Chương 101: Tiên sư đầy cảm tính
Nhìn Thẩm Ngạo tràn đầy nghiêm túc trước mặt, Lý Liên Nhi cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cọng tóc của nàng lại tiu ngỉu rũ xuống: “Không phải cảm ứng sai chứ?”
Tử Dương Tôn giả cũng cảm thấy không thích hợp, bèn dò hỏi: “Thế nào? Có gì không đúng sao?”
Lý Liên Nhi bĩu môi nói: “Sư thúc ngài tìm nhầm rồi. Đây không phải Thẩm ca ca.”
Tử Dương Tôn giả sững sờ, sau đó, mặt mo thoắt đỏ thoắt xanh, thoắt lại biến đen.
Ông ta run rẩy xoay người lại, nhìn chằm chằm Thẩm Ngạo: “Tên nghịch đồ nhà ngươi! Vi sư đối xử với ngươi không bạc, vậy mà ngươi dám to gan lừa gạt vi sư như vậy!”
Nhìn sư phụ chớp mắt đã hắc hóa, Thẩm Ngạo ngẩn người.
Sư tôn, sao đồ nhi lại lừa gạt ngài?
Không phải ngài nói tiểu công chúa Thái Bạch Động Thiên Liên Nhi tiên tử om sòm không phải đồ nhi không gả sao?
Sao đến khi đồ nhi đồng ý chịu trách nhiệm, Thái Bạch Động Thiên các người lại muốn hối hôn?
Thẩm Ngạo tội nghiệp hề hề: “Sư phụ, đồ nhi không hiểu.”
Tử Dương Tôn giả hừ lạnh: “Nghịch đồ còn giảo biện!”
“Vì sao ngươi muốn giả mạo Ngạo Thiên Tiên sư?”
Bổn Điện hạ giả mạo Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư sao?
Thẩm Ngạo chính là đệ nhất thiên tài trăm năm qua của hoàng thất Đại Viêm, trí thông minh cao bực nào chứ?
Chớp mắt, y lập tức hiểu hiểu lầm này là thế nào.
Cho nên, là Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư có cố sự với Liên Nhi Tiên Tử.
Bởi vì tên của bổn Điện hạ rất giống với tên của Tiên sư.
Cho nên sư tôn lão nhân gia…
Hiểu lầm!
Ôi~~~
…
Nghĩ tới đây, toàn thân Thẩm Ngạo lạnh buốt.
Đáng chết, thật vất vả bổn Điện hạ mới được sư tôn thưởng thức thu làm đệ tử.
Mắt thấy nửa chân đã bước vào được Thái Bạch Động Thiên, sau này rốt cuộc có hy vọng thành tựu Tôn giả rồi.
Không hiểu sao lại bị hiểu lầm thế này? Tiền đồ về sau mù mờ không rõ.
Cái gì?
Là Tử Dương Tôn giả tự mình hiểu lầm, liên quan gì tới Thẩm Ngạo hắn ta?
Ha ha, Tử Dương Tôn giả tìm Thẩm Ngạo là để thu đồ đệ, không phải đến để giảng đạo lý.
Vì đệ tử của mình, Tử Dương Tôn giả đã ném hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu người ở Vị Ương Cung rồi.
Đổi vai mà nghĩ, Thẩm Ngạo cảm thấy dù mình có bái nhập dưới trướng bọn họ hẳn là cuộc sống sau này cũng sẽ không dễ chịu.
Thậm chí, nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ bị Tử Dương Tôn giả trục xuất khỏi sư môn ấy chứ!
Trời ạ!
Bổn Điện hạ đã tạo cái nghiệt gì, tại sao lại gặp phải chuyện xui xẻo này?
Bỗng nhiên, khóe miệng y khẽ giật giật, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Y xoay người nhìn vào mọt hướng nào đó.
Ánh mắt dần dần u oán.
…
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trán Thẩm Ngạo không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Có rồi. Lúc này, ngàn vạn lần không thể ném vung.
Một khi úp cái vung này cho sư tôn, tương lai coi như đi tong!
Nghĩ vậy, Thẩm Ngạo lập tức giải thích: “Là đệ tử hồ đồ!”
“Trước đó khi tu luyện đệ tử đã tẩu hỏa nhập ma, mất đi mấy ngày ký ức!”
“Vừa rồi nghe sư tôn kể chuyện Liên Nhi sư tỷ, đệ tử đã mừng rỡ đến mức thất thố.”
“Đến mức chưa biết rõ đầu đuôi mọi chuyện đã tùy tiện trả lời, hại sư tôn hiểu lầm.”
“Đệ tử tu tâm chưa định, nguyện ý bị phạt. Hy vọng sư tôn có thể tha thứ cho đệ tử.”
“Sau này nhất định đệ tử sẽ kiên trì tu tâm, tuyệt đối không lỗ mãng nữa!”
Thẩm Ngạo nói một tràng, hoàn mỹ nhận lấy cái nồi này.
Sắc mặt Tử Dương Tôn giả bắt đầu chuyển xanh, chuyển đỏ, rồi khôi phục bình thường.
Ông ta hài lòng liếc nhìn Thẩm Ngạo, thở dài nói: “Ôi, ai bảo ngươi là đồ nhi của ta.”
“Vi sư cũng không phải người không giảng đạo lý. Thôi được rồi, ngươi lui qua một bên đi.”
“Bổn tọa phạt ngươi sau hôm nay phải một thân một mình từ nước Đại Viêm chạy đến Thái Bạch Động Thiên bái sư!”
“Hy vọng khí hồng trần ở Đông Hoang có thể ma luyện ý chí của ngươi, giúp ngươi không còn lỗ mãng nữa.”
…
Nói xong, Tử Dương Tôn giả kéo căng mặt mo, ngậm sát khí đảo mắt nhìn khắp tân khách trong Vị Ương Cung.
Ngay lập tức, những người vừa rồi che miệng không ngừng cười trộm cũng nhịn được.
Đi tới bên cạnh Liên Nhi, Tử Dương nói: “Sư thúc cảm thấy việc này có gì đó không đúng.”
Ông ta lấy Kiếm Tôn Lệnh trong ngực ra: “Theo như định vị thì không sai đâu!”
Lý Liên Nhi cũng gật đầu: “Liên Nhi cũng cảm nhận được Bích Thủy Kiếm!”
Tử Dương Tôn giả bình tĩnh nói: “Xem ra Ngạo Thiên Tiên sư cũng ở trong cung.”
Dứt lời, Tử Dương Tôn giả hít sâu một hơi, rót pháp lực nồng đậm vào trong Kiếm Tôn Lệnh.
Lý Liên Nhi cũng nhắm hai mắt lại thi pháp, cọng tóc trên đỉnh đầu cũng không ngừng lay động.
Trong chốc lát, Kiếm Tôn Lệnh trong tay Tử Dương Tôn giả theo lệnh tỏa ra màu vàng óng.
Keng!
Một bên kia, trên bàn rượu trong Vị Ương Cung bỗng vang lên tiếng kiếm reo.
Một thanh trường kiếm xanh như nước đột nhiên thoát ra, tản ra kiếm khí màu xanh ngọc bích óng ánh.
Cùng lúc đó, một khối lệnh bài màu bạc cũng chậm rãi nổi lên lơ lửng, tỏa ra từng vòng sáng bạc.
Tử Dương Tôn giả và Lý Liên Nhi không hẹn mà cùng nhìn theo hướng đó.
Chỉ thấy một cái gáy tinh xảo lộ dưới ánh sáng bạc chiếu rọi hết sức anh tuấn.
..
Nhìn cái gáy quen thuộc này, hai mắt Lý Liên Nhi sáng lên, cọng tóc ngốc nghếch kia lại dựng đứng.
“Là hắn, là hắn. Chính là hắn. Thẩm ca ca, Liên Nhi tới tìm huynh đây!”
Thẩm Thiên gục mặt vào hai tay áp xuống bàn sợ đến ngây người.
Đậu xanh rau má. Bổn Điện hạ đã bịt mặt rồi mà ngươi còn có thể nhận ra được!
Hắn khiếp sợ đứng dậy, nhìn Lý Liên Nhi đang xông tới mà bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Đương nhiên, lúc này không chỉ có mình Thẩm Thiên đang nghi ngờ cuộc đời.
Lúc này, nhìn Thẩm Thiên đầy mị lực dưới hai ngọn đen xanh trắng.
Các vị quan to hiển quý, thiên kim quý tộc trong Vị Ương Cung, người nào người nấy đều ngây ngẩn cả người.
Cái gì? Lệnh bài của Tử Dương tiên trưởng, tiên kiếm của Liên Nhi Tiên Tử đều chỉ Thập Tam Hoàng tử sao?
Hẳn là Thập Tam Hoàng tử mới là người Liên Nhi Tiên Tử muốn tìm sao?
Chẳng lẽ Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư trong truyền thuyết không phải Thẩm Ngạo
Mà là vị Thẩm Thiên xưa nay vẫn bị lưu truyền là sát tinh này sao?
…
Không phải ai cũng nói Thập Tam Hoàng tử Thẩm Thiên là tai tinh của Đại Viêm ngàn năm mới có một sao?
Đúng vậy, ngàn năm mới có, bởi vì nước Đại Viêm mới lập được hơn chín trăm tám mươi năm.
Đương nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng đây là đãi ngộ của tai tinh sao?
Nên nhớ, đây là Tử Dương Tôn giả, là tiên trưởng của Thái Bạch Động Thiên đấy!
Mà nhìn thái độ của Tử Dương Tôn giả với Lý Liên Nhi, đồ đần cũng biết địa vị của cô nương này cao bao nhiêu!
Một vị đại tiểu thư đời thứ hai có địa vị hết sức quan trọng trong Thái Bạch Động Thiên
Lại tự mình đội chậu hoa chạy đến nước Đại Viêm, vạn dặm tìm chồng sao?
Thiên tài trăm năm khó gặp nào đó cũng không nhận được đãi ngộ này đâu!
Thẩm Ngạo vừa thở phào bên cạnh cảm thấy chua chua!
…