Chương 100: Liên Nhi, bổn Điện hạ sẽ chịu trách nhiệm với nàng!
Đồ nhi ngoan, ngươi khiến vi sư quá vui mừng.
Tử Dương Tôn giả nói vậy khiến cho Thẩm Ngạo ngẩn người.
Mà những người khác trong Vị Ương Cung lại càng rung động trong lòng.
Chấn kinh!
Tử Dương Tôn giả của Thái Bạch Động Thiên lại tự mình giáng lâm nước Đại Viêm.
Chấn kinh!
Tử Dương Tôn giả lại rung động trước thiên phú của Lục Hoàng tử, tự mình giáng lâm tiếp dẫn.
Chấn kinh!
Tử Dương Tôn giả khen ngợi thiên phú của Lục Hoàng tử, cảm thấy sau này tất sẽ thành Nguyên Anh vô địch!
…
Nên nhớ, ở Đông Hoang, từ xưa đến nay đều là đồ nhi chủ động đến cửa bái sư.
Chưa từng có chuyện sư phụ tự mình đến cửa đón đồ nhi tới nhập môn cả.
Không thể không nói, Tử Dương Tôn giả bỗng nhiên xuất hiện trong bữa tiệc tiễn chân Thẩm Ngạo là một việc quá kỳ quái.
Điều này khiến cho người ta liên tưởng đến thiên phú của Lục Điện hạ cao cỡ nào mới có thể khiến cho Tiên trưởng đến từ Thái Bạch Động Thiên cũng không thể chờ nổi như thế?
Nhất thời, gần như tất cả mọi người đều đang nghĩ làm sao để vỗ mông ngựa.
Chỉ có Thẩm Thiên nhíu mày cảm giác chuyện này không đơn giản.
Đúng vậy, nói thật thì hắn cũng nghĩ ra phần nào rồi.
…
“Sư tôn, sao ngài lại đích thân tới đây vậy?”
Nhìn Tử Dương Tôn giả mặt mày xán lạn cười tươi roi rói, Thẩm Ngạo không thể hiểu nổi.
Lần trước gặp Tử Dương Tôn giả, ông cực kỳ lạnh nhạt xa cách.
Sao lần này gặp lại sư tôn lại cười như vừa nhặt được mấy vạn viên linh thạch vậy?
Đây là sư tôn của y sao? Xác định không phải yêu tinh biến thành chứ?
Tử Dương Tôn giả nhìn đồ đệ mình, càng nhìn càng hài lòng.
Y thần bí nói: “Ha ha, đồ nhi ngoan, còn giả ngốc nữa.”
“Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện đã làm với nha đầu Lý Liên Nhi kia ở Vạn Linh Viên rồi sao?”
Thẩm Ngạo ngẩn tò te. Chuyện mình đã làm với Lý Liên Nhi ở Vạn Linh Viên là chuyện gì chứ?
Này này, bổn Điện hạ còn nhớ hình như mình bị tẩu hỏa nhập ma mất trí nhớ hai ngày.
Ôi, chẳng lẽ trong hai ngày kia mình đã làm ra chuyện gì ghê gớm lắm sao?
Chẳng lẽ, ta…. Ta cùng Liên Nhi sư tỷ….
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngạo nuốt nước bọt.
“Sư tôn ngài đang nói gì vậy? Vì sao đệ tử nghe mà không hiểu?”
Tử Dương Tôn giả trừng mắt với y: “Còn chờ vi sư nói rõ ra sao?”
Ông ta thoải mái cười lớn: “Bây giờ nha đầu kia đang kêu la không phải ngươi không gả đấy!”
“Vi sư nói ngươi nghe, nếu ngươi thực sự muốn cướp lấy Liên Nhi thành chuyện đã rồi cũng không sao!”
…
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật, trí thông minh và EQ của hắn cũng không thấp, đại khái đã hiểu ra vấn đề.
Hắn bụm mặt chậm rãi dịch khỏi chỗ ngồi, dự định lặng lẽ meo meo bỏ trốn!
Lúc này, một khuôn mặt hiền lành chợt hiện ra trước mặt hắn: “Khoan hãy đi!”
Thẩm Khiếu cười nói: “Xem ra Ngạo Nhi rất được Thái Bạch Động Thiên coi trọng!”
“Đợi lát nữa, nếu được, để bổn Hoàng thử xem có thể cầu xin tiên trưởng cho con cùng Thẩm Ngạo bái nhập Thái Bạch Động Thiên, thay đổi vận khí hay không.”
“Như vậy có lẽ có thể giúp con nghịch thiên cải mệnh, phá đi mệnh cách xui xẻo này.”
Thẩm Thiên khóc không ra nước mắt. Phụ hoàng quan tâm như vậy khiến hắn rất cảm động, nhưng hắn không dám động đâu!
Vốn hắn cho rằng sau khi dịch dung là có thể tùy tiện làm bừa ở Vạn Linh Viên.
Không ngờ người của Thái Bạch Động Thiên lại tìm đến tận hoàng cung rồi!
Làm sao có thể? Các ngươi cài đặt định vị trên người bổn Điện hạ à?
Chờ chút!
Định vị?
Bỗng nhiên Thẩm Thiên linh cơ khẽ động, nhớ lại khối lệnh bài kia trong ngực Tử Dương Tôn giả.
Tạo hình của khối lệnh bài kia rất giống với Kiếm Chủ Lệnh trong tay hắn, chỉ khác là có màu vàng.
Lúc này, trí thông minh của Thẩm Ngạo đột phá!
Cho nên, hai lệnh bài này là một bộ? Hai lệnh bài này có công năng định vị lẫn nhau sao?
Ôi… Thẩm Thiên không thể không tự giơ ngón cái khen trí thông minh của mình!
Phá xong. Quả nhiên bổn Điện hạ quá cơ trí!
…
Nhìn Tử Dương Tôn giả lải nhải nói chuyện, liên tục nói chuyện với Thẩm Ngạo, khóe miệng hắn lại giật giật.
Lục ca ngươi quá lỗ mãng, cái gì cũng không hiểu đã đỏ mắt YY rồi.
Vạn hạnh trong bất hạnh, Tử Dương Tôn giả không nhận ra Thẩm Ngạo Thiên.
Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy rằng vẫn nên đừng lộ mặt chó thì hơn.
Dù sao, ở cái thế giới tu tiên khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm này, cẩn thận một chút cũng không có gì hại.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên bất động thanh sắc lấy Kiếm Chủ Lệnh ra chuẩn bị vứt đi.
Nếu tiếp theo Tử Dương Tôn giả thi triển bí pháp gì đó, hai tấm lệnh bài sinh ra cộng minh gì đó thì toi.
Hắn chỉ cần tỏ thái độ “Bổn Điện hạ không biết gì hết”
Sau đó lẳng lặng xem mọi chuyện phát triển tiếp, đi một bước tính một bước là được.
Thẩm Thiên nắm chặt Kiếm Chủ Lệnh trong tay, đang căng thẳng chuẩn bị ném đi.
Đúng lúc này, hắn chợt cảm giác Bích Thủy Kiếm trong Thương Minh Giới cũng bắt đầu run lên.
Cùng lúc đó, bên ngoài Vị Ương Cung cũng vang lên tiếng một cô bé sung sướng hoan hô.
“Ha ha, cảm ứng được rồi, cảm ứng được rồi, là Bích Thủy Kiếm!”
“Thẩm ca ca, Liên Nhi tới tìm ngươi đây!”
…
Sau tiếng nói kia, cửa lớn của Vị Ương Cung vốn đã đóng kín đột nhiên chấn động.
Oành!
Ngay sau đó, cửa lớn bị đẩy ngã ầm ầm.
Trong bụi mù, một thiếu nữ đội chậu hoa trên đầu chạy vào.
Trên đầu nàng, một cọng tóc con ngốc nghếch quật cường dựng đứng so chiều cao với mầm nhỏ trong chậu.
Khóe miệng Thẩm Thiên co giật, lặng lẽ nằm sấp trên bàn, nâng cốc che trước mặt mình.
Xong rồi. Lần này chắc chắn xong rồi.
Tử Dương Tôn giả thấy thiếu nữ kia dở khóc dở cười nói: “Con được lắm đấy!”
“Liên Nhi, sao con lại chạy tới đây? Sư huynh có biết không?”
Lại nhìn chậu hoa quen thuộc trên đầu thiếu nữ.
Khóe miệng Tử Dương khẽ cong lên lặng lẽ cầu phúc cho Thẩm Ngạo.
Thiên thọ, nếu hắn nhớ không nhầm thì, chậu hoa này hẳn là Cửu Diệp Kiếm đi.
Nên nhớ, đây là cực phẩm linh lan mà sư huynh thích nhất đấy.
Nha đầu này đã trốn nhà đi còn dám đem theo cả chậu linh lan này nữa.
Nghĩ tới đây, Tử Dương Tôn giả có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sư huynh nổi bão.
Đồ đệ của ta, hy vọng ngươi có thể kiên cường một chút!
Chịu được mưa gió mới thấy được cầu vồng!
…
Bên kia.
Lý Liên Nhi vừa thấy Tử Dương đã đỏ mặt hỏi: “A… sư thúc, sao ngài lại ở đây?”
Tử Dương Tôn giả dở khóc dở cười đáp: “Còn không phải phụng mệnh sư huynh tới tìm Thẩm ca ca cho con sao?”
Cọng tóc con trên đầu Lý Liên Nhi lập tức dựng thẳng: “Vậy sư thúc ngài đã tìm được Thẩm ca ca chưa?”
Tử Dương Tôn giả tự kiêu tự ngạo trả lời: “Đương nhiên rồi, sư thúc làm việc con cứ yên tâm.”
“Ta đã bấm ngón tay tính toán, biết được vị Thẩm Ngạo Thiên mà con nói kia đã dùng tên giả.”
“Sau đó, sư thúc ta hằng đêm xem sao trời, nhìn trộm thiên cơ, đã sáng tỏ.”
Dứt lời, Tử Dương Tôn giả kiêu ngạo đẩy Thẩm Ngạo lên trước.
“Đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của Tử Dương sư thúc!”
“Liên Nhi ngươi xem đây là ai?”
Lý Liên Nhi: “???”
…
Thế… đây là ai?
Nhìn Thẩm Ngạo ngượng ngùng, trong lòng Lý Liên Nhi tràn đầy nghi hoặc.
Vì sao sư thúc lại muốn hỏi vấn đề này? Liên Nhi nào biết nam nhân tướng mạo thường thường này là ai?
Cọng tóc con vẫn dựng đứng trên đầu Lý Liên Nhi chậm rãi cong cong xuống.
Nàng tò mò nhìn chằm chằm Thẩm Ngạo, hình như không quen.
Nhìn kỹ lại, ừm, hoàn toàn không biết.
Khi Lý Liên Nhi còn chưa nghĩ ra, Thẩm Ngạo đã chậm rãi bước lên một bước.
Hắn dồn dũng khí chân thành nói: “Liên Nhi sư tỷ, mặc dù ta không nhớ gì hết.”
“Nhưng nàng yên tâm, nếu thực sự ta đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, bổn Điện hạ nhất định sẽ chịu trách nhiệm!”
Lý Liên Nhi 囧: "? ? ?"
Xấu quá!