Chương 1036: Thái Cổ Thiên Đình, truyền thừa của một trăm linh tám vị tướng! (2)
Dường như chạm phải tồn tại kinh khủng nào đó, Tà Linh cường đại phát ra âm thanh thê lương, vô cùng sợ hãi.
Tà vụ chấn động kịch liệt, cuồn cuộn không thôi.
Con ngươi kia cũng càng trở nên đỏ hồng, bộc phát toàn bộ sức lực định chống cự, nhưng mà trước cổ ấn này, tất thảy đều không thể chịu đựng nổi một kích.
Trong chốc lát, thần mang vô tận bắn ra.
Một con ngươi máu khổng lồ do vị cường giả vô thượng Tà Linh tộc ngưng tụ ra bị đánh nát thành bột mịn trong nháy mắt.
Vùng không gian có liên quan cũng đã hoàn toàn tịch diệt, hư không loạn lưu quét qua ngàn dặm.
Tâm thần của Thẩm Thiên rung động, ánh mắt lóe sáng..
Hắn bình tĩnh nhìn cổ ấn to lớn lơ lửng giữa không trung, trong lòng lại dâng lên cảm giác thân thiết khó hiểu.
Vừa rồi khí tức quen thuộc hắn cảm nhận được chính là bắt nguồn từ cổ ấn này!
Mà lúc này, cổ ấn nhấp nháy quang mang, không ngừng tỏa sáng.
Cuối cùng thần mang thu bớt lại rồi hoàn toàn biến mất.
Cổ ấn to lớn kia hóa thành kim ấn kích cỡ khoảng bằng bàn tay rơi vào trong tay Thẩm Thiên.
Tâm thần Thẩm Thiên khẽ run lên, hắn cảm thấy đồng nguyên với khí tức trong kim ấn này.
Cỗ khí tức này giống với thể chất của hắn, dung hợp lẫn nhau.
Thẩm Thiên tự lẩm bẩm: “Nhân Hoàng Ấn?”
“Chẳng lẽ, đây chính là đại khí vô thượng nắm trong tay Nhân Hoàng đầu tiên?”
Thẩm Thiên biết được trong tay Nhân Hoàng đời đầu có một kiện hỗn độn đại khí từ chỗ người trông mộ.
Món đại khí đó sinh ra từ hỗn độn, ẩn chứa linh khí bẩm sinh, là khí chí cao vô thượng.
Trước đây, Nhân Hoàng đầu tiên đã dựa vào Nhân Hoàng Ấn thôi động vĩ lực vô thượng mới có thể lấy một địch ba, đồng quy vu tận với ba Tà Linh Tiên Đế.
Có điều, Nhân Hoàng Ấn cũng bị thương bản nguyên trong trận đại chiến kia, đánh mất một phần lớn thần năng.
Lúc trước 36 vị Tiên Vương phong tỏa ngũ vực cũng dựa vào sức mạnh của Nhân Hoàng Ấn.
Lần đó cũng đã hao hết toàn bộ chút thần năng cuối cùng của Nhân Hoàng Ấn, khiến nó rơi vào ngủ yên.
Đến mức, trong trận đại chiến sau này, Nhân Hoàng Ấn căn bản không thể nào cách bộc phát Thần năng.
Bằng không, Nhân tộc cũng sẽ không thê thảm đến như vậy.
Thẳng đến 49 vạn năm trước, Nhân Hoàng thứ hai xuất thế, khiến Nhân Hoàng Ấn khôi phục.
Dưới sự hỗ trợ của Nhân Hoàng Thể, món đại khí này cuối cùng cũng thể hiện được sự kinh khủng của mình.
Lúc trước Nhân Hoàng thứ hai dựa vào Nhân Hoàng Ấn đã mạnh mẽ đồ sát Tà Linh, quét ngang hết thảy kẻ địch.
Mà uy năng của món đại khí này cũng không ngừng khôi phục, tạo ra uy danh hiển hách.
Chỉ tiếc, Nhân Hoàng thứ hai đột nhiên biến mất, Nhân Hoàng Ấn cũng từ đó yên lặng theo.
Thiếu đi Nhân Hoàng Thể củng cố, Nhân Hoàng Ấn căn bản không thể nào phát huy được uy năng vô thượng.
Đây là chí bảo vô thượng phù hợp với Nhân Hoàng Thể nhất, chính là đại khí bản mệnh của Nhân Hoàng đầu tiên.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thiên cảm thấy thoải mái.
Chắc hẳn Nhân Hoàng Ấn này cảm nhận được khí tức của Nhân Hoàng Thể cho nên mới chủ động phát động công kích.
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên, trong lòng vui sướng.
Giờ Nhân Hoàng Ấn dung nhập vào lòng bàn tay, có thể thôi động bất cứ lúc nào.
Tuy bản nguyên Nhân Hoàng Ấn bị thương vẫn chưa khôi phục được trạng thái đỉnh cao nhất nhưng Thẩm Thiên có thể cảm nhận được, hiện tại uy lực của Nhân Hoàng Ấn không hề yếu hơn Hồn Thiên Kỳ Bàn.
Không ngờ vừa tiến vào di tích Thiên Đình hắn đã có thể có được thu hoạch lớn như vậy.
Hơn nữa, chướng ngại cũng tạm thời bị giải trừ rồi.
Có điều tên cường giả Tà Linh kia vẫn chưa diệt vong, chắc chắn sẽ luôn để mắt tới hắn.
Đối với điều này, Thẩm Thiên cũng không lo lắng lắm.
Dù sao cường giả vô thượng của Tà Linh tộc căn bản không thể nào tiến vào được giới này, vẫn còn thời gian để Thẩm Thiên trưởng thành thêm.
Đợi hắn trưởng thành rồi thì còn e ngại nữa sao?
Nếu ngươi đã mang tâm vô địch thì dĩ nhiên phải trấn áp tất thảy kẻ địch trên thế gian.
Thẩm Thiên dậm chân tiến lên, tiếp tục tiến sâu vào trong Thiên Đình cổ.
Nơi này có thế lực thịnh vượng nhất ngũ vực lúc trước, có vô số cường giả trấn thủ, truyền thừa dĩ nhiên không thể chỉ có chừng này.
Dù sao ngoài Nhân Hoàng đời thứ hai, Thiên Đình còn có rất nhiều tồn tại chí cường.
Chẳng hạn như 108 vị thiên tướng, bọn họ tuyệt đối cũng là cường giả đỉnh cao, chắc chắn cũng lưu lại truyền thừa.
Thẩm Thiên không chút do dự, tiếp tục tiến lên.
Càng đi vào sâu, chiến trường càng đổ nát, bừa bộn không chịu nổi.
Khắp nơi đều là hố to, thiên địa đều bị đánh nát.
Không gian tàn phá, pháp tắc hỗn loạn đến cực điểm.
Nơi này đã nổ ra trận chiến vô cùng kinh khủng khiến không gian nơi này đã hoàn toàn vỡ nát.
Ngay cả sức mạnh trời đất cũng không thể nào khôi phục được như cũ, triệt để biến thành phế tích.
Xung quanh dày đặc oán khí, tà ác đến cực điểm.
Đó là oán khí Tà Linh tộc lưu lại, vô cùng thê lương.
Nhưng vẫn còn một cỗ sức mạnh vẫn đang đối kháng, triền đấu không thôi.
Đây là anh linh đời trước của Thiên Đình cổ, bọn họ tàn hồn bất diệt, như muốn tiêu diêt hoàn toàn Tà Linh mới thôi.
Ánh mắt Thẩm Thiên lấp lóe, trong lòng cảm thán.
Những vong hồn anh linh này thật đáng kính nể, không hổ là anh hùng.
Hắn vung tay lên, dùng độ hóa kim quang hoàn toàn chôn vùi âm tà nơi đây, để anh linh nghỉ ngơi.
Sau khi tà khí hoàn toàn tản đi, cỗ ý chí không cam tâm kia cũng tiêu tán theo.
Bọn họ hóa thành những ngôi sao sáng chậm rãi trôi về phía bầu trời.
Đôi mắt Thẩm Thiên hơi híp lại, bị cảm động, chắp tay nói: “Chư vị, lên đường bình an!”