Chương 123: Ta đã từng phách lối bao giờ chưa?
Chu Trung Mậu vừa nhìn đã nhận ra đám người này là ai, vừa đánh nhau
xong.
Lâm Phàm không quen biết đối phương, cũng chưa từng gặp qua, nói: "Biểu
đệ, hắn ta là ai?"
Không thể nào, biểu đệ biết đó là ai sao hắn lại không biết.
"Biểu ca, đó là thổ phỉ của Lang Trại Câu, lần trước để hắn ta chạy đệ đã
cướp lại vũ khí của hắn ta."
"Ồ."
Lâm Phàm gật đầu.
Thân ảnh kia đi ra từ trong bóng tối, thân hình cường tráng, vết sẹo bị
đao chém trên mặt trông rất dữ tợn nhưng Lâm Phàm cảm thấy tinh thần
trạng thái của người này không được tốt lắm.
"Hiện tại ngươi tự mình dâng đến cửa thì vừa hay ta cũng đang muốn lấy
mạng ngươi." Chu Trung Mậu nắm chặt quyền, y có thể đảm bảo chỉ cần tung
ra quyền này tuyệt đối sẽ lấy mạng của đối phương ngay.
“Chờ đã”
Lâm Phàm giơ tay lên ý bảo biểu đệ đừng manh động. Lang Trại Câu đã bị
Trần gia hủy diệt rồi, hiện tại tên thổ phỉ này lại đến đây tìm mình làm
gì, bên trong rốt cuộc có ý đồ gì?
"Ngươi ở Lang Trại Câu là ai, đến Võ Đạo Sơn muốn làm gì?"
Oan có đầu nợ có chủ, Lang Trại Câu các ngươi bị Trần gia hủy diệt, cho
dù ngươi có muốn báo thù thì phải đến Trần gia mà báo chứ, đến Võ Đạo Sơn
làm gì.
"Ta là đại đương gia của Lang Trại Câu, đến đây là muốn nói chuyện hợp
tác với ngươi.”
Thanh âm của đại đương gia khàn khàn, không còn cảm giác khí phách giống
như trước nữa, ý chí sa sút, ánh mắt cũng không hề có chút cảm xúc nào.
Đầu óc Lâm Phàm rất linh hoạt, liền biết ngay tên này tới tìm mình là vì
chuyện gì rồi.
"Ngại quá chỗ ta cũng không thiếu người muốn hợp tác, ngươi có thể tìm
nơi khác hợp tác cũng được." Lâm Phàm nói
Hiện tại mấy ngày này hắn đang sống rất yên ổn nên tạm thời không muốn
gây chuyện phiền phức quá nhiều với người khác. Lang Trại Câu bị hủy
nhưng đại đương gia vẫn còn sống vậy thì muốn hợp tác cái gì đây? Nhất
định là muốn báo thù rồi, muốn báo thù thì đi mà liều mạng với Trần gia
chứ, ngươi nói xem chúng ta không thân cũng chẳng quen, mới mấy hôm trước
còn từng đánh nhau nữa, thế nên chẳng có lý do gì để hợp tác cả.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca ta đã nói rồi, không hợp tác là không hợp
tác, ngươi mau đi đi nếu không thì đừng trách ta ra tay."
"Mười vạn lượng, giúp ta."
Đại đương gia rít ra từng chữ, hắn ta không biết phải tìm ai để nhờ giúp
đỡ. Trần gia không dễ chọc vào, hắn ta mới từ vách núi kia đào thoát
không tới vài canh giờ sau võ công cũng hồi phục lại nhưng cả Lang Trại
Câu đã sớm bị san bằng rồi. Nộ hỏa trong lòng hắn ta khó có thể dập tắt,
ý nghĩ trong đầu chỉ có báo thù, cuối cùng hắn ta nghĩ đến Võ Đạo Sơn.
Bởi vì cũng chỉ có Võ Đạo Sơn đã từng siết tiền của hắn ta bắt hắn ta
phải mang tiền đến chuộc người, điều này cho thấy đối phương đang rất cần
tiền. Đồng thời đối phương cũng có mâu thuẫn với Trần gia, vậy nên hắn ta
mới tới Võ Đạo Sơn này muốn cùng hợp tác với họ.
"Ừm."
Lâm Phàm không muốn dây vào mấy chuyện này nhưng đột nhiên ba chữ "mười
vạn lượng" đã kích thích cực lớn đến lỗ tai khiến hắn và những người khác
đều có chút không chịu được.
"Mười vạn lượng, đây không phải là vấn đề tiền nong mà mấu chốt chính
là...."
Bụp! Đại đương gia tháo bao đồ sau lưng ra rồi ném xuống đất, bên trong
có một xấp ngân phiếu rất dày. Số tiền này đều là hắn ta giấu ở khắp nơi,
đợi tới lúc mệt rồi thì sẽ mang theo huynh đệ đi hưởng phúc nhưng không
ngờ phúc còn chưa kịp hưởng người đã chết hết rồi. Số tiền này lưu lại
thì cũng còn ý nghĩa gì nữa.
"Đại đương gia nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta thì ta sẽ dùng hai tay dâng
mười vạn lượng này cho ngươi. Lang Trại Câu chúng ta đến hủy diệt Võ Đạo
Sơn cũng là do nhận lệnh của Trần gia. Hôm nay Lang Câu Trại đã không còn
nữa nhưng Trần gia vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, rồi cũng sẽ có một
ngày bọn họ lại muốn san bằng Võ Đạo Sơn, đây cũng là mâu thuẫn giữa Võ
Đạo Sơn và Trần gia."
Hắn ta nói cũng có lý, Lâm Phàm suy ngẫm, ánh mắt thì cứ thỉnh thoảng
liếc về phía xấp ngân lượng kia, nhưng đây là một khoản tiền cực lớn,
tiền này không dễ kiếm. Hắn là người sống có nguyên tắc, đối phương tự
mình mang ngân lượng tới Võ Đạo Sơn, nếu hắn thật sự muốn cướp chỉ cần
bảo biểu đệ trực tiếp động thủ thì đối phương chắc chắn sẽ không phải là
đối thủ của mình. Nhưng hắn là người đạo đức sao có thể làm ra loại
chuyện này được, chắc chắn là không thể. Sáng nay gặp phải lão đầu kia
làm cho tâm trạng của hắn có chút không thoải mái, bộ dạng thì giống như
kẻ xấu, hơn nữa nói chuyện lại còn mơ mơ hồ hồ, luôn có cảm giác như đang
tiết lộ ra tin tức không tốt.
Lâm Phàm nói: "Ngươi nói cũng có lý, ngươi muốn giết Trần gia công tử hay
là lão gia, hay là giết cả Trần gia mới được."
Tuy rằng mười vạn lượng rất lấp lánh nhưng cũng phải tự xem xét lại thực
lực của bản thân mình trước đã.
"Giết Trần Đạo Vân."
Đại đương gia âm trầm nói, thanh âm này nghe vào có vẻ như thù hận rất
lớn, không phải ngươi chết ta sống thì chắc chắn không bao giờ giải quyết
được.
Lâm Phàm nói: "Vậy ngươi có biết thực lực của Trần lão gia thế nào không?
Bên trong Trần phủ có cao thủ hay không?"
Đại đương gia nói: "Thực lực thì mạnh hơn ta một chút, có lẽ là võ đạo
cửu trọng đỉnh cao rồi, trong phủ có cao thủ hay không thì ta không biết
nhưng ta đoán chắc là có."
Đệch, vấn đề nan giải đây, võ đạo cửu trọng đỉnh cao? Biểu đệ cũng chỉ
vừa mới đạt được võ đạo cửu trọng không lâu, hai tên võ đạo cửu trọng sơ
kỳ với một tên võ đạo bát trọng đỉnh cao, ba người hắn liên hợp xuất thủ
thì không biết độ khó có lớn hay không. Mấu chốt chính là lỡ như bên cạnh
Trần lão gia còn có cao thủ nữa thì chỉ dựa vào ba người bọn họ sợ là sẽ
không đánh lại được mà còn bị giết luôn. Thật đau đầu, đúng là không dễ
đối phó gì cả.
Chu Trung Mậu khẽ nói: "Biểu ca, có lẽ cứ nên thử xem, ngân lượng không
quan trọng mà là ta cảm thấy Trần lão gia kia có sát ý với chúng ta,
không bằng nhân cơ hội này xử luôn lão đi."
"Có nắm chắc đấu trực diện không?" Lâm Phàm hỏi.
"Sáu phần."
Chu Trung Mậu không dám xác định nhưng nếu như thực lực của đối phương là
võ đạo cửu trọng đỉnh cao thì y vẫn có chút tự tin.
Lâm Phàm lại rơi vào suy nghĩ, tiền này không dễ kiếm, đại đương gia cũng
không ép hắn mà vẫn luôn yên lặng chờ đợi, hắn ta đã không còn người nào
có thể giúp nữa rồi. Cho dù hắn ta mang mười vạn lượng này đi tìm cao
thủ, lỡ hắn ta vừa đưa tiền cho người nọ rồi người nọ lại liên hợp với
Trần gia thì hắn ta sẽ chết chắc. Cho nên hắn ta tình nguyện tìm đến Võ
Đạo Sơn cũng không nguyện ý đi tìm người khác.
Nếu như Trương đại tiên mà biết chuyện này tuyệt đối sẽ kinh hô lên cho
mà xem. Mối làm ăn lớn, thật sự là mối làm ăn lớn. Lúc trước vì sao Võ
Đạo Sơn bị phá sản, còn không phải vì không có mối làm ăn nào sao, vậy
tất nhiên là cũng không có thu nhập mà phá sản rồi.
Một lúc lâu sau, Lâm Phàm vẫn không chống lại được sức quyến rũ của ngân
phiếu mà nói: "Ta có thể hợp tác với ngươi nhưng ngươi nhất định phải
chờ, ta phải điều tra tình hình cụ thể trước mới được. Dù sao cũng không
thể giống như Lang Trại Câu của ngươi chưa tra xét rõ ràng Võ Đạo Sơn ta
thế nào đã phái người đến đây rồi."
Đại đương gia chưa từng học hành gì, hoặc có thể nói cả Lang Trại Câu
cũng chỉ có tứ đệ là đọc qua vài quyển sách nên hơi có chút tri thức mà
thôi. Vừa nghĩ đến tứ đệ thì hắn ta lại muốn khóc, sau đó đem nỗi bi
thương này chuyển thành phẫn nộ, toàn bộ đều gán lên người Trần lão gia.
Nếu như tặng cho Lâm Phàm chắc chắn sẽ nhiều đến khủng khiếp.
"Được."
Đại đương gia gật đầu.
"Trước lúc chưa có quyết định thì ngươi tạm thời sống ở nơi sâu nhất của
Võ Đạo Sơn đi, đừng có chạy loạn ra ngoài, nếu như bị người khác nhìn
thấy thì ta cũng không giúp nổi ngươi đâu."
"Còn nữa, ta hợp tác với người khác có một thói quen đó là thu tiền
trước."
Lâm Phàm chìa tay ra ý tứ rất rõ ràng, đưa tiền đây.
Hợp tác xong mới đưa tiền là không được, trong đầu hắn đã nghĩ đến N loại
khả năng, ví dụ như trong lúc xảy ra đại chiến đại đương gia dũng mãnh
xông lên trước, cuối cùng đồng quy vu tận với Trần lão gia trong khi tiền
vẫn còn chưa đưa. Lúc hắn hỏi tiền để ở đâu, đại đương gia đang định nói
thì đột nhiên hự một tiếng rồi chết luôn. Lỡ như có chuyện này thật thì
hắn phải tìm ai để kể khổ đây.
Lâm Phàm nói: "Ngươi yên tâm, ta là người sống nguyên tắc, từ trước đến
nay chưa từng lừa ai."
Hắn thật sự là người như vậy. Giống như khoảng thời gian trước Lang Trại
Câu mang tiền đến chuộc người, hắn có nuốt lời không? Tất nhiên là không
rồi, nói thả là thả, trực tiếp để cho đối phương rời khỏi Võ Đạo Sơn.
Nhưng ra khỏi Võ Đạo Sơn rồi thì không liên quan đến hắn nữa, thổ phỉ mà,
làm bao nhiêu chuyện xấu xa, hắn thân là một công tử ưu tú thì sao có thể
dễ dàng tha thứ cho bọn thổ phỉ ở dưới chân núi Võ Đạo Sơn lộng hành
được, nên hắn chỉ có thể bảo biểu đệ đi truy sát thôi.
Đại đương gia đưa bao đồ cho Lâm Phàm ngẩng đầu nói: "Hi vọng ngươi có
thể tuẩn thủ giao ước, nếu không ta có biến thành quỷ cũng không tha cho
ngươi."
"Yên tâm đi, làm ngươi không làm lại cứ thích làm quỷ là sao, ngươi có
thấy ta giống loại người đó không?" Lâm Phàm phất tay nói.
Đại đương gia vẫn đang rất bi thương không có tâm trạng nói đùa. Nếu như
là lúc trước thì hắn ta nhất định đã điên cuồng chửi rủa vừa nhìn ngươi
đã thấy giống loại người đó rồi.
Sau đó Lâm Phàm bảo Cẩu Tử sắp xếp cho đại đương gia một gian phòng ở chỗ
thật xa, không thể để hắn ta bị người khác nhìn thấy được. Nếu như có
người nhận ra hắn ta là đại đương gia của Lang Câu Trại thì chắc chắn sẽ
chạy đi bẩm báo với Trần gia, vậy thì phiền phức to rồi.
Trong phòng.
"Biểu đệ, nói thật thì ngươi có nắm chắc không?" Lâm Phàm hỏi.
Chu Trung Mậu nghiêm túc nói: "Biểu ca, nắm chắc, ta và tên kia cùng liên
hợp xuất thủ thì cũng nắm được sáu phần có thể giết được Trần lão gia."
"Sáu phần cũng không phải là cao, chỉ là hơn một nửa một chút mà thôi,
nếu như cộng thêm cả ta thì sao?" lâm Phàm hỏi.
"Hả?"
Chu Trung Mậu kinh ngạc sau đó nói: "Biểu ca, huynh không cần mạo hiểm,
nếu không ta phải bảo vệ huynh nữa thì không còn nắm chắc được chút nào
đâu.”
Ngay lập tức Lâm Phàm túm lấy tay biểu đệ, nội lực thâm hậu chạy liên tục
trong cơ thể không ngừng truyền sang biểu đệ, đây là muốn cho nội lực
tiếp xúc nhau.
Chu Trung Mậu kinh hãi, hiển nhiên là không dám tin. Trời ạ, từ lúc nào
mà biểu ca lại trở nên mạnh như vậy, nếu bá phụ mà biết chuyện này thì
còn không phải vui đến muốn điên sao.
"Bây giờ thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Chu Trung Mậu nói: "Bảy phần trở lên."
"Bất quá biểu ca, huynh...."
Lâm Phàm không để cho biểu đệ nói tiếp mà chỉ vỗ vỗ vai y rồi cười thản
nhiên, nói: "Nhỏ giọng thôi."
Hắn đã từng thể hiện thực lực bản thân mình chưa? Tất nhiên là chưa rồi,
từ trước đến nay hắn chưa từng kiêu căng, có được thực lực mạnh như vậy
đã hắn đã nói với ai chưa? Tất nhiên là chưa rồi, thực lực mạnh thì có
tác dụng gì, có thể sống cuộc sống an nhàn mới chính là lợi hại.
Cũng như đại đương gia Lang Trại Câu này đây, thực lực cũng không tệ
nhưng cuộc sống lại quá khổ sở, đến nhà cũng bị hủy, vì sao, còn không
phải là vì quá phách lối hay sao. Nếu như lúc đầu thu liễm một chút thì
đã không có ngày hôm nay rồi. Nhìn ta đi, đợi sau khi bổn công tử thăng
cấp thực lực tới đỉnh cao thì xem ta có phách lối hay không. Nội tâm độc
thoại này khiến Lâm Phàm cũng tự cảm thấy rất kinh điển.
Mười vạn lượng này phải giấu ở một nơi an toàn mới được, nếu bị bọn
Trương đại tiên phát hiện thì chỉ sợ là có nguy cơ mất luôn. Phòng trên
phòng dưới cũng khó phòng được người trong nhà. Cho dù bọn họ có đảm bảo
nhân cách của mình tuyệt đối sẽ không trộm thì hắn cũng không tin, thậm
chí còn hỏi ngược lại mấy người các ngươi mà cũng có nhân cách hay sao?
Sớm đã bị tiền tài ăn mòn hết cả rồi. Nhìn thấy số tiên nhiều như vậy còn
không điên lên chắc, cũng chỉ có hắn mới giữ vững ổn trọng không bị tiền
tài mê hoặc.
Cuối cùng hắn giấu số ngân phiếu này dưới ván giường rồi căn dặn biểu đệ
cẩn thận nếu không có việc gì thì nhớ để ý đến chỗ này một chút. Ngày mai
phải bắt đầu điều tra tình hình của Trần gia, chỉ có điều tra rõ ràng thì
mới có thể nắm chắc được thành công.
Đại đương gia được Cẩu Tử sắp xếp cho một gian phòng bên ngoài rìa Võ Đạo
Sơn, nơi này rất hoang phế nên bình thường cũng không có ai tới đây.
Đại đương gia nằm xuống nhưng lại khó ngủ, cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến
những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó. Lúc trước có một lão hòa thượng
nói với hắn ta: "Ít tạo sát nghiệp, thiên lí tuần hoàn, báo ứng rất
thảm."