Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 91: Thi thể? Thi thể đâu mất rồi?

Chương 91: Thi thể? Thi thể đâu mất rồi?

Sự việc Lý gia đến U Thành đương nhiên không giấu được hai nhà Viên Lương. Bọn hắn đều là thế gia hào môn ở U Thành, suy nghĩ rất đơn giản, nếu có thể cùng thế gia ngoại thành liên hôn, vậy dĩ nhiên là việc cầu được ước thấy. Khi biết Lâm Vạn Dịch mưu cầu mối hôn sự cho nhi tử với Lý gia Dung thành, bọn họ rất buồn cười.
Tên tiểu tử đó cũng có thể cầu thân? Đừng nói đùa có được không, không thấy nhi tử nhà ta ưu tú như vậy còn đang đơn lẻ ư?
Một đêm an toàn trôi qua! Thích khách không xuất hiện, cha cũng không đem hắn trói lại đưa lên gường của Lý Chi Tú, hiển nhiên vì Lý gia đã đến nên không dám làm bừa.
Cẩu Tử bưng chậu nước đến hầu hạ công tử rửa mặt.
Lâm Phàm hỏi: "Biểu đệ ta đâu?"
Hôm qua vì để Lý gia biết bản thân tàn nhẫn và biến thái, nên đã kêu biểu đệ băm nát ba cỗ thi thể đó làm lạp xưởng. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ nói mà thôi, hắn không phải là người tàn nhẫn như vậy, biểu đệ nhất định cũng không phải là người như vậy
"Hồi bẩm công tử, tiểu nhân cũng không biết."
Cẩu Tử lắc đầu, hắn không biết giáo đầu đi đâu, cả ngày hôm qua cũng không gặp.
Cửa thành U Thành
Tùng tùng! Từ xa truyền đến âm thanh nặng nề, rất nhiều người bị thanh âm này thu hút, ngoảnh đầu nhìn lại, phía xa kia một khoảng đen kịt, khí thế hung hãn, bụi tung mù mịt. Nhìn không rõ bóng người nhưng thấp thoáng một ngọn cờ tung bay. Hình vẽ trên lá cờ là Kim Long ba đầu, dữ tợn vô cùng. Dần dần, có ánh sáng lóe lên, vầng sáng này chính là ánh bạc lóe ra từ áo giáp của những người cưỡi trên lưng ngựa.
"Kia là biểu tượng gia huy của Ngô Đồng Vương."
Thủ thành thị vệ hét to, hắn không ngờ sẽ thấy gia huy của Ngô Đồng Vương ở đây. Một đội ngũ lớn cưỡi ngựa vào thành, thị vệ gác thành nhìn thấy đại đội này, thần sắc kinh hãi nào dám ngăn cản. Trong mắt bọn chúng đội ngũ cưỡi ngựa này sát khí đằng đằng, dưới ánh mặt trời áo giáp màu bạc lóe ra từng vòng sáng trắng. Tiếng vó ngựa ầm ầm, mặt đất rung động như bị giẫm đạp. Những người dân trong thành đều lui ra nhường đường, rất lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh tượng này.
Nơi xa!
Lương Dịch Sơ nói: "Cha, gia huy kia hình như của Ngô Đồng Vương."
Hắn đã xem qua thư tịch, bên trong thư tịch ghi chép tất cả gia huy các nhà trong đó gia huy của Ngô Đồng Vương là bá đạo nhất, thậm chí so với vị ở trung tâm thành hoàng còn hoành tráng hơn.
Lương lão gia nhau mày không nói câu nào, tình hình có chút bất ổn. Quân đội của Ngô Đồng Vương sao lại đến U Thành.
Lâm gia?
Ngay lập tức, Lương lão gia nghĩ đến một khả năng, quân đội của Ngô Đồng Vương đang đi về phía Lâm gia.
Tại Lâm gia, Ngô lão bước vào thư phòng nói: "Lão gia, Ngân huyết quân của Ngô Đồng Vương vào thành rồi, đang đi về phía chúng ta."
"Đến nhanh như vậy?"
Lâm Vạn Dịch kinh ngạc, sau đó cười nói: "Ngô Đồng Vương thật đúng là coi trọng ta, tiên lễ hậu binh, bố trí đại quân phía sau, phái ba người đến thương lượng với ta, bây giờ muốn làm gì đây?"
Hắn không hoang mang bối rối, tất cả mọi thứ đều bình thường. Bên trong Lâm phủ, Lý lão gia sớm tỉnh dậy, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Lý lão gia cười nói: "Lâm huynh."
Lâm Vạn Dịch nói: "Lý huynh, các người tạm thời đừng ra ngoài, Ngân huyết quân của Ngô Đồng Vương đang chờ ngoài phủ, ta phải đi xem bọn chúng muốn làm gì."
Lý lão gia nghe nói đến đây, sắc mặt thay đổi, Ngân huyết quân của Ngô Đồng Vương đến rồi?
Sao có thể như vậy, đội quân này rất khủng bố, đây là một đoàn quân trong mấy đại quân của Ngô Đồng Vương, tung hoành trên chiến trường không ai cản được, bây giờ phái quân đến U Thành, cho dù chỉ là một đội nhỏ cũng không thể coi thường, xem ra Ngô Đồng Vương cực kỳ coi trọng Lâm Vạn Dịch.
Bên ngoài phủ.
Thị vệ Lâm phủ cảnh giác nhìn đám người đang bao vây phủ, áo giáp màu bạc che kín không nhìn rõ một ai, nhưng sát khí hừng hừng giống như nồi nước sôi sùng sục đang bốc hơi. Kẻ cầm đầu đám quân khủng bố này, chính là một nam tử trung niên dáng vẻ bề ngoài không đáng sợ như vậy, hắn mặc y phục bình thường, tướng mạo bình thường, chiều cao cũng bình thường. Trên dưới toàn thân đều rất bình thường, nhìn không ra có điểm nào khác lạ.
Nam tử trung niên hét lớn: "Lâm Vạn Dịch, huynh đệ ta đã tới, sao ngươi vẫn chưa ra."
Kẹt kẹt! Cửa phủ mở ra.
"Ha ha, lão phu tưởng là ai, hóa ra là ngươi."
Lâm Vạn Dịch bước tới, thị vệ xung quanh đều tránh ra. Mặc dù cười cười nói nói, nhưng không khí tại hiện trường khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, giống như có một trận mưa to sắp kéo đến.
Nam tử trung niên cũng cười, hắn tên Lưu Huyền, là mưu sĩ dưới trướng của Ngô Đồng Vương, hắn và Lâm Vạn Dịch trước đây từng quen biết. Hai người lúc tuổi trẻ cùng nhau xông pha một phen, sau này mỗi người một hướng, đã mấy chục năm không gặp rồi.
Lưu Huyền xuống ngựa, noi: "Lâm huynh, từ biệt mấy chục năm, bây giờ gặp lại, ngươi vẫn như xưa, xem ra tu vi võ đạo đã đến mức quỷ thần khó đoán, mà ta đã già rồi".
Trong lòng của hắn kinh hãi, quả thực là thế, gương mặt của Lâm Vạn Dịch không khác biệt so với lúc trẻ, mà hắn thì đã dần già yếu.
Trước khi tới đây, hắn đã nghĩ nếu như tu vị võ đạo của Lâm Vạn Dịch vẫn chỉ đạt Võ Đạo Thập Nhị Trọng, vậy chuyện này rất dễ xử lý nhưng với tình hình hiện tại, sợ rằng đã đạt đến mức người thường không thể lý giải được.
Lâm Vạn Dịch trong lòng biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Cũng tốt, U Thành là nơi tu dưỡng tốt, Lưu huynh dẫn theo nhiều người như vậy tới đây vì chuyện gì?"
Ngân huyết quân chính là vũ khí giết người trong tay Ngô Đồng Vương, số quân hiện tại ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, nhưng Ngô Đồng Vương đã phái Ngân huyết quân tới chắc chắn đã có dự định khác.
Lâm Phàm đi tới, nói: "Cha, ai đến vậy, sáng sớm hài nhi đã nghe thấy tiếng “ầm ầm”."
Hắn không đợi nỗi, trong lòng nghĩ ngày thường chẳng có việc gì làm, bây giờ thế trận lớn như vậy nhất định đến đây gây chuyện rồi. Nhìn đám người che kín giáp bạc, từ xa đã cảm giác được sát khí đằng đằng, không phải người đơn giản. Đại quân kéo đến, e rằng muốn đánh nhau.
Trong lòng hắn có chút sợ hãi. Nếu cha đấu không lại bọn chúng thì cuộc sống công tử phú quý của hắn cũng đặt dấu chấm hết.
Lưu Huyền nhìn chằm chằm Lâm Phàm sau đó cười nói: "Lâm huynh, không ngờ lệnh lang đã đã lớn như vậy."
Lâm Vạn Dịch chau mày hỏi: "Con tới đây làm gì?"
Lâm Phàm nói: "Xem thử thôi"
Hắn đã biết tình hình của U Thành, hắn gần như nắm rõ, nhưng chuyện bên ngoài lại biết rất ít. Cha thì hiểu biết rất nhiều, nhưng không nói cho hắn biết.
Toàn bộ U Thành giờ giống cái lồng chim mà hắn chính con chim trong lồng, có thể bay nhưng không bay ra ngoài được
Lưu Huyền cười nói: "Hiền chất, ta và cha ngươi là hảo hữu mấy chục năm”.
Chỉ tiếc là nụ cười của hắn với người khác mà nói rất chân thành. Nhưng theo Lâm Phàm thấy, nụ cười này có chút giả nhân giả nghĩa, cười đến mức làm lòng người run rẩy, không phải người tốt.
Lâm Vạn Dịch nói: "Lưu huynh, ta nhớ trước đây ngươi không thích cười, ở dưới trướng Ngô Đồng Vương mấy chục năm, thay đổi nhiều thật”. Nhắc đến Ngô Đồng Vương, bầu không khí ở đây bắt đầu thay đổi.
Lưu Huyền khuôn mặt nghiêm nghị nói: "Lâm huynh, lần này ta đến, một là thăm lão bằng hữu, hai là làm phiền Lâm huynh giao nộp ba người đó, để ta dẫn về phục mệnh.”
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thi thể cũng được."
Lâm Vạn Dịch trầm mặc một lát nói: "Phàm nhi, đưa thi thể tới đây đi."
Lâm Phàm ngây người.
Thi thể? Thi thể đã giao cho biểu đệ đi chôn rồi, phải đi đào ra mới được.
Lâm Phàm phát hiện không biết từ lúc nào biểu đệ đã đứng ở đó, vẫy tay nói: "Biểu đệ, đem thi thể ra đây."
Chu Trung Mậu có chút khó xử, loại đồ chơi như thi thể này, ai, phiền phức, có hơi đau đầu, nhưng vẫn gật đầu rời khỏi đi lấy thi thể.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất