Chương 1040: Côn Luân Kính, vượt qua thời không! (2)
Bỗng nhiên, lông mày hắn nhíu lại.
Vì hắn cảm nhận được một cỗ khí tức tà ác, đang từ trong thôn phát ra.
Cỗ khí tức kia vô cùng u lệ, rõ ràng là tà khí của Tà Linh tộc.
Chẳng lẽ có Tà Linh tộc đang tung hoành ở đây?
Không ngờ mới ba năm trôi qua Tà Linh tộc lại bắt đầu gây rối rồi.
Ánh mắt Thẩm Thiên lạnh dần, đi về phía làng chài.
Hắn không ngừng xâm nhập, hàn ý trong mắt hắn như hầm băng lạnh lẽo muốn đóng băng thần hồn người khác.
Nơi này tối tăm không mặt trời, tà vụ cuồn cuộn.
Xung quanh vô cùng đổ nát, bừa bộn, gần như bị đánh nát.
Sâu trong thôn huyết khí ngập trời, mùi cực kỳ gắt mũi.
Tiếng gào thét, tiếng hét thảm lượn lờ không dứt khiến người ta nghe thấy mà trong lòng lạnh run.
Nơi nào Thẩm Thiên đi qua cũng đều nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn.
Xung quanh trải đầy thi thể, chân cụt tay đứt rơi lả tả trên đất, cảnh tượng khiến người ta giật mình.
Có người bị móc tim, hai con ngươi nổ tung, chết không nhắm mắt.
Có người ruột rơi đầy đất, máu tươi chảy thành sông.
Còn có vô số đứa trẻ, phụ nữ mang thai, người già tóc bạc đều không tránh khỏi độc thủ, bị sát hại tàn nhẫn.
Nơi này thi cốt như núi, giống như Luyện Ngục nhân gian, rõ ràng là tác phẩm của Tà Linh tộc.
Lúc này sâu trong thôn có một đám Tà Linh tộc đang hoành hành.
Toàn thân bọn chúng mặc lân giáp đen nhánh, tà khí lượn lờ.
Phía sau lưng mọc xương cốt bén nhọn, mặt mày dữ tợn, hai con người đỏ rực như máu.
Những Tà Linh này giống như ma quỷ địa ngục đang tùy tiện tàn sát.
Đối diện với bọn chúng, có vài thôn dân hai mắt ứa máu, mí mắt như muốn rách ra.
“Tà Linh đáng chết, trả mạng vợ con ta đây!”
Có thôn dân gầm thét, cầm cuốc trong tay hung hăng đánh về Tà Linh trước mặt.
Bọn họ hai mắt đỏ như máu, trong lòng bi thương.
Tận mắt chứng kiến vợ con chết thảm dưới tay Tà Linh thì ai mà không phẫn hận cho được.
Nhưng đòn tấn công của thôn dân còn chưa đánh xuống đã bị một trảo của Tà Linh đâm xuyên qua ngực, xé thành hai mảnh.
“Một bầy kiến hôi, còn dám phản kháng!”
Tà Linh nhe răng cười, toàn thân tắm rửa trong mưa máu, rất cảm thụ cảm giác này!
Những thôn dân còn lại cũng bị Tà Linh khác chém giết, chỉ còn lại một tiểu nữ hài run lẩy bẩy.
Lúc Thẩm Thiên chạy đến đúng lúc nhìn thấy mấy thôn dân kia chết thảm.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lửa giận ngút trời.
Những người này đều chỉ là những người bình thường, người mạnh nhất cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ.
Dưới sự hoành hành của Tà Linh căn bản không thể nào chống trả.
Nơi này cực kỳ bi thảm, làm người ta sợ run.
Lúc này những Tà Linh kia đang đi về phía tiểu nữ hài.
Có Tà Linh cười gằn nói: “Khặc khặc, đứa bé trắng như vậy chắc chắn ăn rất ngon.”
Nó há to cái miệng máu lớn, không ngừng chảy ra nước bọt tanh hôi.
Cơ thể tiểu nữ hài càng run rẩy hơn, trong mắt càng thêm sợ hãi, hoảng hốt.
Cô bé ghì chặt con búp bê trong tay, không ngừng lui ra sau, bất lực đáng thương.
“Đi chết đi!”
Tà Linh mở miệng, móng vuốt sắc nhẹn đưa ra đâm thẳng xuống.
Một đòn này có thể mở ngực mổ bụng cô bé.
Đúng lúc này, một bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô bé.
Hắn áo trắng như tuyết, thân hình nhẹ nhàng, phong thái tuyệt thế.
Người này, chính là Thẩm Thiên.
Tà Linh nhìn thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện vẻ mặt liền kinh hãi.
Nhưng sau đó, sắc mặt hắn ta lạnh lẽo, cười gằn nói: “Lại một tên nữa tới chịu chết!”
Tà Linh giơ móng vuốt sắc bén chộp về phía lồng ngực Thẩm Thiên.
Vẻ mặt Thẩm Thiên vô cùng lạnh lùng, chậm rãi mở miệng, nói ra một chữ: “Diệt!”
Trong chốc lát, bầu trời vỡ nát, hư không chôn vùi.
Tên Tà Linh trước người Thẩm Thiên trong nháy mắt bị nổ tung, hóa thành một cơn mưa máu.
Vẻ mặt đám Tà Linh xung quanh hoảng hốt, tim gan như nứt ra.
Bọn chúng điên cuồng chạy trốn, không dám ở lại thêm phút giây nào nữa.
Nhân loại này quá kinh khủng, là tôn tại bọn hắn căn bản không thể nào đối kháng được!
Rõ ràng, đây là một cường giả vô thượng của
Thẩm Thiên cũng không thèm để ý đến những Tà Linh kia, chỉ lầm bầm: “Tận thế lẽ nào cuối cùng cũng đã giáng lâm rồi?”
Thẩm Thiên phát hiện rõ ràng có gì đó không ổn, nơi này quá khác với lúc bình thường.
Theo lẽ thường, nếu có Tà Linh xuất hiện ở Bắc Hải các thế lực yêu tộc lớn chắc chắn sẽ ra tay đầu tiên.
Huống hồ trước đây thông đạo Bắc Hải bị phá hủy, Tà Linh tộckhông thể nhanh chóng phát động xâm lấn thêm lần nữa nhanh như vậy.
Như vậy, cũng chỉ có hai cách để giải thích.
Một là trong ba năm này, đại quân Tà Linh tộc xâm lấn từ khu vực khác, hoàn toàn đánh bại ngũ vực.
Nhưng theo Thẩm Thiên biết thì khả năng này không lớn lắm.
Ngũ vực được Hoang Thạch Đế quân tọa trấn, không thể nào bị đánh bại trong thời gian ngắn như vậy.
Vậy cũng chỉ có một loại khả năng khác, hắn xuyên qua rồi!
Côn Luân Kính ẩn chứa sức mạnh thời không, có được sức mạnh xuyên qua quá khứ, tương lai.
Thẩm Thiên cảm thấy, có lẽ mình đã vượt qua dòng sông thời gian, xuyên qua đến thời điểm sau khi ngũ vực bị thất bại.
Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích hợp lý những chuyện xảy ra trước mắt.
Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Thẩm Thiên càng them mãnh liệt.
Khí tức của hắn như cơn song dữ quét sạch tám hướng.
Hai mắt hắn như bắn ra lửa, lặng lẽ quét khắp nơi, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Những tên Tà Linh chạy trốn kia đều cảm thấy tim đập chân run đầy sợ hãi, khiến tim gan chúng sắp nứt ra.
Lúc này, Thẩm Thiên hành động rồi.
Hắn chậm rãi nâng cánh tay lên đánh về phía trước.