Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 1041: Côn Luân Kính, vượt qua thời không! (3)

Chương 1041: Côn Luân Kính, vượt qua thời không! (3)
Ầm!
Trong chốc lát, trời chìm đất nứt.
Trong nháy mắt tất cả Tà Linh đều hóa thành bột mịn tiêu tan giữa trời đất.
Nhưng, Thẩm Thiên không hề cảm thấy vui sướng.
Tâm trạng của hắn cực kỳ nặng nề, trông thi cốt như núi, cảnh tượng cực kỳ bi thảm, trong lòng đầy thương tâm.
Nơi này quá tàn khốc, khiến người ta vô cùng sầu muộn.
Sau đó Thẩm Thiên quay người, nhìn về phía tiểu nữ hài may mắn sống sót kia.
Nữ hài vô cùng đáng yêu, trên gương mặt vốn trắng nõn đã dính đầy bụi đất.
Đôi mắt to tròn vốn linh động cũng tràn đầy lo lắng và sợ hãi khiến người ta đau lòng.
Cô bé co quắp trong góc, hai tay ôm lấy chân, run lẩy bẩy.
Thẩm Thiên thấy thế thở dài một hơi.
Tiểu nữ hài tuổi này vốn phải hưởng thụ một tuổi thơ không buồn không lo.
Kết quả cô bé lại gặp phải hạo kiếp bậc này, tận mắt nhìn thấy người nhà của mình bị giết, áp lực này sao cô bé có thể chịu đựng được đây?
Thẩm Thiên đi đến trước mặt tiểu nữ hài, trấn an cô bé: “Đừng sợ, nơi này an toàn rồi!”
Cùng lúc đó, hắn nhẹ nhàng phất tay áo, một cỗ khí âm dương phun ra.
Linh lực vô tận giống như sương mù mông lung quanh quẩn xung quanh tiểu nữ hài, tưới nhuần tinh thần và thể xác khiến cảm xúc của cô bé bình tĩnh lại.
Dưới sự giúp đỡ của cỗ sức mạnh này, đôi mắt của tiểu nữ hài dần trở nên linh động, thần thái tỏa sáng.
Cô bé lấy lại tinh thần, đảo mắt một vòng, lại nhìn cảnh tượng đầy máu tanh này. Tuy nhiên, tiểu nữ hài không hề khóc, hoặc cũng có thể do nước mắt đã chảy cạn từ lâu rồi.
Cô bé cắn chặt môi, căng thẳng nhìn Thẩm Thiên.
Trong lòng Thẩm Thiên thở dài, dịu dàng nói: “Muội, tên là gì?”
Dường như tiểu nữ hài cảm nhận được thiện ý của Thẩm Thiên nên khẽ đáp: “Muội tên Hiểu Hiểu!”
Thẩm Thiên mỉm cười, nói: “Hiểu Hiểu, cái tên hay lắm.”
“Ngươi thân của muội còn sống không?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, hốc mắt lại ửng đỏ: “Đều chết hết rồi!”
Thẩm Thiên thở dài nói: “Ta dẫn muội rời khỏi nơi này nhé!”
Đứa trẻ nhỏ như vậy, bỏ mặc không quan tâm chắc chắn sẽ gặp phải bất trắc.
Thẩm Thiên định đưa cô bé đến lãnh địa Nhân tộc, sắp xếp cho cô bé.
Nói xong, Thẩm Thiên quay người rời đi, định tìm kiếm thế lực ngũ vực còn sót lại.
Hiểu Hiểu lại đi tới, giữ chặt áo bào Thẩm Thiên: “Đại ca ca, Hiểu Hiểu có thể đi theo huynh không?”
Ánh mắt cô bé lấp lóe ánh lệ, tràn đầy mong chờ.
Theo Hiểu Hiểu, Thẩm Thiên là ân nhân cứu mạng của cô bé.
Hắn giống như ánh rạng đông lúc bình minh, mang đến cho cô bé hi vọng.
Cho nên, cô bé muốn đi theo Thẩm Thiên, để sau này tìm cơ hội báo đáp hắn.
Thẩm Thiên chậm rãi quay người, vốn định từ chối.
Bởi vì hắn thân là Nhân Hoàng thể, là cái đinh trong mắt Tà Linh tộc.
Chắc chắn hắn phải chiến đấu ngươi sống ta chết với Tà Linh tộc, nguy hiểm trùng trùng.
Nếu mang theo Hiểu Hiểu sẽ khiến cô bé rơi vào nguy hiểm.
Vậy chi bằng để cô bé đến lãnh địa của Nhân tộc, như vậy có thể an toàn hơn một chút.
Nhưng, Thẩm Thiên phát hiện trên đỉnh đầu Hiểu Hiểu có một vòng sáng khí vận lấp lánh, sáng chói vô cùng.
Theo lý mà nói, có được vòng sáng khí vận rất bình thường, cho dù là phàm nhân chưa từng tu luyện cũng có thể có khí vận khá lớn.
Nhưng vòng sáng khí vận của Hiểu Hiểu quá sáng chói, quá siêu phàm, có những màu sắc hỗn độn.
Màu sắc này khiến Thẩm Thiên cũng không kìm được hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa con thiên minh có vòng sáng khí vận cấp Hỗn Độn.
Vòng sáng khí vận cấp bậc này thậm chí còn vượt qua cả Thạch Thiên Tử, là kỳ tài khoáng thế.
Nếu Hiểu Hiểu có thể trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành cường giả cái thế.
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, nói: “Được, vậy sau này muội sẽ đi cùng ta!”
Hiểu Hiểu gật đầu: “Ừm ừm!”
Thẩm Thiên hỏi: “Muội tên Hiểu Hiểu, vậy họ là gì?”
Hiểu Hiểu chậm rãi lắc đầu nói: “Muội tên Hiểu Hiểu, cha mẹ không có họ nên muội cũng không có họ!”
Thẩm Thiên như suy nghĩ gì đó, gật đầu nói: “Vậy, sau này gọi muội là Thẩm Hiểu nhé!”
Thẩm Hiểu cười một tiếng, nói: “Cám ơn đại ca ca!”
Thẩm Thiên xoa đầu Thẩm Hiểu, lấy ra một viên Hỗn Độn Bổ Thiên đan: “Uống viên đan dược này vào sẽ khá hơn đấy!”
Vì chấn động nên sức khỏe của Hiểu Hiểu vô cùng yếu ớt.
Cộng thêm cô bé chưa từng tu luyện nên e là sẽ lưu lại mầm bệnh.
Cho nên Thẩm Thiên đưa cho cô bé một viên Hỗn Độn Bổ Thiên đan để uống.
Hơn nữa, Hỗn Độn Bổ Thiên đan có hiệu quả thay đổi thể chất, tăng ngộ tính nghịch thiên.
Sau khi Thẩm Hiểu Hiểu uống xong cũng có thể khôi phục nhanh hơn.
Dù sao cũng là đứa con thiên mệnh có vòng sáng màu Hỗn Độn trước nay chưa từng có nên dĩ nhiên phải chăm sóc thật tốt.
Thẩm Hiểu Hiểu lại lắc đầu, không muốn uống thuốc.
Trẻ con đều có tâm lý sợ thuốc.
Thẩm Thiên cười khổ nói: “Yên tâm, đây là đậu đường, ngọt lắm.”
Không ngờ, hắn đường đường là Thần Tiêu Thánh chủ mà phải đi dụ trẻ con uống thuốc.
Thẩm Hiểu Hiểu nghe thấy Thẩm Thiên nói vậy thì không còn kháng cự nữa.
Sau khi cô bé uống đan dược xong trong cơ thể gầy gò lóe lên thần quang sáng chói.
Dược lực vô cùng tinh thuần hóa giải làm bên ngoài cơ thể cô bé thần hi lượn lờ, nhục thân trở nên sáng lấp lánh óng ánh.
Tuổi của Thẩm Hiểu Hiểu còn nhỏ, lại chưa từng tu luyện, nhục thân cũng không có quá nhiều tạp chất.
Dưới sự giúp đỡ của Hỗn Độn Bổ Thiên đan, thể chất của cô bé đang nghịch thiên cải mệnh, trở thành vô thượng.
Thẩm Thiên thấy thế, đưa tay đặt sau lưng Thẩm Hiểu Hiểu, giúp cô bé luyện hóa dược lực Hỗn Độn Bổ Thiên đan.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất