Chương 79: Ta nguyện tôn ngươi là kẻ mạnh nhất!
Vương công tử nhận được tin tức của gia tộc, muốn hắn rời khỏi U thành, Vương công tử đương nhiên không nỡ rời đi. Hồng Tụ Các một trăm lẻ tám cách thức hắn căn bản chưa thử hết, bởi vì tràn ngập mê hoặc.
Xách thương ra trận, nửa đường còn bị dọa, hậu di chứng đến giờ cứ mềm nhũn ra.
Không nói nữa!
Nói nhiều toàn là nước mắt.
Viên Thiên Sở tiễn đưa, không dễ dàng gì rơi được hai giọt nước mắt, giả vờ bằng hữu muốn đi nên có chút buồn bã trong lòng.
"Vương huynh, đưa quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, ngắn ngủi mấy ngày, chúng ta đã xây dựng được tình hữu nghị thâm sâu, tuy rằng không muốn từ biệt, nhưng mà nhân sinh của ngươi mộng tưởng ở phương xa, ta chờ mong ngày gặp lại.”
Là người ưa thích giao lưu văn học, nói chuyện vô cùng dễ nghe.
Vương Vân Phi rơi lệ, nắm lấy tay Viên Thiên Sở, nói: "Viên huynh, ta đi."
"Đi tốt."
Viên Thiên Sở trịnh trọng nói.
Hai người giả bộ ngươi kính ta nhường, người không biết tình hình cụ thể sẽ thật nghĩ rằng tình cảm hai người rất sâu đậm, cho đến khi Vương Vân Phi đã rời đi khá xa, Viên Thiên Sở biểu mặt nghiêm túc.
Hắn và Vương Vân Phi giao hảo như vậy đương nhiên là có mục đích.
Lục quản gia nói: "Công tử, Vương công tử đã rời đi."
"Uhhh."
Viên Thiên Sở gật đầu nói: "Lục quản gia, gần đây ta bảo ngươi quan sát chú ý, ngươi quan sát thế nào rồi?"
Lâm gia đã thu nhận những thôn trang Viên Lương hai nhà không cần, hắn vốn dĩ không để tâm nhưng từ khi ngộ ra Lâm Phàm là người thông minh, hắn đã sai Lục quản gia chú ý nhiều hơn sự việc của mấy thôn trang. Tuy rằng không biết ngụ ý thế nào, nhưng chỉ cần học, coi như thua thiệt cũng không thua thiệt nhiều.
Lục quản gia trầm tư chốc lát, mở miệng nói: "Công tử, thời gian này lão nô thấy những thôn dân thôn trang này động lực mạnh mẽ, so với ngày trước có nhiều thay đổi, nếu như trước đây làm ruộng, bọn chúng chỉ dùng năm phần lực nhưng giờ bọn chúng đã dùng mười phần lực."
Quả nhiên!
Viên Thiên Sở lần nữa nhận ra, Lâm Phàm là người thông minh như vậy sao có thể làm những chuyện không có đầu đuôi, hóa ra đã có mưu đồ từ sớm.
"Ngươi đi làm theo dặn dò của ta, tìm đám lưu dân thành lập một thôn trang khác, dựa theo cách làm của Lâm Phàm."
Viên Thiên Sở cũng hiểu rõ, giảm thuế cho thôn trang đã giảm đến trình độ biến thái cỡ nào. Nhưng Lâm Phàm đã làm như vậy chắc hẳn phải có đạo lý của hắn, cho dù không cam lòng nhưng chỉ cần làm theo hắn, cũng không chịu nhiều thiệt thòi lớn.
"Vâng công tử."
Lục quản gia dù không rõ công tử vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn nghe theo sai bảo của công tử.
Viên Thiên Sở quay lưng lại, trên mặt hiện lên vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Phàm, Viên Thiên Sở ta nguyện ý tôn ngươi là người có đầu óc thông minh nhất, tuy rằng không biết ngươi làm như vậy có ngụ ý gì, nhưng mà đi theo ngươi học hỏi, coi như không kiếm lớn, nhưng ít ra không chịu thiệt thòi.
Hắn hiện tại có ý nghĩ này.
Tất cả hành động của Lâm Phàm, hắn thật tình không hiểu, hoàn toàn là tổn mình lợi người hạ thấp thuế ruộng tới mức này, vậy thì còn thu hoạch được cái gì. Uổng công lãng phí ruộng đất tốt nhà mình cho những tên lưu dân kia, nhưng cho dù là như vậy hắn cũng muốn làm theo đối phương. Trải qua những chuyện này, hắn xem như hiểu rõ, Lâm Phàm không phải là người bình thường, tất cả hành động của hắn đều ẩn chứa lợi ích to lớn.
Chỉ là việc này không dễ dàng như vậy.
Hắn cần trở về động viên phụ thân, phân phát ruộng tốt nhà mình, tuy nói sự việc không lớn nhưng cũng không phải việc nhỏ, phụ thân không hiểu thì nhất định không để phụ thân thất vọng, cho nên trấn an tốt mới được.
Một tuần sau.
Lâm Phàm cả ngày không có việc gì làm, hoàn toàn cảm nhận được phú gia công tử chính là nhàn nhã tự tại cỡ nào. Ngay cả thích khách kia cũng đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi trên nhân gian, không quay lại tìm hắn gây phiền toái.
Nếu trước đây, hắn nhất định cho rằng đỉnh cao nhân sinh, nhưng giờ đã hiểu rõ, đây là chuyện không có khả năng, nhất định là thích khách đang mệt, hắn đang nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho một đại sóng.
Đi dạo trong thành, muốn tìm chút điểm nộ khí, nhưng điều làm hắn tuyệt vọng đó là đến cái rắm cũng không có.
Viên Thiên Sở cũng biến mất, đến bóng dáng không thấy, sau này mới biết Viên Thiên Sở học theo hắn miễn giảm thuế nông, phân phát ruộng đất của nhà cho đám lưu dân, thành lập thôn trang mới. Đối với hắn mà nói, việc này là chuyện tốt, cũng không cố ý vì việc này tìm tên kia gây phiền toái.
Bất kể là bản thân thành công hay không, gặp xui xẻo chính là đám lưu dân kia, cho bọn chúng một con đường sống chính là điểm khởi đầu tốt nhất.
Ngày hôm nay, một chiếc xe ngựa lái vào U thành. Xe ngựa không hào hoa, nhưng được bảo vệ nghiêm ngặt, phía sau xe ngựa buộc một cái rương lớn, người đi qua đường đều liếc nhìn một lát. U thành mặc dù là một tòa thành trì, nhưng có ít người cưỡi xe ngựa đi.
Thúy Lan theo sau xe ngựa, nhìn xung quanh U thành, nhíu mày, khẽ nói: "Tiểu thư, chúng ta đã đến U thành nhưng cảnh tượng nơi này tồi tàn, không thể so sánh với Dung thành của chúng ta được, đến đường đi vẫn là đường đất, nếu như gặp phải trời mưa thì đi lại rất khó khăn."
"Đi đến Lâm gia trước đã."
Trong xe ngựa truyền ra âm thanh của Lý Chi Tú.
Người không biết tình hình còn tưởng rằng Lý Chi Tú gấp muốn bản thân gả đi sớm. Nhưng ý tứ của nàng rõ ràng chính là muốn nhanh chóng đi xem mặt Lâm gia công tử, nếu mà xấu đến mức không còn lời để nói sẽ trực tiếp quay đầu bỏ đi, cho dù nàng rất tùy ý nhưng cũng không thể tùy ý đến để bản thân gả đi.
Thúy Lan thấy chán ghét U thành, nơi này vô cùng rách nát, không thể so sánh được với Dung thành. Cũng không phải nàng ta chán cái này chán cái kia, mà đối với nàng ta thì tiểu thư nhà mình xuất sắc hơn người, sao có thể gả đến vùng quê nghèo hoang vu này chứ, nhất định phải gả vào hào môn thế gia thật sự.
Nàng cảm thấy đáng tiếc cho tiểu thư.
Lâm phủ.
Hai tên thị vệ gác cửa đứng thẳng người không nhúc nhích tí nào, bọn chúng đều là những người đã trải qua huấn luyện, không giống với thị vệ Viên Lương hai nhà, nếu bọn hắn động thủ thì có thể đánh được cả đám người mà không hề hấn gì.
Bọn hắn thấy trên xe ngựa có tộc hiệu, đây rõ ràng là biểu tượng của hào môn thế gia.
Lý Chi Tú vén rèm lên, bước xuống xe ngựa.
Đám thị vệ cả kinh ngạc, nữ nhân xinh đẹp nhưng cảm giác không phải loại người nhu mì yếu ớt, ngược lại có cảm giác người đã trải qua tu luyện.
Thị vệ gác cổng hỏi: "Xin hỏi các ngươi tìm ai?"
Thúy Lan vốn định trả lời thay tiểu thư, nhưng tiểu thư trực tiếp đáp lại.
"Dung thành, Lý gia."
Thị vệ nghe xong lập tức đã hiểu ra chuyện, chuyện Lão gia đi cầu thân cho công tử không phải chuyện bí mật gì, rất nhiều người đều biết.
Lập tức nghênh đón Lý tiểu thư vào, sau đó nhanh chóng đi thông báo cho lão gia.
Với quan sát của bọn hắn, việc này có chút mơ hồ, mới cầu thân thôi mà, còn chưa định ngày thế mà Lý gia tiểu thư đã tới đây, giống như không chờ được mê lực của công tử nhà ta.
Dường như không để cho người ta có cơ hội từ chối.
Lâm Vạn Dịch ở thư phòng đọc sách khi biết được Lý gia tiểu thư đến đây, ban đầu gương mặt có chút biểu cảm, sau đó vui mừng tột độ.
Việc này tốt quá!
Người cũng tự đến rồi, giống như không chờ đợi được.
"Ngô đệ, đệ mau gọi tiểu tử đó đến đây cho ta, bảo hắn ăn mặc đẹp chút, đừng làm những chuyện vô nghĩa, nếu làm bừa ta lột da hắn."
Lâm Vạn Dịch thật sự gấp rút, nhưng cũng biết nghịch tử đang phản đối chuyện cầu thân. Nếu như tùy tiện ra, cho người ta ấn tượng không tốt vậy chuyện này không dễ đẩy rồi.