Chương 1060: Lấy một địch trăm, tư thái Chí tôn! (3)
Bọn họ thi triển Thái Dương chi lực và Thái m chi lực, sức mạnh kinh khủng vô cùng.
Cường giả Chuẩn Tiên cũng không ngăn nổi uy thế này, sẽ bị tán thành bột mịn chỉ trong chớp mắt.
Nhưng sắc mặt Thẩm Theien vẫn lạnh nhạt như cũ.
Quanh thân hắn tỏa ra quang mang bốn phía, khí tức hỗn độn và âm dương nhị khí đều hiển hiện, bao phủ lấy hắn.
Thẩm Thiên như một chiến thần vô địch, lấy một địch mười.
Hai tay hắn đại khai đại hợp, trực tiếp xé rách không gian, tìm ra được Thịnh Dương Hư đang ẩn nấp trong không gian.
Một quyền đấm xuống, trời chìm đất sụt.
Thịnh Dương Hư chợt từ trên trời rơi xuống, nện đài Phong Thần lõm xuống một cái hố thật sâu.
Thẩm Thiên lại một lần nữa ra tay, hai con ngươi bắn ra quang mang thịnh liệt.
Xuyên thủng hư không vô tận, đập vào đồng quang của Hạng Trọng Lâu.
Oanh!
Tiếng vang bốn phía, bụi mù nổi lên bốn phía.
Hạng Trọng Lâu cũng bay rớt ra ngoài, đè bẹp cả Thịnh Dương Hư vừa mới định bò lên.
Lúc này, hai bên cùng giáp công cuốn tới.
Tiểu Côn Bằng hóa thân thành Côn Bằng vô địch, thôi động Côn Bằng pháp đến cực điểm, đụng nát thiên địa.
Sức mạnh của nó kinh khủng vô cùng, khiến cho pháp tắc chôn vùi, trật tự hỗn loạn, như mốn táng diệt hoàn toàn.
Một bên khác, Hoàng Cửu Thiên hóa thân thành Cửu Thiên Thần Hoàng, mang theo lưu tinh hỏa vũ vô tận rơi xuống thiên địa.
Trong chốc lát, cả trời đất đều bị ngọn lửa vô tận bao trùm, cực kỳ dọa người.
Thẩm Thiên vẫn thản nhiên không sợ, thôi động Côn Bằng pháp đánh nhau chính diện với tiểu Côn Bằng.
Song phương chiến đấu vô cùng kịch liệt, chấn vỡ vạn dặm hư không, chôn vùi pháp tắc loạn lưu.
Chỉ trong một chớp mắt, tiểu Côn Bằng đã bay ra ngoài như con diều đứt dây.
Toàn thân y là dấu quyền cực lớn, nhục thân bị thương.
Mà đòn tấn công của Hoàng Cửu Thiên còn chưa giáng xuống đã bị Thần Hoàng Bất Diệt Viêm bao kín.
Cho dù bản thân y có huyết mạch Thần Hoàng nhưng vẫn không ngăn nổi ngọn Thần Viêm hừng hực này.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Cửu Thiên đã bị nướng cháy đen, chiến giáp Phượng Hoàng đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Lông vũ toàn thân y cũng cháy nham nhở te tua, cỏn ẩn ẩn tỏa ra mùi thịt cháy, cực kỳ chật vật.
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Ngao Liệt trợn trừng hai mắt, nghẹn họng trân trối nhìn.
“Mẹ nó, Thẩm Nguyên huynh quá mạnh!”
“Mới có vài hơi thở đã đánh bại nhiefu thiên kiêu như vậy!”
Khương Thái Ất còn đang cảm thấy mình thật may mắn, vỗ vỗ ngực cảm khái: “Còn may Khương mỗ vẫn nhẫn nhịn được mà không xông lên.”
“Bằng không, khẳng định trong đám nằm đo đất kia có ta!”
“Vị huynh đài này quá đỉnh!”
…
Lúc này, Ngọc Hư Tử đã giết tới sau lưng Thẩm Thiên.
Trong khoảng thời gian Thẩm Thiên chống địch, y đã thôi động được mấy môn công pháp vô địch, uy thế cuồn cuộn.
Nhưng cơ thể Thẩm Thiên vẫn tỏa ra quang mang vạn trượng, bắn ra đạo ý vô biên.
Đạo ý vô tận quét sạch thiên địa, khiến cho vạn pháp đều phải rủ hàng.
Ngọc Hư Tử kinh hãi phát hiện ra những đạo ý mà mình khống chế kia lại bị ảnh hưởng bỏi cỗ khí tức này mà trở nên hỗn loạn.
“Cái gì? Chẳng lẽ hắn cũng là tiên thiên đạo thể?”
“Còn cường đại hơn cả mình sao?”
Ngọc Hư Tử thấy hai mắt mình hoa lên, sững sờ tại chỗ.
Mất đi đạo ý, chiến lực của y giảm mạnh.
“Đánh lén sao?”
Sức mạnh toàn thân Thẩm Thiên bộc phát ầm ầm, nhắm thẳng Ngọc Hư Tử mà tới.
Trong chốc lát, Ngọc Hư Tử đã bị thần quang bao kín.
Khí tức vô cùng cuồng bạo quét ra, trong đó còn kèm theo cả tiếng nhục thân va chạm và tiếng hét thảm.
Khi quang mang tiêu tán, Ngọc Hư Tử đã nằm bẹp dưới đất, toàn thân run rẩy.
Khuôn mặt vốn còn được tính là tuấn dật kia đã sưng thành đầu heo.
Toàn thân trên dưới không chỉ có dấu chân dấu quyền mà còn cả dấu chùy và vết kiếm.
Có trời mới biết y đã phải nhận bao nhiêu đòn tấn công, chính Ngọc Hư Tử cũng không nhớ rõ nữa.
Y khóc không ra nước mắt, đau đớn bi thiết không thôi.
Vì sao mình lại bị thương nặng nhất?
Không công bằng!
…
Sau đó, chín đại phân thân của Thẩm Thiên quy về một mối, cơ thể bộc phát ra thần uy vô tận.
Ánh mắt thịnh liệt, trong cơ thể Thẩm Thiên bộc phát ra đạo ý vô tận.
Hắn đang thi triển đại thần thông Sâm La Vạn Tượng, bắn ra đạo ý vô tận, quét sạch tám phương.
Mỗi một cỗ đạo ý đều tượng trưng cho một pháp thuật đỉnh cao.
Chỉ trong chốc lát, thiên địa đột nhiên hiện ra uy áp vô tận, như thiên đạo ý chí rủ xuống, muốn chấp chưởng thương sinh.
Mỗi một cỗ đạo ý xuất hiện, cỗ khí tức uy áp này lập tức tăng lên gấp bội.
Trên đài Phong Thần, chúng thiên kiêu kịch biến.
Bọn họ cảm giác được dường như trái tim của mình bị một bàn tay vô hình nắm chặt, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thẩm Thiên gia trì đến chục loại đạo ý vô địch, những thiên kiêu kia ngăn cản không nổi, đều đẫm máu bại lui.
Sau đó không lâu, ngay cả đám Thịnh Dương Hư và Hạng Trọng Lâu cũng không thể không lùi khỏi đài Phong Thần.
Chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên, ngạo nghễ đứng trên đài Phong Thần.
Bát hoang lục hợp, khinh thường quần hùng.
…
Thắng. Hắn thắng thật rồi!
Lấy một địch trăm, anh tư có thể xưng là tuyệt thế!
Ngay cả các thiên kiêu bị đánh bại cũng tràn ngập kính nể.
Bọn họ kính ngưỡng nhìn Thẩm Thiên, hai mắt sáng rực.
Không ngờ chiến lực của Thẩm Nguyên huynh lại cường đại như thế, quả thực là kỳ tài ngút trời, khoáng cổ tuyệt kim!
Chúng ta tâm phục khẩu phục!