Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 1062: Bất Tử Sơn đại biến, chư vị thiên kiêu xuất chinh! (2)

Chương 1062: Bất Tử Sơn đại biến, chư vị thiên kiêu xuất chinh! (2)
Thẩm Thiên mỉm cười mời: “Các vị đạo hữu, xin mời tới thưởng trà luận đạo.”
Thẩm Thiên vẫn còn nhiều trà ngộ đạo lắm, đương nhiên không cần keo kiệt.
Huống hồ, rau hẹ được tưới tắm bón phân cắt mới ngon.
Được Thẩm Thiên mời, trong lòng chúng thiên kiêu nổi sóng mãnh liệt.
Bọn họ không ngờ Thẩm Thiên không chỉ đồng ý giảng đạo mà còn sẵn sàng chia sẻ trà ngộ đạo trân quý như thế.
Ý chí bực này, thực sự quá rộng lớn.
Nhất thời, rất nhiều thiên kiêu vô cùng xấu hổ, nói: “Thẩm huynh, vật này thực sự quá trân quý, chúng ta nhận cũng ngại.”
Lúc trước, vì mặt mũi, bọn họ đã vây công Thẩm Thiên đó.
Mặc dù không đánh được, nhưng cũng là không có võ đức.
Thẩm Thiên không chỉ không để ý mà còn muốn tặng quà cho mọi người, trong lòng ai nấy đều xấu hổ.
Cho dù trà ngộ đạo có làm bọn họ động tâm nhưng bọn họ cũng không tiện tới nhận.
Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Các vị đạo hữu chớ có khách khí, chỉ là lá trà ngộ đạo thôi, có gì mà trân quý?”
“Uống hết, Thẩm mỗ lại pha thêm là được.”
Thịnh Dương Hư cười sáng lạn, nói: “Thẩm Nguyên huynh, làm vậy đâu được chứ!”
Tuy miệng nói vậy nhưng thân thể y rất thành thật.
Y bay thẳng lên đài Phong Thần, nhận một chén trà ngộ đạo, chậm rãi thưởng thức.
“Trà ngon, trà ngon!”
“Trà này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được mấy lần nghe!”
“Không ngờ Thẩm huynh không chỉ có chiến lực cường đại ma còn có một tay trà nghệ thật khéo. Thật khiến cho người ta kính nể!”
Thịnh Dương Hư cảm khái vạn phần, rồi rót ra mấy chén trà ngộ đạo, uống ừng ực ừng ực vào bụng.
Thấy cảnh tượng này, rốt cuộc những thiên kiêu kia không nhã nhặn từ chối được nữa, chỉ sợ Thịnh Dương Hư uống hết trà ngộ đạo thôi.
Cả đám người nhao nhao tiến lên, ngồi vây quanh Thẩm Thiên, bắt đầu thưởng trà.
Một màn này, tất cả mọi người đều rung động.
Ánh mắt những vị thiên kiêu bên ngoài đều tràn đầy kinh ngạc và hâm mộ.
Ai mà ngờ nổi, đường đường một giải thi đấu thiên kiêu lại biến thành hội trà đạo chứ?
Hết thảy đều là vì Thẩm Nguyên.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng lên men chua lòm, ánh mắt vô cùng u oán.
Dù sao thì, bọn họ cũng muốn uống trà ngộ đạo mà!

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của các thiên kiêu bên ngoài.
Thẩm Thiên nhẹ nhàng phất tay áo, chia trà ngộ đạo tới tay những vị thiên kiêu kia.
Những người này cũng là thiên kiêu đỉnh cao, mặc dù không bằng bọn Thịnh Dương Hư nhưng cũng là trụ cột vững vàng của các thế lực lớn.
Dù sao thì, lần này cũng pha nhiều mà, mỗi người một chén vẫn đủ.
Chưa kể, thứ này chỉ cần uống một chén thôi cũng đã có hiệu quả rồi, có rất ít người tham lam như Thịnh Dương Hư.
Các thiên kiêu bên ngoài nhận được trà ngộ đạo, ai nấy đều mừng rỡ.
Bọn họ liên tục hét lớn, cảm kích vạn phần: “Đa tạ Thẩm Nguyên huynh!”
Lúc này, Thẩm Thiên nghiêm nghị nói.
Tiếng nói của hắn như đại đạo huyền âm, vang khắp thiên địa.
Hắn đang giảng giải đạo ý thực sự, giải thích hết diệu pháp tinh yếu của cả thảy một trăm lẻ tám môn truyền thừa thái cổ cho bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, một cỗ đạo ý huyễn hoặc khó hiểu đã tràn ngập Thiên Môn phong, ý cảnh mênh mông, thâm sâu khó lường.
Đạo ý vô tận hóa thành điểm điểm tinh quang, bao phủ quanh thân những thiên kiêu này, khiến cho tâm thần bọn họ đại chấn.
Ai nấy đều có vẻ thoải mái, dường như đã được giải khai nan đề mắc mớ nhiều năm.
Được lá trà ngộ đạo gia trì, toàn thân những người này phát sáng, ai nấy đều chìm trong đốn ngộ.

Khương Thái Ất thức tỉnh đầu tiên, trong cơ thể bộc phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Quanh thân y, lôi dẫn ngoằn ngoèo, phát ra thần uy vô tận, còn cường đại hơn lúc trước mấy lần.
Khương Thái Ất mừng rỡ, vội vàng chắp tay cám ơn: “Đa tạ Thẩm huynh đề điểm, ta đã hiểu!”
Quanh thân y phát ra từng tia lôi dẫn mãnh liệt, hiển nhiên đã có được lợi ích không nhỏ.
Không bao lâu sau y có thể đột phá.
Những người khác cũng có được thành quả không nhỏ, rất tiến bộ.
Bởi vậy, cả đám người đều rối rít tạ ơn, lại càng kính nể Thẩm Thiên mãnh liệt hơn.
Ngọc Hư Tử chau mày. Bản thân y có tiên thiên đạo thể, cảm ngộ đạo pháp vốn đã thấu triệt hơn người.
Khi thấy Thẩm Thiên thành thạo sử dụng và giảng giải cả một trăm lẻ tám loại đạo pháp, trong lòng y ẩn ẩn hoài nghi.
Ngọc Hư Tử lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ hắn không chỉ là tiên thiên đạo thể?”
“Thiên phú như vậy, rất có thể là loại thể chất tôn quý kia.”
Y cũng biết một chút bí văn từ thời hoang cổ.
Biết rằng đã từng có một loại thể chất vô thượng, rất giống với biểu hiện lúc này của Thẩm Thiên.

Đúng lúc này, thiên khung đại biến.
Hào quang bốn phía, thần mang phun trào, bộc phát ra khí thế vô cùng mênh mông.
Có mấy bóng người từ trong hư không bươc ra.
Toàn thân bọn họ bao phủ thần quang, khí tức cường đại vô cùng, đã đăng lâm cảnh giới Chuẩn Tiên.
Những người này chính là Thánh Chủ các Thánh địa lớn.
Thấy các Thánh Chủ của các Thánh địa lớn ra mặt, mọi người đều nhất tề yên tĩnh.
Tất cả đều ngóng nhìn lên hư không một cách nghiêm túc.
Giải thi đấu thiên kiêu không phải chỉ đơn thuần để thiên kiêu ngũ vực luận bàn.
Trong này còn liên quan đến cả vấn đề Tà Linh ngoại vực.
Các Thánh Chủ lớn tập trung một đống người ở đây chính là để thương thảo việc đối kháng với Tà Linh tộc.
Thấy các Thánh Chủ lớn ra mặt, chúng thiên kiêu đều muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất