Chương 124: Bắt đầu truy sát Trần lão gia
Sáng sớm.
Trời sáng rồi.
Giang Thành nghênh đón người thăm dò tin tức.
Lâm Phàm dẫn theo biểu đệ vào trong thành, bắt đầu điều tra Trần gia,
muốn an toàn giải quyết hoàn hảo chuyện lần này, phải thăm dò tình huống
cụ thể của Trần gia, tuyệt đối không thể khinh thường.
Trần phủ.
Không hổ danh là hào môn thế gia tại Giang Thành, mới ngoài cửa đã rất
khí thế, hai tượng đá ngồi còn cao hơn người đứng ở hai bên, người thường
e là cũng phải đi vòng qua, mười vạn lượng không dễ kiếm.
Hắn dẫn theo biểu đệ đi tới quầy hàng ven đường đối diện, uống trà, đồng
thời quan sát tình huống cụ thể của Trần gia.
Đầu tiên là nhìn tình hình ra vào Trần gia mỗi ngày.
Cũng không lâu lắm, Trần Thánh Nghiêu mang theo nô bộc ra cửa, giáo đầu
Lý Thông đi theo bảo vệ.
"Biểu ca, hình như mấy ngày trước đệ có đánh tên này."
Chu Trung Mậu nói.
Lâm Phàm mờ mịt nhìn biểu đệ, hèn gì nhìn quen mắt.
Mẹ nó!
Hắn giờ đã biết sao Trần gia lại bảo Lang Trại Câu tới tiêu diệt Võ Đạo
Sơn rồi.
Hóa ra là nguyên nhân này.
Đầu tiên là Lý Thông bị đánh. Dù nói thế nào thì cũng chỉ là một tên giáo
đầu, có thể lên mặt thế nào chứ? Trần gia sẽ không vì một tên giáo đầu mà
sai sử Lang Trại Câu tới diệt Võ Đạo Sơn.
Biểu đệ đánh Trần Thánh Nghiêu, trong lòng người ta khẳng định khó chịu,
lấy địa vị của gã cũng đủ để sai sử Lang Trại Câu.
Nhưng mà đáng tiếc.
Diệt không được, Võ Đạo Sơn không sao mà Lang Trại Câu bị Trần gia tự
mình tiêu diệt.
Tình tiết trong chuyện này hơi nhiều.
"Sau này phải khiêm tốn."
Lâm Phàm khuyên, hy vọng biểu đệ không nên quá manh động. Manh động là ma
quỷ, nhìn chuyện đã xảy ra xem, rõ ràng là tụ tập tới tiêu diệt Võ Đạo
Sơn, giờ lại khiến người ta lục đục, xảy ra chuyện.
Biểu đệ thật thà gãi đầu một cái, nói: "Vâng, biết rồi, thưa biểu ca."
Nghe cách nói của biểu đệ đúng là khiến người yêu thích.
Chủ gian hàng là một ông lão, ông thấy hai tên kia ngồi ở chỗ này một lúc
rồi, vẫn đang nhìn chòng chọc vào Trần phủ.
Thầm thở dài.
Người trẻ tuổi bây giờ đúng là mơ mộng xa vời.
Hâm mộ người khác thì có ích lợi gì, cần phải cố gắng mới được, không cố
gắng mà ngày nào cũng nhìn chòng chọc người khác, thì cũng chẳng có ích
gì, uổng công thôi.
Qua hồi lâu.
Một cỗ kiệu dừng trước cửa Trần phủ, sau đó Trần lão gia từ trong phủ đi
ra, bên người có ba nam tử theo cùng.
Ba gã nam tử này không giống nô bộc, trên người mặc trang phục giống cao
thủ hơn.
Lại còn vẻ mặt kia.
Mặt không biểu tình, đầy vẻ lạnh lùng, nhìn đã biết là cao thủ.
Quả nhiên.
Bên người Trần lão gia làm sao lại không có cao thủ chứ?
Lâm Phàm đi theo, không dám tiến đến quá gần. Cao thủ chân chính, năng
lực cảm giác rất mạnh, lại quá gần, nhìn chằm chằm quá lâu, cũng đều bị
cảm ứng được.
Tuy nhiên.
Hắn chẳng sợ chút nào.
Ta là chưởng môn Võ Đạo Sơn, ta là lương dân, ta vào thành xem một chút
có thể có vấn đề gì sao?
Khi hắn cùng biểu đệ đến gần trong một phạm vi nhất định.
Một tên trong ba gã nam tử kia quay đầu nhìn lại, mắt đối mắt cùng Lâm
Phàm.
Trong ánh mắt mang ý cảnh cáo, tựa như nói, cút.
Sau đó, tên nam tử kia đến gần cửa kiệu, nhẹ giọng nói nhỏ, hẳn là đang
báo cáo tình huống.
Cỗ kiệu chậm rãi dừng lại.
Trần lão gia vén rèm lên, cười nói: "Lâm chưởng môn, thật trùng hợp nha."
Lâm Phàm cười nói: "Không trùng hợp, ta nhìn thấy Trần lão gia mới đi
theo, không nghĩ vị tiểu huynh đệ bên người lão gia đây rất cảnh giác,
còn chưa đến gần đã bị phát hiện, lợi hại."
"Ha ha." Trần lão gia cười, nói: "Người già rồi, hoạt động bất tiện, bên
người có người hầu hạ cũng tốt. Lâm chưởng môn muốn đi đâu?"
"Không đi đâu cả, là có hai chuyện muốn nói với Trần lão gia một chút.
Một chuyện trong đó là lúc Võ Đạo Sơn khai trương, mong Trần lão gia có
thể nể mặt tham gia đại nghiệp khai sơn." Lâm Phàm nói.
Ai chẳng biết nói khoác.
Nói trước thôi, còn việc có thể tham gia hay không còn phải xem mấy ngày
nay chuyện kia có thành hay không.
Cũng phải xem mạng Trần lão gia có đủ dài hay không.
Trần lão gia nói: "Đương nhiên rồi, Võ Đạo Sơn là môn phái duy nhất trong
phạm vi trăm dặm quanh Giang Thành, lão phu dù khó chịu cũng nhất định sẽ
tham gia. Vậy chuyện thứ hai là gì?"
Lâm Phàm nói: "Chuyện thứ hai là biểu đệ ta lúc trước có chút mâu thuẫn
với Trần công tử, ta cũng vừa mới biết chuyện này nên cố ý đến bồi tội."
Trần lão gia nhìn Chu Trung Mậu. Chu Trung Mậu cười ngây ngô, lộ rõ răng
trắng.
Ấn tượng đầu tiên chính là, tiểu tử rõ thật thà.
Cười lên cũng không tệ.
"Không sao, người trẻ tuổi va chạm là chuyện khó tránh khỏi, lão phu cũng
không để trong lòng." Trần lão gia cười nói.
Biểu hiện hết sức độ lượng.
Còn ý nghĩ chân thật thì không biết được.
Điểm nộ khí +111.
Ai u, mẹ nó.
Vừa nói vậy mà hóa ra trong lòng nổi giận thật.
Lần này không cần nói, dù là tiểu phụ trợ không hiện tên, hắn cũng biết
là ai giúp tăng điểm nộ khí.
Khẳng định chính là Trần lão gia không tốt đẹp gì này.
Lâm Phàm nói: "Trần lão gia rộng rãi, vậy thì đa tạ, không quấy rầy Trần
lão gia nũa, chúng ta cũng phải về núi rồi."
Sau đó.
Cỗ kiệu của Trần lão gia đi xa.
Điểm nộ khí +123.
Lại thêm điểm nộ khí.
Sao lại nhỏ nhen như vậy, nhà này từ lớn đến nhỏ đều nhỏ mọn vậy sao?
Bên trong kiệu, Trần lão gia mặt không biểu tình, nhưng trong mắt lại ánh
lên ác ý.
Lão thầm mắng.
Nhóc con, chờ đấy, chờ xong đại sự sẽ tới thu thập các ngươi đàng hoàng.
"Biểu ca, chúng ta trở về thôi." Chu Trung Mậu nói.
Lâm Phàm nói: "Trở về làm gì, chúng ta đi theo."
Hắn đã thăm dò được phạm vi cảm ứng của đối phương.
Vừa rồi chủ động lại gần chính là để xem một chút xem những người này có
thể cảm ứng bao xa, giờ đã biết được rồi, trong phạm vi bốn mươi bước có
thể cảm ứng được.
Hắn suy nghĩ một chuyện.
Nếu như tiêu diệt Trần gia vậy Giang Thành nhất định sẽ nằm trong tay
Hoàng gia, đến lúc đó có thể dễ làm việc hơn nhiều.
Sau khi đi theo cỗ kiệu của Trần lão gia tới chỗ tương đối vắng vẻ trong
thành thì không theo tiếp nữa.
Trần lão gia tiến vào trong nhà.
Hắn cùng biểu đệ ẩn nấp ở bên ngoài một lúc, vừa chuẩn bị rời đi thì từ
phía xa có người tới.
"Đây là?"
Lâm Phàm cau mày, hắn thấy một miếng ngọc bội trên người kẻ kia, ký hiệu
trên ngọc bội có chút quen mắt.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra đây là huy hiệu của Ngô Đồng
Vương.
Không nghĩ tới Trần lão gia cũng cùng phe với Ngô Đồng Vương.
Bên trong nhà.
"Trần lão gia nghĩ kỹ chưa?"
Nam tử đứng trước mặt Trần lão gia khí thế phi phàm, nhìn qua cũng biết
thường xuyên chém giết trên chiến trường.
Trần lão gia nói: "Nghĩ kỹ rồi, Ngô Đồng Vương có thể để mắt Trần gia,
Trần gia ta tất toàn lực ứng phó, ủng hộ Ngô Đồng Vương tiến hành đại
nghiệp."
"Được, chỉ cần Trần gia ngươi ủng hộ, tương lai vinh hoa phú quý vô tận.
Ngọc bội này ngươi mang bên người, sau này nếu ở nơi khác thấy miếng ngọc
bội thế này thì đối phương cũng là người mình." Nam tử đưa ngọc bội bên
hông cho đối phương.
Trần lão gia hai tay nhận lấy, ngón tay khẽ run, có chút khẩn trương.
Căn cơ của Trần gia đích thực không tốt. Thổ phỉ mà, đốt nhà giết người
cướp của, không chuyện ác nào không làm, cuối cùng chỉ tẩy trắng bề mặt,
chậm rãi thành lập gia sản Trần gia bậc này.
Nhưng thân phận không thanh bạch khiến con đường quyền lợi ở Hoàng thành
của Trần gia cũng không thuận lợi, thậm chí có thể bị gạt bỏ.
Hôm nay cơ hội đến rồi.
Ngô Đồng Vương có thể vừa ý Trần gia, kéo Trần gia cùng tiến hành đại
nghiệp, chính là hy vọng vươn lên địa vị cao hơn của Trần gia.
"Còn nữa, khoảng thời gian này không nên gây chuyện. Bộ phận bí mật của
triều đình trung ương đã đi điều tra các thế gia theo Ngô Đồng Vương, chớ
để bại lộ." Nam tử nói.
"Chuyện này xin hãy yên tâm. Tuyệt đối sẽ không bại lộ."
Trần lão gia nói, sau đó ngoắc ngoắc tay, một gã nam tử bên người lấy ra
viên dạ minh chau lớn bằng quả trứng ngỗng, nói: "Chút tấm lòng không
thấm vào đâu, xin đại nhân thu nhận. Sau này mong đại nhân hỗ trợ nói tốt
vài câu trước mặt Ngô Đồng Vương."
"Cái này không được, vạn lần không được, đây là đang làm nhục ta." Nam tử
khước từ, biểu tình có chút tức giận, tựa như nói ngươi thế này thì ta sẽ
trở mặt.
Nhưng hai tay lại thành thật, yên lặng kéo túi ra, tựa hồ lại nói rằng
đừng đưa cho ta, cứ để trong túi ta đi.
Trần lão gia thầm mắng, tên dối trá, lại còn giả bộ.
Nhưng vẫn cầm dạ minh châu yên lặng bỏ vào trong túi đối phương.
Nam tử nói: "Trần lão gia, sau này đừng như vậy. Vật này ngươi thu về là
được rồi, ta cáo từ trước."
Vừa dứt lời.
Nam tử rời đi, nhanh như một làn gió.
Chết tiệt!
Súc sinh.
Không thu thì ngươi trả đồ lại cho lão phu, lại còn mang đi.
Lâm Phàm đã sớm quay lại Võ Đạo Sơn.
Bên người Trần lão gia có ba tên cao thủ, nhưng yếu hơn một chút so với
biểu đệ.
Nhưng nếu cả ba tên đều một mực đi theo Trần lão gia, bọn họ cũng không
có cách nào hạ thủ. Áp lực quá lớn rất dễ xảy ra chuyện.
Hắn nghĩ chuyện ám sát ba tên đó, nhưng cơ hội cũng không lớn.
Cả ba tên đó đều ăn ngủ ở Trần phủ, bình thường đều đi theo Trần lão gia.
Muốn ám sát độ khó rất cao.
Cứ như vậy bỏ cuộc sao?
Đó là chuyện không thể. Cầm mười vạn lượng thì nhất định phải làm được,
không làm được thì phải trả tiền lại.
Lâm Phàm cúi đầu, trầm mặc suy nghĩ, đi về phía hậu viện.
Viên Thiên Sở phát hiện biểu tình của Lâm Phàm có chút ngưng trọng, liền
biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Theo y suy đoán.
Chuyện này không bình thường.
Căn cứ thời gian chuyện xảy ra, rất có thể là có quan hệ với Trần gia.
Đừng hỏi tại sao y biết.
Liên hệ những chi tiết này với nhau thì có thể dễ dàng đưa ra kết luận
như vậy.
Chỉ là muốn biết tình huống cụ thể.
Vẫn hơi khó.
Chi tiết quá ít, suy đoán không được nhiều.
Liên tục mấy ngày.
Lâm Phàm cùng biểu đệ đều lượn lờ quanh Trần phủ, tìm cơ hội động thủ.
Nhưng cơ hội không dễ tìm.
Ngay khi Lâm Phàm định không trì hoãn nữa, chuẩn bị đánh cuộc một lần,
trực tiếp chém giết thì cơ hội đến.
Hắn cùng biểu đệ vẫn uống trà ở chỗ lão đầu kia, lại gặp nô bộc Trần gia
cũng uống trà ở đây.
Từ trong câu chuyện họ nói với nhau liền biết ngày mai Trần lão gia sẽ đi
xa.
Suy nghĩ một chút, quyết định không đợi nữa.
Ngày mai động thủ.
Tuy nói ba đánh bốn có thể sẽ hơi mệt một chút, nhưng cơ hội có lẽ cũng
chỉ có lần này.
Bỏ qua cơ hội lần này.
Có thể sẽ không có lần sau.
Lâm Phàm nói cho Đại đương gia thời điểm ngày mai động thủ, Đại đương gia
rất phấn khởi, ánh mắt cũng sắp đỏ lên rồi.
Chu Trung Mậu trả lại trường đao cho Đại đương gia, thứ đồ chơi kia y
dùng không quen, vẫn là dụng quyền thoải mái hơn.
Đến tối.
Y cũng không ngủ mà tu luyện, để đảm bảo trạng thái đạt tới tột cùng.
Hôm sau.
Một cỗ xe ngựa chậm chạp ra khỏi Giang Thành, không khiến bất kỳ ai chú
ý.
Nhưng phương hướng bọn họ đi đã sớm có người chờ.