Chương 122: Dù nói thế nào, ta cũng là thúc thúc của ngươi
Lần trước vào Giang Thành là để tìm Trương đại tiên, chưa kịp nhìn kỹ,
tìm được người liền rời đi.
Bằng hữu cha quen đều thật kỳ quái.
Trên lý thuyết, người lợi hại quen bằng hữu cũng sẽ lợi hại, sao cha lại
quên Trương đại tiên cái tên không ra gì này chứ.
Đúng, lão chính là không ra gì.
Không có bản lĩnh bao nhiêu, coi như thành lập Võ Đạo Sơn. cuối cùng cũng
sập tiệm, còn có thể nói gì.
Giang Thành không tệ, hoàn cảnh so với U Thành tốt hơn rất nhiều.
"Đồ cần mua, ngươi đều nhớ hết chứ?"
Lâm Phàm hỏi.
Cẩu Tử theo sau lưng, nói: "Công tử, nhớ chứ, ta sẽ hỏi ngay mấy thứ này
nên đi đâu mua."
Khoản chuộc ba vạn lượng của Lang Trại Câu, Hoàng Bác Nhân đầu tư hai vạn
lượng, tổng cộng năm vạn lượng, coi như là một số tiền lớn rồi.
Nói phát tài cũng không quá đáng.
Dù nhà ở U Thành, cũng chưa từng thấy nhiều ngân lượng như vậy.
Cẩu Tử hỏi người đi đường, sau đó trở lại, nói: "Công tử, đã hỏi được. Đi
thêm mấy trăm thước nữa chính là chợ lớn nhất Giang Thành, cái gì cũng
có."
Lâm Phàm muốn mua vài món đồ để thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt một chút.
Bây giờ hắn là chưởng môn, đương nhiên phải có đãi ngộ của chưởng môn.
Rất nhanh.
Ba người bọn họ đi tới chợ Giang Thành, nhìn thật nguy nga. Không phải
xinh đẹp, mà là bên trong trưng bày cực nhiều hàng hóa, thật đúng như lời
người kia nói vậy, trong chợ Giang Thành, muốn mua cái gì cũng được.
Tiếng la liên miên không dứt.
Người đến người đi, rất nhiều người đều mua đồ trong chợ này.
Tìm được một cửa hàng bán giường.
Trong cửa hàng trưng bày không ít giường rất nhiều kiểu dáng.
Lâm Phàm vào cửa hàng, sờ chỗ giường này, nhưng không quen, trước kia
quen thuộc nhất là chiếu Mộng Tư.
"Vị công tử này cần gì không?"
Lão bản của cửa hàng mang dáng vẻ trung niên, hơi mập mạp, nhìn rất khôn
khéo, nhiệt tình tiếp đón Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói: "Mua giường, đề xuất mấy cái đi."
Lão bản cười, dẫn đám người Lâm Phàm đi vào bên trong, nói: "Công tử,
nhìn kiểu này một chút, đều là gỗ hoàng hoa lê thượng đẳng, về chất liệu
tuyệt đối không thành vấn đề, rộng rãi, đẹp đẽ, ngủ trên này tuyệt đối
thoải mái. Hơn nữa, nếu có hư hỏng thì tiệm bao sửa, rất đáng tiền, chỉ
có hai mươi lượng."
Lâm Phàm không lên tiếng, sờ một cái, cảm giác rất không tồi, sau đó nhìn
về phía Cẩu Tử. Hắn không rành giá tiền mua bán, phải hỏi Cẩu Tử một chút
xem thế nào.
Cẩu Tử nói: "Lão bản, mười lăm lượng, đồng ý thì công tử nhà ta liền
mua."
Lão bản tỏ ra khó xử, nói: "Ai nha, giá thấp quá, mới một chút đã giảm
mất năm lượng, ta... Rồi, được, được, thấy vị công tử đây thích nên ta
bán vậy."
Ông chủ yếu thấy Lâm Phàm muốn đi nên mới nhả ra.
Kiếm mấy lượng bạc là đủ rồi.
Liếc qua Cẩu Tử cũng biết là người nắm rõ giá, chặt chém khẳng định không
được, kiếm ít một chút vậy.
Cẩu Tử trả tiền, sau đó nói: "Chuyển giường tới Võ Đạo Sơn. Đừng có lén
đổi, ta sẽ kiểm tra cẩn thận."
"Yên tâm, lão thương gia luôn uy tín mà."
Lão bản vội vàng nói, trời ơi, người này thật đúng là khó đối phó.
Võ Đạo Sơn?
Những người này ở Võ Đạo Sơn.
Thấy đám người Lâm Phàm rời đi, lão bản lắc đầu, cũng không suy nghĩ
nhiều, sau đó cười ha hả. Hôm nay không tệ, có mối làm ăn đầu tiên, mở
cửa đại cát rồi.
Cẩu Tử nhỏ giọng nói: "Công tử, những thương gia này đều rất xảo quyệt,
lát nữa công tử vừa ý thứ gì, để ta tới xem một chút là được."
Lâm Phàm cười nói: "Được, có ngươi ở đây ta rất yên tâm."
Công tử tán dương khiến Cẩu Tử có chút lâng lâng. Làm nô bộc hy vọng lớn
nhất không phải là khiến chủ tử hài lòng sao?
Y cảm giác mình đã làm được điểm này.
Nhưng còn cần cố gắng.
Lâm Phàm nói: "Đợi lát nữa bản thân các ngươi cũng xem một chút, cần gì
thì mua. Chúng ta hiện tại cũng coi như là có được một khoản lớn."
"Vâng."
Chu Trung Mậu nói, y không có gì muốn mua, không hứng thú, dù sao đều như
nhau, ban ngày để ý biểu ca một chút, buổi tối là để ý biểu ca cộng thêm
tu luyện.
Cẩu Tử cũng không có nhu cầu, hiện tại rất tốt rồi.
Sau đó Cẩu Tử căn cứ theo danh sách, mua hết đồ công tử cần.
Y hiểu ý của công tử, chính là nâng cao điều kiện cuộc sống đến mức như
khi còn ở Lâm phủ.
Cái này không có gì khó.
Cho dù có khó, cũng phải nghĩ biện pháp giúp công tử giải quyết.
Một mạch đến trưa, rốt cuộc đã mua xong tất cả mọi thứ. Tuy nhiên cũng
tốn hơn một trăm lượng, đối với người bình thường mà nói, đây là một
khoản lớn.
Sau đó ăn no một bữa ở Vị Phủ Lâu, rảnh rỗi không việc gì làm, đành về Võ
Đạo Sơn.
Lâm Phàm nghĩ, dựa theo tình huống bình thường, ít nhất cũng phải phát
sinh chút chuyện, tỷ như một ít phiền toái nhỏ.
Nhưng thật đáng tiếc, hết thảy đều quá thuận lợi.
Lúc mặt trời xuống núi, đã có thương gia lục tục đưa hàng hóa tới.
"Gã này tốt thật, đây hẳn là dành cho Võ Đạo Sơn, không tệ, không tệ."
Trương đại tiên là người đầu tiên nghe thấy chạy tới, đứng trước một cái
giường, nhìn rất cẩn thận, nụ cười trên mặt nở rộ như một đóa hoa.
Như thể những thứ này đều là dành cho ông.
Viên Thiên Sở rất bình tĩnh, nhìn bộ dáng Trương đại tiên vui mừng, y
cũng không muốn nhiều lời.
Nằm mơ giữa ban ngày.
Những thứ này là của lão sao?
Không chịu nghĩ xem họ Lâm kia có lòng tốt như vậy sao? Mua đồ cho lão à,
nằm mơ đi.
Y nghĩ không thông.
Đã chung sống một khoảng thời gian, cũng trải qua một ít chuyện, sao còn
không hiểu Lâm Phàm là dạng người gì?
Là đầu óc méo mó hay là nhỏ quá?
"Có khả năng không có phần của chúng ta." Lương Dung Tề lẩm bẩm.
Nghe xem ngay cả y cũng biết không có phần của chúng ta, lão già ngươi
sao không hiểu vậy?
Ngay lúc Trương đại tiên chuẩn bị sờ mó, Cẩu Tử đi ra nói: "Đừng sờ, đây
là của công tử nhà ta."
Hả?
Trương đại tiên kinh ngạc nhìn Cẩu Tử, nói: "Vậy chúng ta thì sao?"
Cẩu Tử lắc đầu, nói: "Không có phần của các ngươi."
"Cái gì?" Trương đại tiên kinh hô: "Không có phần của hai người bọn họ
thì ta có thể hiểu được, dù sao cũng chỉ là đệ tử. Nhưng ta thân là phó
chưởng môn, sao có thể không có?"
Quan tâm chuyện của chúng ta cái rắm.
Tự mình mất mặt cũng đừng kéo chúng ta vào.
Viên Thiên Sở cười ha ha, nói: "Ông còn không thấy rõ thực tế sao? Không
có phần của ông, địa vị phó chưởng môn của ông so với chúng ta cũng không
có gì khác biệt, đừng luôn miệng nói thế. Dù nói nhiều cũng vậy, lại còn
tự rước lấy nhục.”
Lương Dung Tề cũng chưa từng nghĩ sẽ có phần của bọn họ.
Cũng không biết Trương đại tiên này rốt cuộc ra sao.
Tự rước lấy nhục.
Không hiểu sao.
Nghĩ không ra.
"Tới khuân đồ cùng ta, chậm một chút nha, đừng đụng hỏng, đụng hư sẽ
không nhận đâu."
Cẩu Tử đưa các thương gia đi về phía sân của công tử.
Công tử là người cẩn thận, không thích đồ đạc bị va đập, y nhắc nhở các
thương gia giao hàng là hy vọng họ để ý một chút.
Các thương gia đương nhiên biết Võ Đạo Sơn.
Nhưng ấn tượng với Võ Đạo Sơn vẫn là từ rất lâu trước kia, là Võ Đạo Sơn
đã đóng cửa đó. Còn Võ Đạo Sơn hiện tại lại khiến họ có chút khiếp sợ.
Bộ dáng có vẻ rất tốt.
Trương đại tiên đỏ mắt nhìn những thứ này, nghĩ một chút về những thứ đồ
chơi trong nhà mình kia, thật sự là một trời một vực.
"Không được, ta phải đi tìm hắn nói chuyện một chút. Sao ta có thể không
có những thứ này." Trương đại tiên thở phì phò rời đi.
Viên Thiên Sở theo sát phía sau.
Y cũng đi.
Nhưng tuyệt đối không nói lời nào, nếu có thể chiếm được tiện nghi thì
không thể tốt hơn, nếu không chiếm được thì cũng không có tổn thất gì.
Lương Dung Tề nhếch miệng, Trương đại tiên tìm Lâm Phàm đích thực là lãng
phí thời gian, nhưng y thấy Viên Thiên Sở đi theo nên nhất thời cảm giác
chuyện này có vấn đề.
Mẹ nó.
Ta cũng phải đi.
Dù không biết tình huống cụ thể, cũng tuyệt đối không thể để bọn họ chiếm
hết tiện nghi.
Không rõ tại sao, Lương Dung Tề cảm giác sống thật mệt mỏi.
Không có chút tiêu dao tự tại nào như khi còn ở U Thành.
Cuộc sống này nha.
Cô đơn, hiểm ác, nhàm chán quá.
Lâm Phàm đang ở sân nhỏ.
"Chưởng môn, quá đáng, tại sao ta không có?"
Trương đại tiên hỏi thẳng vào vấn đề, biểu tình có chút u oán. Dù nói thế
nào, ta cũng là phó chưởng môn, gần thêm chút nữa thì ta chính là thúc
thúc của ngươi nha.
Thân phận địa vị ở Võ Đạo Sơn cũng là dưới một người, trên bốn người.
Về lý thuyết, cũng nên có một phần của ông.
Lâm Phàm cùng biểu đệ đứng ở sân nhỏ, đợi lát nữa nơi này sẽ phát sinh
biến hóa long trời lở đất.
Lâm Phàm thấy Trương đại tiên đi tới, lạnh nhạt nói: "Xa xỉ quá mức sẽ
khiến người sa đọa. Ngươi thân là phó chưởng môn Võ Đạo Sơn, theo lý phải
lấy ngươi làm mẫu mực, làm một tấm gương tốt cho chúng đệ tử."
Trương đại tiên nói: "Ta không sa đọa, ta chưa bao giờ xa xỉ, không có
vấn đề gì thì trang bị cho căn nhà kia của ta luôn đi."
"Để sau này. Hiện tại Võ Đạo Sơn thiếu hụt vốn, chúng ta cần tiết kiệm,
không thể vung tay được." Lâm Phàm nói.
Chết tiệt!
Lời thế này là lời người nói sao?
Nói thiếu vốn.
Vậy năm vạn lượng kia không phải tiền à?
Trương đại tiên kéo Lâm Phàm sang một bên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hiền
chất, ta và cha ngươi là bằng hữu, dù nói thế nào, ta cũng là thúc thúc
của ngươi. Thúc thúc biết, ngươi không muốn để cho hai tên kia nhận được
thứ tốt, thúc thúc có thể cùng ngươi diễn một tuồng kịch. Sau chuyện này,
ngươi sửa sang trong phòng thúc thúc một chút là được, thế nào?"
Viên Thiên Sở rất coi thường, lén lén lút lút, dù không nghe được, cũng
biết là nói chuyện quái quỷ gì.
Lâm Phàm nói: "Thật sự không có tiền."
Trời ơi!
Trương đại tiên nhìn chằm chằm Lâm Phàm, như thể nói, hiền chất à, thúc
thúc cũng đã nói với ngươi như vậy mà ngươi còn không cho cơ hội, có cần
phải keo kiệt vậy không?
Lâm Phàm thấy Trương đại tiên vẫn nhìn mình, yên lặng gật đầu, nói: "Thật
sự không có tiền, ngươi biết mà."
Ta biết cái đếch gì?
Có tiền hay không ta không biết mà.
Chỗ ngân phiếu sáng rỡ kia còn có thể là giả sao?
Xong đời rồi.
Chưởng môn tân nhiệm của Võ Đạo Sơn keo kiệt như vậy, cuộc sống sau này
thật sự rất bế tắc.
"Viên huynh, cuộc sống sau này của chúng ta, có phải sẽ rất khó chịu
không? Chi bằng hai người chúng ta lén trở về U Thành đi." Lương Dung Tề
nhỏ giọng nói.
Viên Thiên Sở nói: "Ta không muốn quay về. Ta đã biết tại sao phải đến
đây, ngươi sợ sệt nhát gan như vậy đích thực không thích hợp ở chỗ này,
ngươi có thể tự mình quay về đi."
Mẹ nó!
Súc sinh mà.
Lập tức liền vũ nhục ta.
Ta đề nghị một chút, ngươi lại nói ta nhát gan sợ sệt.
Tốt lắm, vậy ta không quay về, để xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Lương Dung Tề không suy nghĩ nhiều như Viên Thiên Sở, nhưng cũng biết tên
Lâm Phàm này có chút âm hiểm, đi theo hắn, không được hưởng phúc nhưng e
là phải chung vai gánh vác.
Y muốn nhìn xem Viên Thiên Sở có thể chống đỡ bao lâu.
Khoác lác, nói như thể bản thân rất lợi hại vậy.
Cẩu Tử đưa các thương gia đi vào, chỉ huy thương gia bày hàng hóa vào vị
trí cố định.
Hắn ta biết công tử thích để thế nào.
Thân là tùy tùng cận thân, nên biết điều này.
Trương đại tiên đã hoàn toàn tuyệt vọng với hiền chất, cạy miệng cũng
không nói.
Rõ ràng là nhi tử của Lâm Vạn Dịch, sao không dễ nói chuyện như cha hắn
vậy?
Trước kia cha hắn kiếm được thứ tốt, ông muốn một chút thì chỉ cần nói
hay một chút, nịnh bợ một chút là có thể có được.
Nói không có tiền.
Ta có thể tin sao?
Tin mới thật là tên đần.
Cũng không lâu lắm.
Toàn bộ sân nhỏ đổi mới hoàn toàn sáng bừng, so với hoàn cảnh ở U Thành
cũng tốt hơn rất nhiều.
Lâm Phàm nhìn thấy rất hài lòng.
Đây mới là cuộc sống hắn mong muốn.
Buổi tối.
Lâm Phàm ở trong sân nhỏ hóng mát.
Biểu đệ ở bên cạnh, đột nhiên y nhìn về phía bóng tối, tức giận nói: "Kẻ
nào?"
Một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.
"Là ngươi."