Chương 1058: Lấy một địch trăm, tư thái Chí tôn! (1)
Hoàng Cửu Thiên còn chưa xông ra khỏi trùng vây đã bị kéo lại vào chiến trường, tiếp tục ác chiến cùng rất nhiều thiên kiêu.
Còn chưa khiêu chiến với Thẩm Thiên, những người này đã bắt đầu nội đấu.
Bởi vì tiểu Côn Bằng chiếm được tiên cơ nên đã phá toái hư không, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.
Y vung hai nắm đấm, mang theo sức mạnh vô biên đập tới Thẩm Thiên.
Uy thế của một quyền này quá mạnh, thần uy huyền diệu khó lường, khó nói nên lời.
Quyền mang cái thế, ẩn chứa thần uy vô tận, khi thì giống như cự côn từ thời hoang cổ lật úp mà tới, chấn vỡ sơn hà.
Khi thì lại giống thiên bằng từ thời hoang cổ rơi thẳng từ trên cửu thiên xuống, thế như chẻ tre.
Tiểu Côn Bằng vừa lên đài đã dùng toàn lực, không lưu thủ.
Đối mặt với sức mạnh này, Chuẩn Tiên cũng phải đẫm máu.
Thẩm Thiên vẫn bất động, ánh mắt nhàn nhạt.
Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, đón lấy đòn tấn công của tiểu Côn Bằng.
Thẩm Thiên thi triển Hồn Thiên Thần Quyền, quyền mang chói lọi.
Như sao trời vô tận từ thiên ngoại đế tinh rủ xuống, sáng lòa chói mắt.
Oanh!
Hai người đụng vào nhau, uy thế kinh khủng quét sạch thiên địa.
Chớp mắt hư không đã bị chôn vùi, vỡ vụn thành một vùng phế tích.
Tiểu Côn Bằng biến sắc, toàn thân như đạn pháp bay rớt ra ngoài, đụng ngã mấy thiên kiêu khác.
…
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra.
Các thiên kiêu đang quấn lấy nhau cũng ngừng tay nhìn lại, ánh mắt sững sờ.
Bọn họ phát hiện, hình như Thẩm Thiên không nói ngoa!
Tiểu Côn Bằng có nhục thân đáng sợ, các cường giả đều biết.
Bàn thân y có sức mạnh mãn hoang, đã từng vung một quyền đập chết Chuẩn Tiên, thế sức mạnh không thể đỡ.
Bọn Thịnh Dương Hư và Hạng Trọng Lâu cũng không dám cứng đối cứng với nhục thân của tiểu Côn Bằng.
Nhưng cường giả có nhục thân đáng sợ như vậy lại bị Thẩm Thiên đấm một cái bại lui, hoàn toàn bị nghiền ép.
Kinh khủng như vậy!
Rốt cuộc người này từ đâu ra?
Không chỉ nắm giữ lôi pháp cường đại, ngay cả nhục thân cũng khủng bố như thế!
…
Tiểu Côn Bằng lật người lại, ánh mắt lạnh như băng.
Hai tay y buộc chặt sau lưng, nhịn không được mà run rẩy, còn có máu tươi chảy xuống.
Rất rõ ràng, chính y cũng không thể chống lại nổi sức mạnh của Thẩm Thiên.
“Để ta thử một chút!”
Hoàng Cửu Thiên thấy vậy, trong mắt tràn ngập chiến ý nóng rực.
Y nghiêm nghị tiến lên, quanh thân bộc phát liệt hỏa vô tận, sáng rực.
Ngọn lửa màu vỏ quýt bùng cháy hóa thành một con hỏa hoàng kích xạ thương khung.
Đây là Phượng Hoàng Thần Viêm, uy năng vô tận, đốt diệt cả hư không thành hư vô.
Nhưng Thẩm Thiên chỉ nhẹ nhàng phất tay áo một cái, một ngọn lửa còn cuồng bạo hơn bùng cháy lên.
Ngọn lửa đỏ rực quét ạch thiên địa, mang theo thần uy vô thượng trải rộng khắp nơi.
Vừa chạm phải ngọn lửa này, Phượng Hoàng Thần Viêm đã bị thôn phệ chỉ trong chớp mắt.
Mặt Hoàng Cửu Thiên đỏ lên, thân thể rung động kịch liệt, lùi lại ngàn dặm.
Hiển nhiên, Phượng Hoàng Thần Viêm bị thôn phệ, y cũng bị phản phệ.
Chẳng để ý tới thương thế của mình, Hoàng Cửu Thiên chỉ kinh hãi nhìn chằm chằm ngọn lửa đỏ rực kia, lắp bắp: “Đây là… Thần Hoàng Bất Diệt Viêm!”
Thân là Bất Tử Hoàng tộc, đương nhiên y biết Thần Hoàng Bất Diệt Viêm là cái gì.
Đây chính là ngọn lửa chí cao vô thượng của Bất Tử Hoàng tộc, ẩn chứa uy năng lớn lao.
Chỉ có Phượng Thần có huyết mạch nồng đậm đến cực hạn, đạt tới phản tổ, mới có thể tạo ra ngọn lửa này.
Nhưng thần hỏa tuyệt thế này lại xuất hiện trên thân một gã loài người.
…
Thấy Hoàng Cửu Thiên cũng bại lui, chúng thiên kiêu đều cực kỳ chấn động tâm thần.
Ánh mắt bọn họ vô cùng ngưng trọng, cũng không dám xem nhẹ Thẩm Thiên nữa.
Có thể đánh bại tiểu Côn Bằng và Hoàng Tiểu Thiên trong thời gian ngắn như vậy, ngoại trừ Thẩm Thiên, không ai làm được.
Chiến lực hắn bày ra tuyệt đối vượt qua bất kỳ kẻ nào ở đây.
Nhưng việc này cũng không ngăn cản được bước chân của bọn họ, ngược lại còn kích thích đấu chí trong cơ thể.
Hai mắt Hạng Trọng Lâu nóng bỏng: “Quả nhiên chiến lực của Thẩm Nguyên huynh thực cường đại, nếu đơn đả độc đấu chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi.”
Đến luc này, Hạng Trọng Lâu cũng phải công nhận chiến lực của Thẩm Thiên.
Y và Thịnh Dương Hư nhìn nhau một cái, rồi ôm quyền nói với Thẩm Thiên: “Nếu đã vậy, Hạng mỗ dự định liên thủ cùng Dương Hư, lĩnh giáo Thẩm huynh!”
Nghe Hạng Trọng Lâu nói vậy, gân xanh trên trán Thịnh Dương Hư giật giật, nhưng cũng không nói gì.
Dù sao việc này cũng liên quan đến mặt mũi của tuyệt đỉnh thiên kiêu ngũ vực. Nếu để Thẩm Thiên dần dần đánh bại từng người một thì bọn họ cũng mất hết mặt mũi.
Lại nói, vừa rồi rõ ràng Thẩm Thiên đã nói là có thể liên thủ.
Bọn họ làm như vậy cũng không tính là vi phạm võ đức!
Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể, hai vị đạo hữu cứ việc ra tay.”
“Thẩm mỗ đón lấy là được.”
Hai mắt Hạng Trọng Lâu nóng bỏng, trùng đồng thôi động đến cực hạn.
Thiên địa kinh hiện đạo văn pha tạp, sức mạnh hạo kiếp quét sạch thiên địa.
Giữa hư không diễn hóa ra dị tượng trùng đồng to lớn, che khuất cả bầu trời, hạo đãng liên miên.
Thịnh Dương Hư bên cạnh cũng ra tay.
Đại thủ hư án thiên không, khiến cho hư không hoàn toàn vỡ vụn.
Thiên địa luân hãm, hiện ra một vòng kính tròn cổ to lớn, che kín thiên địa.
Cổ kính tỏa sáng nhấp nháy quang mang, uy chấn thương khung như muốn táng diệt ngàn vạn dặm cương vực.