Chương 102: Không đến Thái Bạch Động Thiên có được không? (1)
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ trên Thẩm Thiên.
Trên mặt bọn họ tràn đầy chấn kinh, ghen tỵ, và khó mà tin nổi.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, nhìn Lý Liên Nhi càng lúc càng gần.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài, vươn tay đỡ trúng cái trán của Lý Liên Nhi.
Ngay lập tức, Lý Liên Nhi đang đà lao tới đã đứng vững được.
Ôi, cọng tóc này cứng quá, khó mà giải quyết được.
Cảm nhận được Lý Liên Nhi đang nhìn mình, ánh mắt ấy vừa kiên định vừa chắc chắn.
Cuối cùng Thẩm Thiên đã xác định được, là Lý Liên Nhi nhận ra mình thật.
Dịch dung thuật mà hắn vẫn tự hào có vẻ chẳng có tác dụng lớn lắm.
Thẩm Thiên rất bất đắc dĩ, lần này thực sự là quay ngựa giữa chiến trường rồi.
Làm sao bây giờ? Tình hình rất cấp bách.
Vị này chính là Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư mà sư huynh nhắc đến sao?
Nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt, Tử Dương Tôn giả cũng phải âm thầm thán phục.
Thật là một tuyệt thế mỹ nam tử xuất trần thoát tục, coi như có phong tư trích tiên.
Nếu thiếu niên tuấn dật như vậy có thể bái hạ làm môn hạ của Thái Bạch Động Thiên ta.
Sau này tiên pháp thành công, cầm kiếm Đông Hoang, cũng là một chuyện đáng ca tụng!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể qua được kiếm của sư huynh.
Nhưng đây là việc nhà của sư huynh, dù sư huynh có bá đạo thế nào cũng sẽ không giết hắn được.
Tối đa cũng chỉ là dùng danh nghĩa “chỉ bảo kiếm thuật” mà điên cuồng chà đạp hắn mà thôi.
Xét về lâu về dài, với Thẩm Thiên sẽ chỉ có lợi mà không có hại.
Dù sao thì, ở Đông Hoang, Trường Hà Kiếm Tôn Diệp Thương Lan là một nhân vật truyền kỳ.
Có thể được huynh ấy dốc lòng dạy bảo, dù là đệ tử chân truyền ở rất nhiều thánh địa cũng sẽ động tâm.
Nghĩ tới đây, Tử Dương Tôn giả khẽ nhích lại gần Thẩm Thiên và Liên Nhi.
Ông ta nhìn Thẩm Thiên nắm vững đầu Diệp Liên Nhi, khóe miệng giật giật.
Sau đó, ông ta xách cổ áo Diệp Liên Nhi lên, chuyển nàng sang bên cạnh.
…
“Nếu lần này bản tọa đoán không sai, chắc hẳn các hạ chính là Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư phải không?”
Lần này Tử Dương Tôn giả cẩn thận hơn nhiều. Ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Thiên mà hỏi.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ thở dài đáp: “Ôi, tiên trưởng cần gì phải chấp nhất.”
“Vãn bối đã kết thiện duyên với Thái Bạch Động Thiên, cứ thuận theo duyên mà làm thôi.”
Lời nói của Thẩm Thiên vang lên rõ ràng rành mạch giữa Vị Ương Cung tĩnh lặng.
Lập tức, trong lòng tất cả các tân khách đều trào dâng kinh đào hải lãng.
Thừa nhận. Thế mà Thập Tam Hoàng tử đã thừa nhận!
Trước đó Tử Dương Tôn giả và Liên Nhi Tiên Tử nhận ra Thẩm Thiên, mặc dù mọi người đều kinh ngạc rung động,
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn ôm một chút hoài nghi khó tin.
Dù sao cũng không phải Tử Dương Tôn giả chưa bao giờ nhận lầm Thẩm Ngạo Thiên.
Nhưng lúc này Thẩm Thiên lại đường hoàng thừa nhận.
Há không phải nói rằng, tất cả đều là sự thật sao?
…
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả tân khách trong Vị Ương Cung nhìn Thẩm Thiên đều hoàn toàn khác đi.
Nhất là một số cực ít vị tán tu tiên đạo ở trong cung biết rõ thân phận Lý Liên Nhi.
Ánh mắt bọn họ nhìn Thẩm Ngạo lại càng rung động ghen tị hơn người khác.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ nhất thiếu nữ này đặc biệt cỡ nào.
Phụ thân nàng là Trường Hà Kiếm tôn Diệp Thương Lan, là đệ nhất truyền kỳ trong ba ngàn năm nay của Thái Bạch Động Thiên!
Tuy ông chỉ là một trưởng lão của Thái Bạch Động Thiên, nhưng hoàn toàn có thực lực tranh chức chưởng môn.
Mà lấy thực lực và tính tình của Diệp Thương Lan, căn bản ông khinh thường không thèm đi tranh.
Theo như ông thì tất cả những thứ đó đều là hư ảo và phù hoa.
Sẽ chẳng thể chịu nổi một kích của Trường Hà kiếm ý của ông.
Sự thật cũng đúng là như vậy, từ khi Diệp Thương Lan thành danh đến nay, chấp trọng kiếm hoành hành khắp Đông Hoang, khó mà cầu được một trận thua.
Cho dù là các vị thiên kiêu thánh địa cùng thế hệ cũng không thể chiếm được tí tiện nghi nào từ ông.
Có thể nói, nếu ôm được hai đùi Diệp Thương Lan, cưới được con gái ông.
Quả thực còn lời hơn cả bái nhập thánh địa trở thành đệ tử nội môn.
So ra, Thẩm Ngạo bái Tử Dương Tôn giả làm sư phụ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
…
Nghĩ tới đây, các vị tân khách trong cung đều bụng bảo dạ chờ buổi tiệc này tan, nhất định phải chuẩn bị một phần lễ vật thật nặng hơn nữa đưa tới Lan Tâm Cung.
Dù sao Lục Hoàng tử Thẩm Ngạo bái một vị Nguyên Anh làm sư phụ đã tặng quà rồi.
Thập Tam Hoàng tử bái được Hóa Thần vô địch làm nhạc phụ, chẳng lẽ ngươi lại không tặng?
Đưa lễ vật, Diệp Thiên Tôn và Thẩm Thiên chưa chắc đã nhớ.
Nhưng nếu không đưa, khiến cho Diệp Thiên tôn và Thẩm Thiên chú ý tới.
Ha ha, đại lục Đông Hoang rộng như vậy cũng chẳng còn nơi nào cho ngươi lăn lộn nữa!
…
Không giống với suy nghĩ và cân nhắc lợi hại trong lòng các vị tân khách khác.
Suy nghĩ trong lòng Viêm Hoàng Thẩm Khiếu và Lục Hoàng tử Thẩm Ngạo rất đơn giản.
Thẩm Khiếu nhìn Thẩm Thiên đang ngẩng đầu ưỡn ngực bình đẳng trò chuyện với Tử Dương Tôn giả, trong lòng rung động, đồng thời cũng vui mừng.
Không ngờ mấy năm qua Thiên Nhi lại có được cơ duyên như thế.
Dựa vào dung nhan Lan Nhi di truyền cho, hắn lại thu được phương tâm của tiểu công chúa Thái Bạch Động Thiên.
Có vị bên trong Thái Bạch Động Thiên kia che chở, nghịch thiên cải mệnh hẳn không khó.
Nếu Lan Nhi biết Thiên Nhi có được lương nhân này, cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.
Còn về Lục Hoàng Tử Thẩm Ngạo, nội tâm hắn ta vô cùng phức tạp.
Hắn ta nghi ngờ có phải mệnh cách của mình đã bị đánh tráo không.
Rõ ràng bổn Điện hạ mới là thiên tài trăm năm hiếm gặp của nước Đại Viêm.
Rõ ràng Thập Tam đệ…. Từ nhỏ đã là một đứa cực kỳ không may mắn.
Sao hôm nay tất cả lại thay đổi rồi? Chẳng lẽ là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây sao?
Chẳng lẽ bổn Điện hạ đã dùng hết khí vận trong mười tám năm qua, còn hắn thì bạo phát?
Nhưng dù sao đi nữa, cũng không thể trùng hợp như vậy chứ?
Đệ đệ, đây là tiệc tiễn chân của vi huynh mà!
Ngươi tiễn chân vi huynh như vậy sao?
Đây chính là đoạt danh tiếng mà!
…
Nhìn Tử Dương Tôn giả thân cận nói chuyện với Thẩm Thiên, Thẩm Ngạo thừa nhận mình ghen tị.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bổn Điện hạ cố gắng tu luyện như vậy mới miễn cưỡng được sư tôn tán thành.
Mà Thập Tam đệ chỉ vì dáng dấp đẹp mắt đã có được phương tâm của Liên Nhi tiên tử?
A, đúng rồi, vừa rồi Thập Tam đệ còn nói hắn chính là Thẩm Ngạo Thiên Tiên sư?
Cho nên, vị Tiên sư mà bổn Điện hạ vẫn sùng kính mấy ngày qua lại chính là đệ đệ xui xẻo của ta sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngạo chợt cảm thấy ác ý nồng đậm đang vùn vụt xông lên.
Thập Tam đệ có bản lãnh như thế mà lại ẩn tàng sâu như vậy.
Còn nói Hạo Ngân Phi Kiếm kia là do hắn nhặt được. Buồn cười!
Ta coi ngươi là huynh đệ, thế mà ngươi lại đùa bỡn ta!