Chương 98: Đi thôi, ra khỏi U Thành lang bạt
Một đêm này không quá yên bình, nhất là ở Viên gia lại càng có những tiếng kêu tê tâm liệt phế, các hạ nhân trốn ở trong chăn run cầm cập, tiếng kêu thảm kia chính là tiếng của công tử.
"Cha, đừng đánh nữa, không thể, lương điền mà hài nhi phân phát nếu bây giờ thu hồi lại thì mặt mũi của hài nhi cũng mất hết, không thể ngẩng đầu nhìn người khác ở U Thành được."
"Là hài nhi chưa được sự đồng ý của cha đã tự ý phân lương điền ra ngoài, nhưng hài nhi thấy bên trong nhất định có một bí mật lớn đang được cất giấu. Đây đều là do họ Lâm kia làm, hài nhi nhìn thấu được mục đích của hắn, lấy đạo người trả lại cho người, không thể."
"Cha, van xin người, nếu không hài nhi chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh thôi."
Có lẽ Viên lão gia cũng bị lời này uy hiếp mới thôi bức hài tử mình, ngữ khí cũng đã hòa hoãn không ít.
Viên Thiên Sở cũng không kêu thảm nữa mà chỉ dựa vào lý lẽ để phục người, hắn nói tình hình mà mình suy luận cho phụ thân biết, bí mật được cất giấu bên trong người thường khó mà có thể hiểu được. Nhưng thông qua những chi tiết đơn giản hắn phân tích thì ai cũng đều có thể hiểu.
...
"Cha, người muốn đưa ta đi đâu? Hài nhi ở U Thành vẫn đang yên đang lành sao có thể muốn rời khỏi nơi này được."
Lớn chuyện rồi, thực sự là lớn chuyện rồi. Cha muốn đưa mình rời khỏi U Thành, hơn nữa còn không nói đưa hắn đi đâu, tình hình sâu bên trong thực sự là rất phức tạp, hắn trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra được gì. Cũng có lẽ giống như hắn nghĩ, phụ thân vẫn rất kỳ vọng về hắn nên mới cố ý an bài một đại sự khác cho hắn làm.
Mấy ngày sau.
Thời tiết cực tốt, Lâm Phàm đẩy cửa phòng ra hít sâu một hơi, không khí thật là tươi mát.
"Công tử, lão gia bảo người ra ngoài phủ chờ."
Ngô lão nói.
"Ý! Ngô lão, mới sáng sớm mà cha ta đã bảo ta chờ, có chuyện gì phải không?"
Lâm Phàm hỏi. Hắn có chút khó hiểu, cảm giác hình như có chỗ nào không đúng lắm, từ trước đến nay thực sự chưa từng có trường hợp hắn bị gọi ra ngoài vào sáng sớm như vậy.
"Công tử, người đi là biết."
Ngô lão nói. Thời gian đến rồi, công tử, trên đường đi thuận buồm xuôi gió.
Cẩu Tử ở trong phòng thu dọn đồ đạc, từ sáng sớm hắn đã nhận được thông báo phải thu dọn rồi đi theo công tử ra ngoài, phải một thời gian rất lâu không thể trở về.
Lúc Lâm Phàm đi tới bên ngoài phủ thì phát hiện có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, mà cha đang đứng bên cạnh lẳng lặng chờ hắn.
"Cha, người muốn đi đâu vậy?"
Lâm Phàm hỏi.
Nhìn thấy xe ngựa hắn liền tưởng rằng cha muốn đi đâu đó nên mới có chuyện phân phó cho mình. Không vấn đề gì hết, cứ tận tình mà phân phó, hài nhi nhất định sẽ trông coi Lâm gia thật tốt, tuyệt đối không để xảy ra nửa điểm vấn đề.
Lâm Vạn Dịch nói: "Không phải là ta muốn đi đâu mà là con phải đi, cha ở đây để tiễn con một đoạn."
Ngây ngốc! Ngơ ngác!
"Cha....cha, người nói gì, mới sáng sớm mà người nói mấy chuyện này nội tâm hài nhi thật sự không chịu nổi đâu."
Lâm Phàm rất mờ mịt, không phải là cha muốn đi xa mà là cha muốn đưa hắn đi xa. Trời xanh ơi, người có lầm không vậy, Lâm Phàm ta cần cù chăm chỉ, trước giờ không gây chuyện cũng không mang phiền phức vào nhà, sao lại muốn đuổi ta đi thế này?
Chờ đã!
"Cha, người đừng nói với con lại tìm được mối hôn sự khác rồi nhé, bây giờ muốn đưa con qua đó phải không?"
Dựa vào tình huống trước mắt thì thực sự là rất có khả năng này.
"Yên tâm, không phải chuyện này, tạm thời đừng nói nữa mau lên xe đi, chờ chút nữa biểu đệ của con cũng đến."
Lâm Vạn Dịch nói.
Vậy là cứ thế mà đi, cuộc sống khoái hoạt của công tử phú gia cứ như thế mà kết thúc sao? Không ngờ rằng hắn không phải bị người khác kéo từ địa vị công tử phú gia xuống mà là bị chính cha mình kéo xuống. Trời ơi, sao có thể như vậy được, không có chút chuẩn bị nào.
Lâm Phàm đi đến bên cạnh lão cha, "Cha, chúng ta đừng như vậy có được không, con đang yên lành ở nhà mà. Lần này đi xa, không quen cuộc sống nơi đất khách nhỡ lạc đường thì phải làm sao."
Lâm Vạn Dịch nói: "Có bản đồ sẽ không lạc đường đâu, con ra ngoài rồi nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, vi phụ không ở bên cạnh thì đừng gây chuyện đó."
Lúc này Châu Trung Mậu cũng xách một cái bao lớn đi tới, nói: "Di phụ, ta thu dọn xong rồi."
Sau đó Cẩu Tử cũng đến.
"Các ngươi đều đã biết từ sớm rồi sao?"
Lâm Phàm hỏi.
"Biểu ca, ta cũng chỉ vừa mới biết thôi."
Châu Trung Mậu nói.
Lâm Phàm cảm giác như chuyện này đã được định sẵn như vậy rồi thì sợ là không thay đổi được gì, nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ một chút, nói: "Cha, người không đổi ý thật sao?"
"Cút lên xe ngựa đi."
Lâm Vạn Dịch cảm thấy nếu còn cùng tên nghịch tử này nói chuyện nữa thì ngược lại sẽ để cho hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, phải nghiêm khắc một chút mới có thể khiến nghịch tử biết khó mà lui.
"Thôi rồi."
Nghe ngữ khí của cha là biết chuyện không còn gì để thương lượng cả, hôm nay hắn không muốn đi cũng phải đi. Nhưng ít nhất cũng phải nói cho hắn biết xem là tại sao chứ, đang yên lành ở U Thành, sao đột nhiên lại phải gấp gáp rời đi như vậy, không phải là đã xảy ra chuyện lớn gì chứ.
"Cẩu Tử, mang đủ tiền chưa."
Lâm Phàm hỏi.
Thôi vậy, nếu đã phải ra ngoài thì ít nhất cũng phải mang theo chút tiền phòng thân, những ngày không có tiền thì sao có thể sống dễ chịu được.
Cẩu Tử đáp: "Mang đủ rồi ạ"
Rất nhanh sau đó Cẩu Tử nắm lấy cương ngựa dắt đi, Lâm Vạn Dịch đi bên cạnh Lâm Phàm tiễn hắn tới cửa thành.
Lương phủ.
Lương Dung Kỳ trầm mặc không nói, quả nhiên giống như hắn nghĩ, hắn bị bỏ rơi rồi thì cha sẽ đuổi hắn ra khỏi Lương gia để cho hắn tự sinh sự diệt sao? Hắn nhìn thấy Lương Dịch Sơ thì nộ hỏa trong người liền bốc lên, nếu không phải ngươi thì mọi chuyện sẽ không biến thành như hiện tại.
Lương Dịch Sơ đưa bao đồ cho tam đệ nói: "Tam đệ, ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Lương Dung Kỳ đoạt lấy bao không muốn phí thêm một lời nào nữa, liền nói: "Cha, hài nhi đi đây."
Nếu Lương gia đã không còn chỗ cho hắn, vậy thì ra ngoài lang bạt một phen cũng được.
"Không cần vội, đợi Lâm gia đến rồi cùng đi."
Lương lão gia nói.
Sắc mặt Lương Dung Kỳ đại biến, nghĩ tới thủ đoạn đáng sợ của Lâm Phàm thì liền bị dọa đến cả người rét lạnh.
"Cha, đừng mà, hài nhi không muốn rời nhà đâu, người để cho ta ở nhà đi."
Hắn không dám tưởng tượng nếu như đi cùng họ Lâm kia thì liệu có khả năng bị hành chết nửa đường hay không.
"Đừng nói nữa, đi ra cửa thành đợi đi, thời gian cũng sắp đến rồi."
Lương lão gia nói, mặc kệ Lương Dung Kỳ khóc lóc kêu cha gọi mẹ như thế nào cũng đều vô dụng, chuyện đã định như vậy rồi thì không thay đổi được, không đi cũng phải đi.
"Không...."
Hắn kháng cự lại, bất quá kháng cự cũng không có tác dụng gì.
Phía cửa xe Lâm Vạn Dịch và Lương lão gia gật gật đầu với nhau, Lâm Phàm thì lặng lẽ nhìn Lương Dung Kỳ và Viên Thiên Sở, sau đó lộ ra nét cười sáng lạn.
"Đi cùng nhau?"
Tay chân Lương Dung Kỳ phát lạnh không dám trả lời, hắn bị đánh đến sợ chết khiếp rồi còn bị cha làm cho thương tâm nữa.
Viên Thiên Sở nhíu mày, hắn đang nghĩ đến một chuyện là vì sao cha lại để bọn họ ra ngoài, hơn nữa lại đi cùng với Lâm Phàm. Trong chuyện này sợ là đang ẩn giấu bí mật gì đó, hay là cha đã biết được tâm tư kín đáo, thủ đoạn độc ác giết người không thấy máu của Lâm Phàm, cho nên mới để hắn tiếp cận thám thính Lâm Phàm xem sao. Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hoặc cũng có lẽ ý bảo hắn thăm dò rõ ràng Lâm Phàm.
"Trung Mậu, bá phụ giao biểu ca cho ngươi, lần này đi đường phải thật cẩn thận."
Lâm Vạn Dịch nói.
Chu Trung Mậu gật đầu, nói: "Bá phụ yên tâm, Trung Mậu nhất định sẽ bảo vệ biểu ca an toàn, nếu như có người muốn đả thương biểu ca thì phải bước qua xác ta trước."
"Hai công tử Viên Lương ngươi cũng phải đảm bảo an toàn cho bọn họ."
Chu Trung Mậu đáp: "Vâng, bá phụ."
Lâm Vạn Dịch phất tay, nói: "Phàm nhi, thư tín cất kỹ, đi đi, cha là ân nhân cứu mạng của chưởng môn kia, đến Võ đạo sơn con biết phải nên làm gì rồi đó."
"Cha, hay là thôi đi, hài nhi vẫn muốn ở nhà để hiếu kính người mà."
Lâm Phàm lại thử hỏi dò.
"Cút."
Lâm Vạn Dịch nói.
Lâm Phàm thở dài: "Được ạ, cha, con đi đây."
Đây không phải là chuyện đùa, cha thực sự là muốn hắn phải đi thì hắn cũng không thể ở lại được.
Đám người Lâm Vạn Dịch đứng ở phía bên ngoài cổng thành nhìn theo xe ngựa dần dần biến mất.
Lương lão gia vỗ vai Lương Dịch Sơ khẽ nói: "Dịch Sơ, không trách cha chứ."
Lương Dịch Sơ lắc đầu: "Hài nhi sao có thể trách cha được, tam đệ nhỏ nhất nên có cơ hội thì dĩ nhiên sẽ cho tam đệ."
Lâm vạn Dịch chắp tay rời đi sau đó lại quay đầu lại nhìn hai nhà Viên Lương, nói: "Lão tử đối với hai nhà các ngươi đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, ta đã không còn nợ cha các ngươi bất cứ ân tình gì nữa nên sau này đừng có động vào ta."
Hai nhà Viên Lương nhìn Lâm Vạn Dịch, thì ra cha chúng ta đối với ngươi có ân tình, ngươi chết chắc rồi. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngươi không nói thì chúng ta cũng không biết đâu.