Chương 1057: Hay là các ngươi cùng lên hết đi! (5)
Tiểu Côn Bằng vừa xuất hiện liền liếc nhìn Ngọc Hư Tử, lại liếc mắt nhìn Thẩm Thiên nói: “Đánh với ta trước!”
Nhưng lại nhanh chóng có tiếng phượng gáy vang lên, nói: “Vì sao phải đánh với ngươi trước?”
“Ta thấy, để bổn tọa đánh trước đi!”
Liệt hỏa ngập trời cuốn theo uy thế đốt hết vạn linh, vô cùng dọa người.
Đối diện Tiểu Côn Bằng xuất hiện một nam tử cao ngạo vẻ mặt lạnh lùng người mặc Phượng Hoàng chiến giáp.
Khí tức của gã vô cùng kinh khủng, quanh thân lượn lờ thần viêm Phượng hoàng hừng hực, uy thế doạ người.
Người này vừa xuất hiện đã khiến nhiệt độ xung quanh tăng vọt trong nháy mắt, giống như mặt trời nở rộ, gần ngay trước mắt.
Người này chính là là Hoàng Cửu Thiên của Bất Tử Hoàng tộc!
Không chỉ những người này, còn có rất nhiều thiên kiêu đều đang chạy sang đây.
Có điều họ vừa tới đã cãi nhau rùm beng.
Mọi người đang tranh luận thứ tự chiến đấu để xem rốt cuộc ai đánh với Thẩm Thiên trước.
...
Các thiên kiêu bên ngoài thấy cảnh này thì vô cùng kinh hãi.
Họ không ngờ nhiều thiên kiêu tuyệt thế cùng xuất hiện như vậy chỉ để khiêu chiến một Thẩm Nguyên?
Rốt cuộc hắn có mị lực gì mà có thể thu hút nhiều thiên kiêu ùn ùn kéo đến như vậy?
Mà lúc này, khóe miệng Thẩm Thiên cũng điên cuồng run rẩy.
Hắn nhìn đám người đông đúc trước mặt đầu lộ tia sọc đen.
Sao ai nấy cũng chạy đến đòi luận bàn vậy?
Những kẻ được gọi là thiên kiêu này coi bổn Thánh chủ là gì chứ?
Bao cát muốn đánh thì đánh à?
Nếu đã vậy bổn Thánh chủ sẽ thành toàn cho các ngươi.
Thẩm Thiên hơi nhíu mày, tiến lên phía trước nói: “Tất cả mọi người dừng lại, Thẩm mỗ có một đề nghị!”
“Hay là, mọi người cùng lên hết đi?”
“Như vậy cũng có thể tiết kiệm được chút thời gian!”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức yên tĩnh.
...
Những thiên kiêu tuyệt thế kia ngẩn người, nhìn Thẩm Thiên, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Bọn hắn không ngờ Thẩm Thiên lại dám nói ra như vậy!
Phách lối đến cực điểm!
Chúng thiên kiêu đều kinh ngạc, không thể tin nổi.
Bọn họ không ngờ Thẩm Thiên lại dám khoe khoang khoác lác, đồng thời khiêu chiến nhiều tuyệt thế thiên kiêu như thế.
Đơn giản là không thể tưởng tượng.
Đám người trên đài Phong Thần đều là nhân tài kiệt xuất đứng đầu các thế lực lớn ở ngũ vực, có thiên phú dị bẩm.
Tu vi của bọn họ đều ở khoảng Đại Thánh mười kiếp, chiến lực vô song, cường đại vô cùng.
Các tuyệt thế thiên kiêu như vậy liên thủ, thậm chí đủ để chém giết Chân Tiên!
Vậy mà Thẩm Thiên lại tuyên bố để bọn họ cùng tiến lên.
Thật ngông cuồng, thật sự ngông cuồng!
…
Nghe hắn nói vậy, rất nhiều thiên kiêu dưới đài cười nhạo.
“Hay đó, gia hỏa này thật cuồng vọng!”
“Tiểu tử này muốn đồng thời khiêu chiến gần trăm vị tuyệt thế thiên kiêu sao?”
“Không sợ giống con ếch, tự thổi phồng rồi vỡ tung ra à?”
“Nếu hắn có được thực lực như vậy thật, ta sẽ ăn luôn cả ngọn núi này!”
Cả đám người không ngừng cười lạnh, nhận định chắc chắn Thẩm Thiên chỉ đang bốc phét.
Dù là cường giả tiền bối cũng gần như không thể làm được loại chuyện vượt quá lẽ thường này.
Chỉ dựa vào lời đồn lợi hại cũng vô dụng, còn phải có được thực lực vô cùng cường đại mới có thể trấn áp được toàn trường.
Thẩm Thiên nhìn quanh, những người ở đây tầm tầm tuổi hắn.
Dù thiên phú của hắn có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể nghiền ép tất cả thiên kiêu đi!
…
Không chỉ bọn họ, ngay cả các thiên kiêu trên đài Phong Thần cũng cười lạnh.
Có người lạnh nhạt nói: “Vị đạo hữu này, đừng tưởng thắng được Khương Thái Ất rồi thì có thể phách lối như vậy!”
“Dám cả gan khiêu chiến tất cả thiên kiêu chúng ta, can đảm lắm!”
“Cũng không biết
Ngươi có thể đứng vững khi bị đánh tơi bời ở đây không?”
Lời nói của người này tràn ngập sự khinh thường, y cho rằng Thẩm Thiên đang tự mình chuốc lấy đau khổ.
Cho dù là đám Thịnh Dương Hư, Hạng Trọng Lâu xếp hạng nhất cũng không dám ngông cuồng như thế.
Đừng nói tới khiêu chiến với tất cả mọi người, chỉ đối đầu mấy người thôi cũng đã không dễ chịu rồi.
Tất cả mọi người đều là tuyệt thế thiên kiêu, cho dù có chênh lệch mạnh yếu cũng không thể đến mức lấy một địch nhiều được.
Bị bọn họ trào phúng, Thẩm Thiên vẫn không biến sắc, chỉ nói: “Không sao. Thẩm mỗ nói một không hai!”
“Các ngươi, cùng lên đi!”
Nhiều người như vậy, lần lượt từng người lên đánh, phải lãng phí biết bao nhiêu thời gian chứ?
Thẩm Thiên không định dông dài với đám gia hỏa này, đánh xong sớm một chút, kết thúc mọi việc nhanh một chút.
Thẩm Thiên chẳng khác nào một sợi dây dẫn chớp mắt đã khiến cho bầu không khí nổ tung.
“Thật ngông cuồng! Bổn tọa không nhịn được!”
“Đừng cản ta. Ta muốn giết hắn!”
Các thiên kiêu ở đây lập tức kêu gào, lửa giận ngút trời.
Bọn họ tranh nhau chen lấn lên khiêu chiến Thẩm Thiên.
…
Tiểu Côn Bằng vọt ra đầu tiên, hừ lạnh nói: “Nào có cần đến nhiều người như vậy, một mình bổn tọa là được!”
Nó vung hai cánh âm dương hóa thành lưu quang chói lọi phong tới Thẩm Thiên.
Trong chốc lát, hư không vỡ vụn, hai khí âm dương vô tận cùng pháp tắc hư không dung hội quán thông, xuyên qua không gian.
Được hai cánh âm dương và Côn Bằng pháp gia trì, tiểu Côn Bằng có tốc độ vô cùng lăng liệt, một ngựa xông thẳng lên đầu đám người.
Hoàng Cửu Thiên lập tức quát lớn: “Tiểu Côn Bằng, ngươi không có võ đức!”
Y cũng lao ra muốn cướp trước một bước.
Nhưng các thiên kiêu xung quanh đã đánh nhau túm tụm, thần năng bạo tán khắp nơi, tỏa ra uy thế rộng rãi.