Chương 99: Ngươi như vậy vi sư cũng cảm thấy được an ủi!
Thẩm Long bên cạnh ngẩn người, lặng lẽ cúi đầu dùng bữa.
Thẩm Thiên nói xong bèn rút một cái hộp lớn chừng một bàn tay từ trong ngực ra.
Hắn đẩy cái hộp tới trước mặt Thẩm Ngạo: “Lục ca, huynh xem thử xem có thích không?”
Nói thẳng ra thì, nếu có thể, Thẩm Ngạo không muốn nhận lễ vật của Thẩm Thiên đâu.
Dù sao hắn ta cũng biết trong tay đệ đệ này của mình cũng không dư giả gì.
Thân làm huynh trưởng, Thẩm Ngạo thực sự không muốn để cho Thẩm Thiên phải tốn tiền.
Nhưng nhìn ánh mắt chân thành mong chờ của Thẩm Thiên, y lại mềm lòng.
Ôi, được rồi, dù sao cũng là thân huynh đệ, trước đó đã xui xẻo đến thế rồi.
Hắn ta cũng chẳng ngại nhận lấy lễ vật này. Còn có thể thảm hại hơn cả việc bỏ lỡ tiên sư trong Vạn Linh Viên sao?
Hẳn là, ực, hẳn là sẽ không xui xẻo hơn nữa đi!
…
Thẩm Ngạo lấy một tấm lụa từ trong ngực ra, cẩn thận từng tí một gói hộp ngọc cầm lên.
Trong lòng Thẩm Thiên vô cùng ấm áp, còn dùng lụa bọc mở nữa.
Trang trọng như vậy cơ mà. Xem ra Lục ca vẫn rất coi trọng lễ vật của mình.
Hộp ngọc được Thẩm Ngạo từ từ mở ra, tỏa ra kiếm quang màu bạc trong suốt.
Trong hộp ngọc kia có chứa một thanh ngân kiếm nho nhỏ.
Thanh kiếm này dài chừng hai tấc, toàn thân tỏa ra sắc bạc lung linh rất đẹp mắt.
Ngay khi nhìn thấy thanh kiếm này, Thẩm Ngạo cũng phải hít vào một hơi khí lạnh.
“Đây là pháp khí thượng phẩm Hạo Ngân Phi Kiếm, toàn thân được luyện chế từ Tuyết Linh Ngân vừa nhẹ vừa sáng mà thành.”
“Thập Tam đệ lấy được bảo vật như vậy từ đâu vậy? Nó có giá trị ít nhất cũng phải ba vạn linh thạch đấy!”
Thẩm Ngạo âm thầm líu lưỡi. Pháp khí loại kiếm đều là loại tổng hợp đấy.
Đại đa số kiếm tu ngự kiếm phi hành và ngự kiếm giết địch với cùng một pháp khí đó.
Nhưng pháp khí thích hợp để giết địch cũng không nhất định là thích hợp để phi hành. Ngược lại cũng vậy.
Bởi vậy, một vài tu sĩ có điều kiện sẽ chuẩn bị hai thanh kiếm. Một để giết địch, một để đào mệnh.
Hạo Ngân Phi Kiếm này là một sản phẩm đặc biệt trong dòng phi kiếm, danh tiếng và thương hiệu đều vô cùng tốt.
Dùng Hạo Ngân Phi Kiếm này để ngự kiếm phi hành, tốc độ có thể nhanh hơn ba phần mười pháp khí kiếm thượng phẩm bình thường.
Chớ xem thường ba phần này. Có đôi khi ngươi bị một đám cường giả cùng giai truy sát, ba phần này có thể bỏ lại kẻ đuổi giết cứu được một mạng cho ngươi đấy.
Hoặc nếu ngươi cùng sư huynh đệ đồng môn cùng ra ngoài lịch luyện, gặp yêu thú cấp cao đáng sợ.
Lúc này, ngươi không cần phải gấp gáp, cứ khống chế Hạo Ngân Phi Kiếm vắt chân lên cổ mà chạy là được rồi.
Dù tốc độ độn hành của yêu thú nhanh gấp mười lần ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng.
Chỉ cần ngươi ngự kiếm nhanh hơn sư huynh đệ là được.
…
Nói tóm lại, một thanh phi kiếm chất lượng tốt có lẽ sẽ không tăng thêm nhiều năng lực chiến đấu của ngươi.
Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, chắc chắn nó có thể tăng gấp bội tỷ lệ thoát thân cho ngươi.
Thân là huynh đệ, đây cũng là lễ vật tốt nhất mà Thẩm Thiên tặng cho Thẩm Ngạo.
Thẩm Thiên mỉm cười, đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác.
“Thanh kiếm này là đệ nhặt được đấy.”
Ngươi có thể nhặt được Hạo Ngân Phi Kiếm?
Thẩm Ngạo nghi ngờ nhìn Thẩm Thiên. Với vận khí của mình, Thập Tam đệ có thể nhặt được thứ đồ tốt này sao?
Không phải là thứ tàn thứ phẩm một vị tu tiên giả nào đó dùng hỏng rồi vứt bỏ chứ?
Đừng để đến lúc bổn Điện hạ ngự kiếm phi hành thì đột nhiên tự bạo!
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngạo rùng mình một cái.
“Thập Tam đệ, không phải vừa rồi đệ mới nói đã cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn lễ vật sao?”
Thẩm Thiên sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú đỏ lựng lên giải thích: “Khụ khụ, là đệ cố ý xuất cung nhặt.”
Sắc mặt Thẩm Ngạo lại càng đen thui hơn. Y luôn cảm thấy sau khi nhận lấy thanh kiếm này có thể sẽ gây tai nạn giao thông.
Nhưng nhìn Thập Tam đệ trông mong như vậy, Thẩm Ngạo cũng không đành lòng từ chối.
Y móc ra hai tấm lụa từ trong ngực, cẩn cẩn thận thận bọc lấy cái hộp.
Sau đó, y đưa hộp cho tâm phúc Tiểu Lý Tử đứng hầu bên cạnh.
Y mỉm cười nói: “Tâm ý của đệ khiến cho vi huynh rất cảm động. Cám ơn đệ.”
Cùng lúc đó, trong lòng Thẩm Ngạo đã quyết.
Chờ sau khi yến hội hôm nay kết thúc bổn Điện hạ sẽ lập tức đem bán thanh kiếm này đi.
A, đúng rồi!
Còn cả Tiểu Lý Tử nữa, phải cho y một khoản đuổi y xuất cung luôn đi!
…
Khi Thẩm Ngạo đang tính toán sau khi bái nhập Thái Bạch Động Thiên có nên bế tử quan tu luyện không đạt Nguyên Anh không hạ sơn hay không.
Đột nhiên trên bầu trời Vị Ương Cung ngưng tụ ra một quầng sáng hùng vĩ kỳ diệu màu tím.
Uy áp khổng lồ lập tức lan tới từng ngõ ngách, khiến cho người ta không thở nổi.
Trong quầng sáng kia, ngưng hiện hình ảnh một vị đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu tím trắng.
Ông ta đeo trường kiếm, toàn thân tản ra kiếm khí chính đại trang nghiêm, tỏa sáng bừng bừng.
Chỉ trong chớp mắt ông ta xuất hiện, dù là Viêm Hoàng Thẩm Khiếu cũng căng thẳng.
Ông có thể cảm nhận được rõ ràng mình không phải đối thủ của người này.
Keng!
Một tiếng kiếm reo vang lên đâm thủng bầu trời.
Trường kiếm sau lưng đạo nhân kia đột nhiên rời vỏ, trong khoảnh khắc hóa thành một đạo tàn ảnh màu tím.
Khi ông ta xuất hiện một lần nữa thì đã ngạo nghễ đứng thẳng giữa Vị Ương Cung, trường kiếm lại tra vào trong bao.
Lúc này, mọi người bên dưới đã thấy rõ dung mạo ông ta.
Hai mắt Thẩm Ngạo sáng lên hỏi: “Sư tôn, sao ngài lại tới đây?”
…
Câu hỏi của Thẩm Ngạo khiến cho tất cả mọi người trong cung đều nhẹ nhàng thở ra.
Còn tưởng là cường địch ở đâu tấn công chứ, mất công chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn rồi đây.
Thì ra là sư tôn của Thẩm Ngạo, cũng chính là vị tiên trưởng tôn quý đến từ Thái Bạch Động Thiên kia.
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người ở Vị Ương Cung đều cảm thấy sung sướng.
Dù sao đây cũng là một vị cường giả Nguyên Anh kỳ hàng thật giá thật đó!
Nếu có thể ôm được đùi ông ta thì đúng là cơ duyên quá lớn rồi.
Có điều khi nhìn Tử Dương Tôn giả, mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Toàn thân Tử Dương Tôn giả đều lượn lờ kiếm khí lạnh băng, hiển nhiên ông ta không muốn bị quấy rầy.
Trong tay ông ta cầm một khối lệnh bài vàng óng đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tử Dương Tôn giả khẽ gật đầu, dường như đã xác định được cái gì đó.
Ông ta thu lệnh bài vàng óng vào trong ngực, nhìn sang Thẩm Ngạo bên cạnh.
Sắc mặt lãnh đạm lạnh nhạt đột nhiên đổi sang thành vô cùng hiền lành hòa ái, nho nhã hiền hòa.
“Ha ha ha ha, vi sư ta đoán không sai mà. Là ngươi, chính là ngươi!”
“Đồ nhi ngoan, không ngờ ngươi lại có được bản lãnh này.”
“Ngươi như vậy vi sư cũng cảm thấy được an ủi!”