Chương 1042: Côn Luân Kính, vượt qua thời không! (4)
Cỗ dược lực này vô cùng to lớn, phàm thể không thể nào chịu đựng được, rất dễ khiến cơ thể nổ tung mà chết.
Nhưng, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Thiên một phần lớn dược lực đã hòa vào toàn thân Thẩm Hiểu Hiểu.
Chúng lắng đọng trong nhục thân và từ từ luyện hóa theo thời gian.
Thể chất Thẩm Hiểu Hiểu xảy ra thuế biến, nhục thân trở nên trắng nõn hơn giống như được điêu khắc từ ngọc, tràn đầy linh vận.
Khí chất cũng từ đó thay đổi, trở nên siêu phàm thoát tục, vô cùng thánh khiết.
Hơn nữa, nhục thân của cô bé còn đang luyện hóa một tia khí Hỗn Độn.
Thẩm Thiên nhìn thấy cảnh này cơ thể hơi chấn động.
Khí Hỗn Độn là sức mạnh người bình thường căn bản không thể nào luyện hóa được.
Theo Thẩm Thiên biết ngũ vực ngoài hắn ra thì không có người thứ hai có thể luyện hóa được khí Hỗn Độn.
Ngay cả Thanh Đế đệ nhất đế đan đạo năm đó cũng không làm được điều này.
Nhưng, Thẩm Hiểu Hiểu lại có thể luyện hóa được một tia.
Mặc dù số lượng cực ít nhưng điều này đủ để chứng minh tư chất của cô bé vô cùng siêu phàm thoát tục!
Thẩm Thiên cảm thán một tiếng nói: “Xem ra, ngươi cơ duyên với ta rồi!”
“Hiểu Hiểu, muội có đồng ý bái ta làm sư phụ không?”
Không chỉ là đứa con khí vận mà còn luyện hóa được khí Hỗn Độn, đúng là thích hợp với công pháp mà hắn tu luyện.
Thẩm Hiểu Hiểu nghe thế gương mặt đầy kích động.
Cô bé vội quỳ sụp xuống đất, cung kính nói: “Đệ tử Thẩm Hiểu Hiểu gặp qua sư tôn!”
Thẩm Thiên vui mừng cười, nhẹ nhàng phất tay áo, dịu dàng nâng cô bé lên.
“Được rồi, con đã bái nhập môn hạ vi sư dĩ nhiên có thể tu luyện truyền thừa của vi sư.”
Thẩm Thiên điểm nhẹ lên trán Thẩm Hiểu Hiểu, truyền thụ chân giải áo nghĩa Hỗn Độn Tân Hỏa kinh cho cô bé.
Công pháp này cũng chỉ người có thể luyện hóa khí Hỗn Độn mới có thể tu luyện được, cho nên, có lẽ đây là công pháp phù hợp với Thẩm Hiểu Hiểu nhất.
Đôi mắt linh động của Thẩm Hiểu Hiểu lấp lánh, cười lộ răng nanh nho nhỏ: “Đa tạ sư tôn!”
Cô bé vô cùng mừng rỡ, không phải vì đã nhận được truyền thừa vô thượng mà vì được đi theo bên cạnh Thẩm Thiên!
Thẩm Thiên nói: “Hiểu Hiểu, con thử tu luyện đi, có gì không hiểu, vi sư sẽ giải thích cho con.”
Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.
Cô bé dựa vào truyền thừa trong đầu bắt đầu lĩnh hội tu hành công pháp.
Nhưng, sau khi Thẩm Hiểu Hiểu liên tục tu luyện mấy chu thuyên xong vẫn không được bao nhiêu hiệu quả.
Thẩm Thiên thấy thế liền đích thân giảng giải vài áo nghĩa cho cô bé.
Nhưng, hiệu quả vẫn không lớn.
Thẩm Hiểu Hiểu mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Cô bé ấm ức nói: “Hiểu Hiểu tư chất ngu dốt, sư tôn đừng trách!”
Thẩm Thiên dở khóc dở cười, nói: “Không sao, không cần nóng vội, từ từ tu luyện là được.”
Mặc dù thể chất của Thẩm Hiểu Hiểu đã được Hỗn Độn Bổ Thiên đan cải tạo, còn luyện hóa khí Hỗn Độn nhưng dù sao cũng chưa từng tu luyện, vẫn chưa nắm giữ được kỹ xảo tu luyện.
Muốn dẫn dắt cô bé bước lên con đường tu hành không hề đơn giản như vậy!
Huống hồ Hỗn Độn Tân Hỏa quyết vốn tối nghĩa huyền ảo, đâu có dễ học được như vậy?
Thẩm Thiên không thèm để ý, kiểu đứa con khí vận như vầy ông trời sẽ tự có sắp xếp cơ duyên cho cô bé.
Ừm, chắc chắn đã có sắp xếp rõ ràng hết rồi!
Đúng lúc này, ánh mắt Thẩm Thiên khựng lại.
Hắn phát hiện trong vòng sáng khí vận trên đỉnh đầu Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Cơ thể Thẩm Thiên lập tức run lên: Nhắc cơ duyên cơ duyên liền đến ngay sao?
Xem ra bổn Thánh chủ lại có cơ hội hưởng ké cơ duyên thêm lần nữa rồi!
Vòng sáng trên đỉnh đầu Thẩm Hiểu Hiểu lơ lửng, sáng chói.
Thần quang hỗn độn không ngừng quanh quẩn, giống như nhật nguyệt tinh thần, sáng chói đến cực điểm.
Căn cứ theo hình ảnh hiện ra trong vòng sáng khí vận của Thẩm Hiểu Hiểu, Thẩm Thiên biết nơi có cơ duyên là một vách núi cách đây không xa.
Vốn trong cơ duyên Thẩm Hiểu Hiểu bị Tà Linh tộc truy sát, sau khi chạy đi hơn mười dặm thì đến vách núi. Cuối cùng Thẩm Hiểu Hiểu cùng đường phải hiểu cùng đường mạt lộ nhảy
Vốn với tuổi tác và thực lực của Thẩm Hiểu Hiểu căn bản không thể chạy được xa như vậy, nhưng đám Tà Linh này không muốn trực tiếp giết chết cô bé mà muốn trêu đùa, khiến cô bé phải chết trong sợ hãi.
Nhưng Thẩm Hiểu Hiểu lại may mắn còn sống, còn thu hoạch được cơ duyên lớn.
Còn những Tà Linh kia vì cấm chế trong cơ duyên xử phạt nên hóa thành tro bụi.
Ừm, nhân vật phản diện thì phải chết thôi!
Xác định được mục tiêu rồi, Thẩm Thiên nhìn sang Thẩm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, đi thôi!”
“Đến lúc rời khỏi nơi này rồi.”
Việc này không nên chậm trễ, mau chóng trợ giúp Thẩm Hiểu Hiểu nhận cơ duyên, nâng cao thực lực là việc quan trọng.
Thẩm Thiên cũng muốn mau chóng đi xem thử thế cục ngũ vực bây giờ như thế nào.
Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu, nói: “Vâng, sư tôn!”
Cô bé quay đầu nhìn thôn làng mình sống từ nhỏ đến giờ, trong mắt đầy bi thương.
Những hồi ức và những người thân năm đó cuối cùng đều đã chôn ở đây khiến cô bé không cách nào không đau lòng.
Thẩm Thiên nhẹ nhàng phất tay áo, bắn ra sức mạnh trận vực mênh mông vô biên.
Trong chốc lát trời đất lắc lư, thần mang trút xuống.
Tinh quang vô tận chiếu rọi giống như tinh hà trút xuống, trải khắp trời đất.
Không gian xung quanh phun trào, bao phủ cả thôn, khiến nó hoàn toàn nấp trong hư không vô tận.