Chương 1043: Tam Thiên Thần Ma kiếp, sức mạnh Nhân Hoàng ấn! (1)
Đây giống như một ngôi mộ, ngăn cách với thế giới bên ngoài để người đã khuất được nghỉ ngơi.
Thẩm Thiên quay người rời đi, nói: “Đi thôi!”
Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu, trong mắt tràn ngập cảm kích: “Vâng!”
Hai người cùng nhau rời đi, tiến về phía nam.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến một vách núi.
Nơi này có rất nhiều khe núi, khắp nơi đều là những hòn đá hình thù kỳ dị lởm chởm, dốc thẳng đứng.
Nơi đây tuy là một vách núi nhưng lại cực kì bình thường, không hề có điểm gì đặc biệt.
Tu sĩ Thiên Tôn cảnh có thể dễ dàng đi đến đáy vách núi.
Thẩm Hiểu Hiểu nghi ngờ nói: “Sư tôn, vì sao chúng ta lại phải tới đây.”
Thẩm Thiên cười nhạt một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Chờ một chút sẽ biết thôi!”
Hắn nắm chặt tay Thẩm Hiểu Hiểu, thả người xuống, bay vào vách núi.
Rất nhanh, Thẩm Thiên đã đến vị trí giữa sườn núi của vách núi, nơi đó có một sơn động.
Trong cơ duyên ban đầu, sau khi Thẩm Hiểu Hiểu nhảy xuống vách núi đã ngã đúng vào sơn động này nên mới miễn cưỡng giữ được một mạng.
Thẩm Thiên kéo Thẩm Hiểu Hiểu vào sơn động, chậm rãi đi sâu vào trong.
Sơn động vô cùng trống trải, căn bản không giống như có bảo vật.
Thẩm Thiên cũng không thèm để ý, lục lọi trên vách đá.
Rất nhanh hắn tìm được một tường đá hơi lồi lên, nhấn nhẹ một cái.
Lập tức, núi đá lay động, vách đá mở rộng.
Thần mang chói lọi mạnh mẽ phát ra, sáng chói cực điểm, hào quang bốn phía.
Sau vách đá hiển hiện một cái động sáng mông lung, khí tức bên trong mênh mông, ẩn chứa một vùng trời đất.
Thẩm Thiên thấy cảnh này liền khẽ vuốt cằm.
Chính vì nơi này quá bình thường khiến người ta căn bản không có ý định thăm dò.
Nếu không, không chừng truyền thừa đã bị người ta lấy đi từ lâu rồi.
Khóe miệng Thẩm Thiên khẽ nhếch lên, kéo thẳng Thẩm Hiểu Hiểu tiến vào trong động sáng.
Quang mang lấp lóe, dẫn dắt bóng dáng họ rời đi.
Đợi sau khi hai người một lần nữa xuất hiện thì đã có mặt trong một vùng không gian khác rồi.
Nơi này mênh mông vô ngần, không nhìn thấy bờ.
Trời đất bị sương mù mông lung bao phủ, vô cùng huyền diệu, giống như vùng đất hỗn độn sơ khai.
Chính giữa thế giới này hiện ra một tòa cung điện khổng lồ.
Cung điện vàng son lộng lẫy, to lớn bao la, vô cùng hùng vĩ nguy nga.
Nó sừng sững giữa trời đất, tản ra uy nghiêm lớn lao giống như muốn khiến trời đất thần phục.
“Sư tôn, đây là đâu?”
Trong mắt Thẩm Hiểu Hiểu tỏa ra tia sáng, vô cùng chấn động.
Cô bé không thể ngờ nơi này lại ẩn giấu cung điện hùng vĩ như vậy.
Đúng là quá thần bí.
Thẩm Thiên cười nhạt một tiếng, nói: “Thánh Hoàng Cung!”
Trên cổng lớn của cung điện có khắc ba chữ lớn, Thánh Hoàng Cung!
Nét chữ như rồng bay phượng múa, uy hách vô cùng.
Nếu cẩn thận cảm nhận còn có thể phát hiện những chữ này là do cường giả vô thượng đích thân nhấc bút viết ra, uy thế mênh mông khó lường.
Tia rung động trong mắt Thẩm Hiểu Hiểu càng thêm mãnh liệt, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ đến như vậy.
“Hiểu Hiểu, chúng ta đi vào thôi!”
Thẩm Thiên nhắc nhở một tiếng, mang theo Thẩm Hiểu Hiểu tiến lên.
Đúng lúc này cổng lớn từ từ mở ra, để lộ con đường lớn lên tận trời.
Thẩm Thiên không hề do dự, đi vào trong cung điện.
Ngay lúc hai người tiến vào cung điện, trời đất dị biến, vô số tia sáng quẩn quanh các ngôi sao.
Trong hư không, cũng có một bóng dáng đi ra.
Thân hình ông ta vô cùng cao lớn, đội trời đạp đất, khí tức mênh mông khó lường.
Trên người ông ta mặc chiến giáp vàng, lưu quang bốn phía, bắn ra khí tức khủng bố.
Trên người ông ta còn tản mát ra khí thế bá đạo vô song, lan tràn khắp trời đất.
Cỗ khí tức này quá mênh mông, có anh tư cái thế duy ngã độc tôn quân lâm thiên hạ!
Người này chân đặt giữa hư không, giống như một vị đại quân chủ thống ngự đại thế khiến vạn tộc thần phục.
Ánh mắt Thẩm Thiên khựng lại, tâm thần rung động.
Khí tức người này kinh khủng, cường đại hơn bất cứ kẻ nào mà hắn từng gặp.
Có điều Thẩm Thiên có thể cảm nhận người này chỉ là tàn hồn, vô cùng yếu ớt, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cho dù là vậy, khí tức ông ta tản ra vẫn bễ nghễ thương khung, khinh thường quần hùng.
Người này, tuyệt đối là một tồn tại vô thượng!
Lúc này, bóng dáng kia nhìn sang, ánh mắt thâm thúy.
Con ngươi đó quá mức rung động, giống như bầu trời vô biên lưu chuyển, mênh mông không bờ bến.
Ông ta nghiêm nghị lên tiếng, giọng vang vọng giữa bầu trời chấn nhiếp lòng người.
“Ta là Nhân Hoàng đời đầu, Toại!”
“Các ngươi có thể vào đây tức là các ngươi cơ duyên, có thể nhận được truyền thừa của bổn đế!”
“Hy vọng các ngươi có thể giúp truyền thừa của bổn đế phát huy toàn bộ, giúp Nhân tộc thoát khỏi nguy hiểm, chống lại Tà Linh.”
Nói xong, bóng dáng ấy chỉ một ngón tay về phía hư không.
Trong chốc lát, bầu trời tách ra.
Hai đạo quang mang quét đến bắn vào trong đầu Thẩm Thiên và Thẩm Hiểu Hiểu.
Làm xong tất thảy những điều này, bóng dáng Nhân Hoàng đầu tiên lập tức biến mất, chôn vùi giữa trời đất.
Thẩm Thiên thấy thế, trong mắt tràn đầy cung kính.
Thánh Hoàng Cung này hẳn là đạo trường trước kia của Nhân Hoàng đầu tiên, Toại.
Có điều, vói tình hình bây giờ xem ra Nhân Hoàng đầu tiên chỉ để lại một ít truyền thừa chứ chẳng còn được một sợi tàn hồn.
Dù sao lúc trước Toại ác chiến với ba vị Tà Linh Tiên Đế, vốn tình cảnh đã gian nan đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Mặc dù Nhân Hoàng đầu tiên đã miễn cưỡng kéo được ba tên Tà Linh Tiên Đế đồng quy vu tận, nhưng bản thân cũng hoàn toàn chôn vùi ở giới này.