỗ này cũng vô dụng.
Lại còn cản trở.
Tứ đương gia không cam lòng, nhưng hắn ta hiểu ý Đại ca, cũng biết ở lại
chỗ này không những không giúp được gì mà còn cản trở Đại ca.
"Nhị ca, Tam ca, chúng ta đi." Tứ đương gia hét.
Chu Trung Mậu không dài dòng, trực tiếp động thủ. Biểu ca nói giết, vậy
thì phải giết mới được.
Cả hai đều là cường giả.
Có lẽ Lâm Phàm cũng không nghĩ Đại đương gia của Lang Trại Câu là cao
thủ.
Lúc đầu.
Hai người không phân cao thấp.
Nhưng dần dần, Chu Trung Mậu liền áp đảo Đại đương gia.
Hai người được đào tạo ở trình độ khác nhau.
Đại đương gia đi con đường hoang dã, còn Chu Trung Mậu lại khác, y được
Lâm Vạn Dịch tự tay dạy bảo, hai bên khác nhau một trời một vực.
Đại đương gia đang đợi cơ hội, chờ các huynh đệ đều rút lui, hắn ta sẽ
tìm cơ hội rời đi.
Tiếp tục dây dưa.
Hắn ta cảm giác rất có thể mình sẽ hỏng trong tay đối phương.
Võ Đạo Sơn.
Lâm Phàm chờ đợi, biểu đệ đi ra ngoài đã được một lúc, sao còn chưa trở
lại?
Quên không nói với biểu đệ, giặc cùng chớ đuổi, nếu đám thổ phỉ chạy mất
thì đừng đuổi.
Trong rừng sâu rậm rạp.
Đại đương gia nhanh chóng đào thoát, trong lòng chửi bới.
Mẹ nó!
Ngươi có còn là người không?
Đánh vừa phải thôi là được, có cần phải truy sát không ngừng như vậy
không?
Sau khi hắn ta phát hiện các huynh đệ đều đã rút lui, liền rút lui theo.
Vốn tưởng đối phương đuổi một hồi sẽ buông tha.
Nhưng không nghĩ tới, kẻ này cũng thật ác độc, không đuổi kịp thề không
bỏ qua, không ngừng theo sát, rất đau đầu.
Chết tiệt!
Đại đương gia cắn răng, nhìn trường đao trong tay một cái, đao thân yêu,
thật xin lỗi.
Sau đó ném về phía sau.
Viu!
Trường đao phá không mà đi.
Chu Trung Mậu xoay mình, trực tiếp bắt trường đao. Trọng lượng không nhẹ,
tốc độ chậm lại, mà Đại đương gia thì nhân cơ hội này, trốn đi không tăm
tích.
"Chạy rồi." Chu Trung Mậu đứng tại chỗ, lắc đầu, theo đường cũ trở về.
Không giết chết tên này thật có chút đáng tiếc.
Lát nữa sao nói cho biểu ca, lại để biểu ca thất vọng, thật phiền nha.
Cách nghĩ của Chu Trung Mậu rất đơn giản.
Biểu ca nói nên làm cái gì, phân phó nhiệm vụ, hoàn thành là được, nếu
chưa hoàn thành, y sẽ rất khó chịu.
Trần Thánh Nghiêu sắp điên rồi.
Người đâu?
Đi đâu mất rồi?
Lang Trại Câu rốt cuộc làm gì, có tiêu diệt Võ Đạo Sơn không?
Lý Thông tên cẩu nhà ngươi, chết ở nơi nào rồi?
Hiện tại gã rất tức giận.
Cảm giác lửa giận qua nhiều năm đều bộc phát vào ngày hôm nay.
Sân nhỏ, đã có nô bộc gặp độc thủ thảm thiết.
Không ít nô bộc sợ hãi không dám thở mạnh, chỉ sợ hấp dẫn sự chú ý của
công tử.
Dưới Võ Đạo Sơn.
Lý Thông tỉnh lại, ngủ thật là ngon, khóe miệng còn dính ít nước miếng,
cảm giác như vừa cứu vớt lại sinh mạng, cả người bừng bừng sức sống.
"Ồ?"
Hắn ta nghi hoặc, sao còn không có động tĩnh gì?
Trời cũng sắp tối rồi.
Lang Trại Câu rốt cuộc có giải quyết sự tình không?
Hiệu suất làm việc quá thấp.
Công tử khẳng định đã vội muốn chết rồi.
Thôi.
Hay là tự mình đi lên núi xem một chút.
Nhưng vào lúc này, hắn ta thấy một bóng người, lập tức ẩn nấp tại chỗ,
không nhúc nhích.
Đó không phải tên ngu của Võ Đạo Sơn sao?
Sao y còn sống?
Chẳng lẽ...
Lúc nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Thông có chút không đúng. Lang Trại Câu thất
bại, căn bản cũng không có diệt Võ Đạo Sơn, hay nói chúng căn bản không
giao thủ với Võ Đạo Sơn.
Mẹ nó!
Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Sớm biết như vậy liền không ngủ, phải làm rõ mọi chuyện.
Trở về nên nói thế nào đây?
Hắn ta sẽ không nói với công tử, công tử à, ta quá mệt mỏi, cho nên ngủ ở
nơi đó, tình huống phát sinh phía sau, ta căn bản không biết.
Nếu thật sự nói thế, vậy thì xin lỗi, an nghỉ đi, không cần phải tỉnh
lại.
Lý Thông suy tính, nghĩ đến thái độ của Lang Trại Câu với công tử, hắn ta
nghĩ có một loại khả năng.
Lang Trại Câu khẳng định không động thủ.
Đúng.
Trở về nói như vậy.
Giang Thành, Trần gia.
"Công tử, ta về rồi." Lý Thông hô.
Nhất thời.
Từ trong nhà bay thẳng ra một cái bình hoa đắt tiền.
"Ngươi chết ở nơi nào, sao đến giờ mới trở về?"
Trần Thánh Nghiêu tức giận mắng.
Chó má, thật sự là chó má mà.
Lý Thông nói: "Công tử, không phải tiểu nhân không trở về, mà là Lang
Trại Câu căn bản không động thủ. Mãi đến khi chúng rời đi, ta mới ly
khai, chúng lừa gạt công tử rồi."
Hắn ta lộ vẻ đau lòng.
Biểu hiện là, chúng không làm việc cho công tử, ta thay công tử thấy thật
khố sở.
"Chúng dám?" Trần Thánh Nghiêu không tin.
Lang Trại Câu thật sự muốn tạo phản sao?
Lệnh của ta cũng dám không nghe.
Lý Thông nói: "Công tử, chúng thật sự dám. Ta còn tận mắt nhìn thấy tên
ngu kia vui vẻ từ dưới núi đi lên, căn bản không phát sinh bất cứ chuyện
gì."
Đây đều là nói thật.
Hắn tận mắt nhìn thấy nên tuyệt đối không sai được.
"Ngươi cút cho ta."
Trần Thánh Nghiêu đỏ mắt, nổi giận mắng.
Thể diện của gã mất sạch rồi.
Dân thường trong thành có lẽ không biết, nhưng Hoàng Bác Nhân tuyệt đối
biết.
Lang Trại Câu tới rồi, lại không phát sinh bất kỳ chuyện gì, sau này gặp
mặt, còn có thể không giễu cợt sao?
"Công tử bớt giận, tiểu nhân hiện tại liền cút."
Lý Thông kêu rên, động tác bén nhạy, nhanh chóng chuồn mất.
Hiện giờ ở lại chính là ngu.
Không thấy công tử giận như vậy sao?
Dù hắn ta là giáo đầu của Trần gia cũng vô ích.
Võ Đạo Sơn.
Chu Trung Mậu quay về, cầm binh khí của Đại đương gia, nói: "Biểu ca,
không giết hết, chúng chạy mất mấy tên, chỉ thu được món binh khí này."
Giọng hơi trầm thấp, có chút khó chịu.
Biểu tình của Lâm Phàm hơi kinh ngạc, vỗ vai biểu đệ, "Tốt lắm."
Biểu đệ không nói gì.
Thật sự rất tốt.
Nhìn giờ giấc lúc này một chút, đi ra ngoài lâu như vậy, sợ là đuổi theo
không ít.
Bất quá.
Hắn cũng có chút sơ ý.
Sau này không thể để biểu đệ mạo hiểm. Hắn bảo biểu đệ giặc cùng chớ
đuổi, đừng chạy xa quá.
Nếu gặp phải kẻ cứng rắn, biểu đệ đã gặp chuyện rồi.
Hối hận không kịp.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, đệ thất bại rồi."
Lâm Phàm nói: "Đệ không thất bại, đệ rất thành công. Biểu ca rất vui vẻ
yên tâm."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất