Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 99: Khu rừng rậm phía đông ngoại thành

Chương 99: Khu rừng rậm phía đông ngoại thành

Trên đường rời khỏi U Thành có một chiếc xe ngựa đi không nhanh cũng không chậm hướng tiến về phía trước. Chu Trung Mậu cưỡi ngựa, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Áp lực của hắn rất lớn, sự an toàn của biểu ca phụ thuộc vào hắn do vậy tuyệt đối không thể chủ quan.
Trong xe ngựa! Ba cặp mắt to nhìn đôi mắt nhỏ.
Lâm Phàm nheo mắt cười, "Ha ha."
Viên Thiên Sở và Lương Dung Kỳ liếc mắt nhìn nhau, cũng giống như Lâm Phàm đều cười “Ha ha”. Trong lòng bọn họ không thoải mái, sự việc biến thành thế này không phải là điều bọn chúng muốn, không ngờ ở U Thành đấu đá lâu như vậy kết quả đạt được lại là tình hình này
Tên tiểu tử nhìn chất phác ở bên ngoài kia chính là thủ hạ trung thành của hắn, ở nơi hoang vu vắng vẻ này nếu giết chết bọn họ thì cũng không có người đến nhặt xác. Lâm Phàm đưa tay lên, hai người họ kinh hãi lùi người lại, họ tưởng hắn chuẩn bị động thủ, sau đó thở phào nhẹ nhõm Lâm Phàm chỉ là đập vào bả vai của họ mà thôi.
Lâm Phàm nói: "Tất cả mọi người đều ở U Thành, sau này ở bên ngoài chính là đồng hương nên giúp đỡ lẫn nhau, các ngươi thấy có đúng không?"
Lương Dung Kỳ gật đầu nói: "Đúng, rất có lý."
Ngươi bây giờ là đại ca, ngươi nói cái gì cũng đúng. Chân lý là của người phát ngôn, chúng ta nghe là được.
Viên Thiên Sở nói: “Lời này có ý gì?”
Phải chăng ẩn chứa một bí mật nào đó không thể cho ai biết. Cho dù Lâm Phàm biểu hiện chân thành nhưng hắn không thể chủ quan, căn cứ nhiều sự việc xảy ra đưa ra kết luận, Lâm Phàm không dễ chọc, tâm cơ thâm sâu cho nên phải dè chừng nếu không bị bán rồi cũng không biết. Hắn trải qua nhiều việc súy chút bị rơi vào bẫy, nếu không kịp thời phát hiện sợ là bị lừa đến cái quần đùi cũng không có
Lâm Phàm hỏi "Viên huynh, sao ngươi không nói gì? Hay là muốn chúng ta tiếp tục đấu đá?"
Viên Thiên Sở kịp phản ứng lại, nói: "Không có, Lâm huynh nói đúng, bây giờ chúng ta ra khỏi U Thành, bất luận lúc trước đấu đá thế nào đều bỏ qua hết."
Bây giờ chỉ có thể như thế, hắn đã suy nghĩ cặn kẽ xác thực những lời nói này không phát hiện ra điểm hoài nghi nào. Đến bây giờ, hắn cũng không biết tại sao cha bảo hắn cùng Lâm Phàm ra khỏi thành, rốt cuộc muốn làm gì, nghĩ không ra.
Lâm Phàm vén rèm lên, nói: "Biểu đệ, cha ta bảo ngươi đưa chúng ta đi đâu?"
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, bá phụ muốn chúng ta đến Võ Đạo Sơn."
Bây giờ vừa ra khỏi thành không bao lâu, nơi này hắn rất quen thuộc nhưng cho dù có quen thuộc cũng phải cẩn thận.
"Võ Đạo Sơn?"
Lâm Phàm nghĩ không ra ở U Thành rất tốt, tại sao phải bắt hắn đi đến Võ Đạo Sơn làm gì, nói: "Phải đi bao lâu mới đến?"
Chu Trung Mậu nhìn bản đồ, nói: "Với tốc độ như bây giờ phải mất mười ngày hoặc nửa tháng mới đến, không xa."
Ôi trời ơi! Mười ngày, nửa tháng còn nói không xa, vậy bao nhiêu mới coi là xa? Thật đáng sợ! Tuyến đường đi của bọn họ phải đi ngang qua khu rừng rậm phía đông ngoại thành, đây là lộ tuyến cần phải đi qua.
Cẩu Tử nói: "Công tử, lát nữa chúng ta sẽ tiến vào khu rừng rậm phía đông, nghe nói khu rừng rậm phía đông ấy rất nguy hiểm, có không ít người có vào nhưng không trở ra."
Nghe nói rất khủng bố, nhưng hắn không sợ chút nào đi cùng với công tử có gì phải sợ. Lương Dung Kỳ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, trong lòng có chút sợ hãi, hắn đang nghĩ trên đường nếu gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao. Tên tiểu tử này liệu có vứt bỏ bọn họ không, nội tâm rất hoảng loạn.
Lâm Phàm bình tĩnh, nói: "Cẩu Tử, sau này đừng nghe những lời đồn đại đó nữa, những người đó đi vào mà không đi ra, nhất định là lạc đường."
"Công tử nói rất có lý."
Rất nhanh đã đến rừng rậm phía đông ngoại thành!
Lối vào rừng rậm phía đông bên ngoài được chia thành hai hướng, một âm và một dương. Rừng rậm phía đông âm u lạnh lẽo, mặc dù có thể nhìn thấy một số thứ nhưng rất mơ hồ.
Lương Dung Kỳ đứng ở nơi đó nói: "Cảm giác có chút âm u."
Viên Thiên Sở nuốt nước bọt sợ hãi, nói: "Lâm huynh, ta cảm giác trong này có vấn đề, nếu chúng ta đi vào gặp phải nguy hiểm, gọi trời gọi đất cũng không ai ứng cứu."
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca huynh yên tâm, có đệ ở đây tuyệt đối không để cho người gặp phải nguy hiểm."
Lương Dung Kỳ và Viên Thiên Sở trong lòng chửi thầm, ngươi bảo vệ biểu ca ngươi như vậy, vậy ai bảo vệ chúng ta. Gặp phải nguy hiểm có phải bọn ta làm bia đỡ đạn cho biểu ca ngươi.
Nói thật lòng Chu Trung Mậu đúng là có ý nghĩ này, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ được, hắn tuyệt đối để hai người làm bia đỡ đạn còn hắn sẽ đưa biểu ca trốn thoát
Lâm Phàm khuôn mặt lạnh tanh nói: "Sợ cái gì, đã bao nhiêu tuổi rồi? Tôi một chút thôi thì đã sợ thế rồi, mất mặt quá, đi thôi chúng ta vào bên trong xem có gì đáng sợ."
Nếu như võ đạo tu luyện chưa cao, hắn cũng sợ hãi, nhưng thật đáng tiếc thực lực không cho phép hắn hạ thấp. Võ đạo bát trọng hình như không mạnh, nhưng nội ngoại kiêm tu có gì phải sợ
Điểm nộ khí +66.
Điểm nộ khí +66.
Lương Dung Kỳ trong lòng tức giận vô cùng, nhưng với tình hình hiện tại có tức giận cũng không dám nói gì, coi như ngươi lợi hại, ở nhà không được chào đón bị ép buộc ra đi sao lại đáng thương thế này.
Tiến vào khu rừng rậm phía đông ngoại thành, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, thỉnh thoảng có những âm thanh quái dị truyền đến, nghe không giống âm thanh của dã thú. Lâm Phàm vén rèm lên, Cẩu Tử đang ngồi ngoài xe ngựa kéo cương ngựa hét lớn: "Công tử, bên ngoài rất lạnh, người mau vào trong đi."
"Không sao, nhìn xem."
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào khu rừng rậm phía đông, với thực lực đã đạt tới võ đạo bát trọng cảm giác mạnh hơn rất nhiều. Nơi này nguy hiểm, cảm giác sẽ không sai, đó chính là hơi thở nguy hiểm.
Ở nơi âm u! Có bóng đen đang di chuyển
"Có loài người tiến vào, tất cả có 5 người, mùi vị rất tuyệt vời."
"Có 5 người làm sao chia, thịt vụn cũng không giành được."
Khu rừng rậm phía đông ngoại thành đối với người bình thường mà nói cho đến nay vẫn là câu hỏi. Âm Ma chưa thức tỉnh, khu rừng rậm phía đông ngoại thành chỉ có chút âm u mà thôi, thỉnh thoảng có mãnh thú hung hăng ẩn nấp xung quanh. Loài người tiến vào có gặp nguy hiểm hay không thì phải xem vận may. Nhưng bây giờ Âm Ma thức tỉnh, chỉ cần có người đi vào khu rừng rậm phía đông ngoại thành cơ bản có vào nhưng không có ra
Không gian xung quanh yên ắng!
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía bên cạnh, cảm giác hình như có người đang theo dõi bọn họ.
Lâm Phàm hét lớn: "Ai! Ai đang ở chỗ tối."
Ở trong xe ngựa Viên Thiên Sở và Lương Dung Kỳ cũng run sợ
Mẹ kiếp!
Đừng có dọa người ta thế, ta gan nhỏ rất dễ tè ra quần. Chu Trung Mậu tay nắm chặt binh khí, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hắn cũng cảm thấy có những thứ quái dị đang theo dõi bọn họ. Hành tung quỷ dị, khó mà bắt giữ, nhưng đích thực tồn tại.
Nhưng đột nhiên! Giống như có luồng gió thổi qua, âm thanh xung quanh ầm ầm truyền đến, thanh âm càng truyền càng xa, giống như có thứ gì đó đang chạy trốn
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, hình như đã chạy trốn cả rồi."
Lâm Phàm kinh ngạc nói "Trốn?"
Vậy những tên đó tới làm gì?
Cứ như vậy mà chạy cũng quá tùy hứng rồi.
Ở nơi xa, Ngô lão đứng trên cành cây, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa, khu rừng rậm phía đông ngoại thành. Âm Ma đối công tử mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hắn đến trước để tiễn công tử ra khỏi khu rừng rậm phía đông.
Mặc dù Âm Ma bị lão gia giáo huấn rất thảm, nhưng đừng bao giờ xem thường Âm Ma, bọn hắn sẽ không e ngại kẻ nào, càng không bởi vì công tử là nhi tử của lão gia mà thủ hạ lưu tình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất