Chương 1061: Bất Tử Sơn đại biến, chư vị thiên kiêu xuất chinh! (1)
Trận chiến trên đài Phong Thần này đã khiến chúng thiên kiêu đều hoa mắt.
Bọn họ khó mà tin nổi lại có người thực sự ác chiến được quần hùng, mà còn chiến thắng nữa.
Chiến lực này thực không thể tưởng tượng nổi.
Miêu tả đơn giản: siêu việt khoáng cổ tuyệt kim, cử thế vô song.
Vô số thiên kiêu rung động tâm thần, cảm khái vạn phần.
…
Mà những thiên kiêu đỉnh cao vừa bị đánh bại kia lại sinh lòng kinh nghi.
Bởi vì bọn họ phát hiện, trong trận chiến nà, Thẩm Thiên đã thi triển một lúc mấy chục loại pháp thuật vô thượng.
Những pháp thuật vô thượng kia gần như giống với những môn truyền thừa chí tôn mà bọn họ tu luyện.
Mấu chốt là, cảm ngộ của Thẩm Thiên về những môn pháp thuật vô thượng này đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Nghĩ vậy, chúng thiên kiêu giật giật khóe miệng.
Nào có ai có thể đồng thời học thành nhiều pháp thuật vô thượng như thế mà còn tinh thông hơn cả người chuyên tâm tu luyện một môn công pháp?
Dù là Ngọc Hư Tử có tiên thiên đạo thể cũng không làm nổi!
Có bí mật. Nhất định vị huynh đài này có bí mật gì đó!
…
Thinh Dương Lăng không kìm nổi tò mò trong lòng, bèn tiến lên hỏi: “Thẩm Nguyên huynh thiên tư cái thế, Thịnh mỗ bội phục.”
“Không biết Thẩm huynh học được Hư Không Pháp từ đâu vậy?”
Trong lòng Thịnh Dương Hư vô cùng chấn động.
Vừa rồi giao thủ với Thẩm Thiên, y không chiếm nổi một tí lợi thế nào.
Ngược lại còn bị Thẩm Thiên tìm được vị trí mà ăn thiệt nhiều lần.
Bởi vậy, trong lòng Thịnh Dương Hư rất nghi ngờ.
Chẳng lẽ Thẩm Nguyên là lão tổ tông ẩn thế của thánh địa bọn họ nên mới có thể tinh thông Hư Không Pháp như vậy.
Không chỉ có Thịnh Dương Hư, các thiên kiêu khác cũng tràn đầy nghi hoặc y như vậy.
Trên người một người
Lại ẩn chứa gần trăm loại đạo ý. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Thiên nghe vậy cười nhạt nói: “Thẩm mỗ chỉ tìm được một chút truyền thừa cổ, trong đó có ghi lại các loại pháp thuật.”
Dù sao thì chuyện Tà Linh tộc xấm lấn ngũ vực cũng không phải chuyện lần một lần hai, có rất nhiều truyền thừa vô tận đã xói mòn trong chiến tranh đằng đẵng.
Bởi vậy, pháp thuật mà những thiên kiêu này tu luyện đều không được trọn vẹn.
Mà Thẩm Thiên nắm giữ được một trăm lẻ tám loại pháp thuật vô thượng từ thời thái cổ, đã đạt tới trình độ huyền diệu.
Đương nhiên pháp thuật bọn họ tu luyện không thể tinh thông bằng Thẩm Thiên.
Ánh mắt Thịnh Dương Hư tràn đầy hâm mộ: “Quả nhiên Thẩm huynh khí vận vô thượng, có thể thu được cơ duyên như thế.”
“Nhưng chỉ có truyền thừa cũng vô dụng, còn cần phải dựa vào ngộ tính thiên phú.”
“Chỉ có bậc thiên tư vô thượng như Thẩm huynh mới có thể lĩnh ngộ!”
Cả đám người đều gật đầu, không thể phủ nhận, bọn họ đã triệt để tin phục Thẩm Thiên.
Có thiên kiêu cảm khái nói: “Hôm nay được kiến thức phong thái của Thẩm huynh thực sự là vinh hạnh của chúng ta.”
Thẩm Thiên cười nhạt, khiêm tốn nói: “Các vị đạo hữu, gặp được nhau chính là duyên phận.”
“Không bằng chúng ta ngồi xuống uống chút trà, cùng đàm đạo?”
Nói xong, Thẩm Thiên lấy ra cái vạc lớn, bắt đầu ngâm trà ngộ đạo.
Những thiên kiêu này đều là khí vận chi tử, đương nhiên hắn muốn xây dựng mối quan hệ.
Sau này, nói không chừng có thể thu được đại khí vận từ bọn họ.
…
Được Thẩm Thiên mời, cả đám đều thụ sủng nhược kinh.
Bọn họ đã giao thủ với Thẩm Thiên, đều biết đạo ý cảm ngộ của đối phương cực kỳ tinh thông.
Nói là luận đạo với nhau, thực ra chính là Thẩm Thiên chỉ điểm cho bọn họ.
Dù sao thì, với thực lực của Thẩm Thiên, nào có cái gì cần luận đạo với bọn họ?
Bởi vậy, có rất nhiều người phấn chấn tinh thần, mừng rỡ vạn phần.
Nhưng có người ngượng ngùng nói: “Thẩm huynh nguyện ý luận đạo với chúng ta, đây là vinh hạnh lớn lao.”
“Không cần làm phiền Thẩm huynh pha trà, việc nhỏ này để chúng ta làm là được.”
Có mấy thiên kiêu bước tới. Bọn họ tinh thông trà đạo, lại có mang theo lá trà cấp thánh dược bên người.
Những người này đều xung phong xin việc, muốn thể hiện một chút.
….
Lúc này, Thẩm Thiên đang móc ra mấy miếng trà ngộ đạo tử sắc và mấy lá trà ngộ đạo ngân sắc, thả vào cái vạc lớn.
Cảm nhận được đạo vận mãnh liệt từ lá trà tỏa ra, những thiên kiêu kia lập tức sững sờ, đứng nguyên tại chỗ, cực kỳ kinh ngạc.
“Đây là… trà ngộ đạo sao?”
Những thiên kiêu kia ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ Thẩm Thiên nói pha trà là ngâm chế trà ngộ đạo.
Trà này… giá trị quá cao.
Thứ như trà ngộ đạo đây vạn cổ ít có, vô cùng trân quý.
Đừng nói là chúng thiên kiêu, cho dù lão tổ bọn họ cũng chưa chắc đã có thể lấy ra.
Kết quả, lá trà ngộ đạo trân quý như thế, Thẩm Thiên lại bốc ra cả nắm, còn chuẩn bị pha một vạc lớn.
Chuyện gì thế này?
Trong nhà vị huynh đài này có mỏ khoáng à? Sao giàu thế?
Chúng thiên kiêu đều đỏ bừng mặt, vội vàng nhét số lá trà cấp thánh dược kia vào túi.
Trước mặt trà ngộ đạo, bọn họ không thể lấy số lá trà thánh dược này ra được.
…
Thẩm Thiên thành thạo nhanh chóng pha xong trà ngộ đạo.
Chẳng mấy chốc, một mùi hương trà thươm ngát nồng đậm đã lan khắp ngàn dặm.
Trong hương trà còn tràn ngập đạo ý mãnh liệt, khiến cho người ta tâm cảnh không minh.
Hai mắt chúng thiên kiêu đều sáng rỡ, mặt mũi sáng ngời, tập trung ngồi quanh cái vạc lớn trước mặt Thẩm Thiên.
Có rất nhiều người không nhịn được mà nuốt nước bọt, thèm rớt dãi.
Trà ngộ đạo có giá trị vô lượng, có thể tăng hiệu quả ngộ đạo.
Những người này đều là nhân tài kiệt xuất đứng đầu các thế lực lớn, kiến thức rộng rãi.
Nhưng nhìn thấy trà ngộ đạo này, họ cũng không thể không động tâm.
…