Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 1039: Côn Luân Kính, vượt qua thời không! (1)

Chương 1039: Côn Luân Kính, vượt qua thời không! (1)
Dù sao cũng là đồ trong Nhân Hoàng điện, sao có thể tệ được?
Với tâm lý không cầm thì phí, Thẩm Thiên đã lấy tấm gương này.
Vừa tiếp xúc với tấm gương, vẻ mặt Thẩm Thiên hơi thay đổi.
Hắn cảm nhận được trong chiếc gương ẩn chứa sức mạnh mênh mông khó lường.
Nó giống như đại dương mênh mông, hùng vĩ vô biên.
Chí bảo, chắc chắn là chí bảo!
Đúng lúc này, một tin tức lóe lên trong lòng Thẩm Thiên.
Đây là những thông tin liên quan đến lai lịch của chiếc kính cổ này!
Nó tên là Côn Luân Kính, có lai lịch không thể nào tưởng tượng được.
Thời kỳ Hoang Cổ, dãy núi Côn Luân có một thế lực vô cùng to lớn, Côn Luân Thiên Cung!
Lãnh tụ chính là Tây Vương Mẫu có một không hai trong thiên hạ.
Trong tay Tây Vương Mẫu nắm giữ một đại khí vô thượng, Côn Luân Kính.
Côn Luân Kính cũng không phải là vũ khí chuyên tấn công nhưng lại khiến vô số cường giả kiêng kị.
Bởi vì nó ẩn chứa một sức mạnh thời không kỳ lạ nhất thế giới.
Tương truyền sức mạnh Côn Luân Kính có thể qua lại giữa hiện tại, tương lai và quá khứ, tiến hành xuyên qua thời không.
Cỗ sức mạnh này đã ảnh hưởng đến sức mạnh bản nguyên của trời đất, được xưng là thứ có thể nghịch thiên cải mệnh.
Thẩm Thiên không ngờ mình lại có thể thu hoạch được Côn Luân Kính ở đây.
Hắn không thể chờ thêm nữa, lập tức đưa năng lượng vào muốn thôi động Côn Luân Kính để xem thử hiệu quả cụ thể.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Côn Luân Kính bắn ra thần mang sáng chói, vô cùng chói lọi.
Vạn đạo thần quang bắn thẳng chín tầng mây, bao trùm hoàn toàn mảnh không gian này.
Nơi này giống như một vầng mặt trời chói lọi dâng lên, vô cùng chói mắt khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.
Đồng thời, sức mạnh mênh mông quét sạch trời đất và lan tràn rộng rãi.
Không gian vặn vẹo, trời đất mở ra.
Trong hư không hiện ra động ánh sáng mờ mờ khiến vô số pháp tắc trút xuống, trải khắp trời đất.
Vẻ mặt Thẩm Thiên hơi thay đổi, cỗ uy lực này quá to lớn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị động sáng mờ mịt nuốt chửng, hoàn toàn biến mất khỏi giới này.
Trong đầu Thẩm Thiên truyền đến cảm giác choáng váng mãnh liệt, có cảm giác trời đất quay cuồng.
Hắn miễn cưỡng áp chế cảm giác choáng váng, mở hai mắt ra.
Lúc này, cơ thể Thẩm Thiên đã ở một không gian vô cùng kỳ lạ.
Chung quanh đều là hàng rào do pháp tắc tạo dựng ra, bao phủ hoàn toàn nơi này.
Dưới chân hắn là một dòng sông thời gian, tràn đầy khí tức năm tháng, huyền diệu khó lường.
Dòng sông thời gian chảy ra, nhìn không thấy được bờ, thông đến nơi nào không ai biết được.
Chung quanh tản ra sức mạnh thời không vô cùng mãnh liệt, mênh mông như đại dương bao la.
Nơi này vô cùng kỳ dị khiến Thẩm Thiên không thể ngờ được.
Ánh mắt Thẩm Thiên kinh ngạc, không khỏi tự lẩm bẩm: “Nơi này là nơi nào?”
Một chiếc kính cổ mà có thể kéo hắn vào hư không không biết tên, đúng là khó có thể tin được.
Nơi này có lẽ cách hư không hoang vu ngũ vực rất xa nhỉ!
Thẩm Thiên nhấc tay lên, thôi động Hồn Thiên Thần Quyền đánh về phía bức tường không gian.
Nhưng, hàng rào không gian kia vô cùng cứng rắn, không nhúc nhích tí nào!
Tâm thần Thẩm Thiên rung động, một kích này của hắn có uy lực thậm chí đủ để uy hiếp Chân Tiên.
Kết quả nó lại không thể nào rung chuyển được bức tường không gian này?
Nơi này rốt cuộc là đâu?
Thẩm Thiên không tin điều này, định ra tay thêm lần nữa.
Đúng lúc này, hắn mơ hồ nhìn thấy ở thượng du dòng sông thời gian xuất hiện một bóng dáng.
Hắn ta đứng sừng sững trên dòng sông thời gian khiến vạn pháp xung quanh chấn động, hỗn loạn không thôi.
Cơ thể Thẩm Thiên chấn động mạnh, tâm hải dập dờn.
Bóng dáng kia quá kinh khủng, hắn ta giống như cấm kỵ vô thượng.
Hắn ta không nhìn trời xanh, cười ngạo nghễ với vũ vụ, giẫm mảnh trời đất này dưới chân.
Người này rốt cuộc là ai?
Không để Thẩm Thiên biết rõ tình hình, không gian xung quanh vỡ nát.
Thẩm Thiên bị một cỗ sức mạnh thần bí dẫ dắt đi, biến mất khỏi giới này.
Sau khi Thẩm Thiên rời đi bóng dáng kia chậm rãi xoay người lại, lộ ra ánh mắt cực kỳ thâm thúy.
Hắn ta chậm rãi mở miệng, thể hiện đại đạo huyền âm, vượt qua quá khứ kéo dài tới hiện tại.
“Ngươi, cuối cùng cũng đã đến rồi!”
Lời vừa dứt, khí thế trên trời dưới đất duy ngã độc tôn tản ra khiến không gian ầm ầm chôn vùi.
Bóng dáng đó cũng lập tức biến mất trong dòng sông thời gian, không hề thấy bóng dáng.
Ánh mắt Thẩm Thiên hơi sững lại, không thể nhìn rõ.
Đợi khi hắn tỉnh lại thì đã xuất hiện trên bầu trời Bắc Hải.
Chuyến đi này, hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở không gian kỳ dị như vậy, người kia là ai?
Thẩm Thiên nhìn Côn Luân Kính ảm đảm, khóe miệng giật giật.
Mặc dù thứ này trông cực kỳ không tầm thường nhưng lại mang đến cho hắn có một cảm giác nó quá vô dụng.
Cho hắn nhìn thấy vài cảnh tượng kỳ quái, sau đó thì kết thúc.
Thực lực khí vận đều chẳng có chút thay đổi nào.
Thay đổi duy nhất đó là truyền tống hắn từ Nhân Hoàng đêịn đến bầu trời Bắc Hải.
Đây là đại khí vô thượng sao? Chỉ thế thôi à?
Bị lừa rồi!
Thẩm Thiên thở dài, cũng không nghĩ quá nhiều.
Dù sao chuyến này, hắn cũng đã có thu hoạch to lớn.
Không những nâng cao thực lực mà còn thu hoạch được nhiều truyền thừa như vậy, có thể khiến thành viên tổ chức của hắn không ngừng lớn mạnh.
Nói không chừng có thể dựa vào đó để xây dựng Thiên Đình cổ!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên cất Côn Luân Kính vào túi, bay thẳng về phía nam.
Vượt qua hải vực vô biên, Thẩm Thiên đến một làng chài nhỏ ven bờ Bắc Hải.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất