Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 1100: Hóa ra ta là Tiên đời thứ ba! (2)

Chương 1100: Hóa ra ta là Tiên đời thứ ba! (2)
Diêm Quỷ cảm nhận được khí tức đáng sợ Lan Phi tản ra, y vô cùng hoảng sợ.
Cỗ khí thế này quá đáng sợ, như tinh hải mênh mông, hung vĩ vô biên.
Người mạnh như vậy y căn bản không thể nào đối kháng được!
“Trốn!”
Diêm Quỷ không nhiều lời, chạy thẳng ra vực ngoại.
Y xé rách tinh hà, mau chóng trốn đi, không dám ở lại them giây phút nào.
Người này quá kinh khủng, khiến y nảy sinh nguy cơ tử vong.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lan Phi lại nhìn sang.
Nàng ta nâng bàn tay ngọc lên, ấn xuống hư không.
Tinh hà trăm vạn dặm chiếu rọi ra từng đoá hoa lan, tạo ra khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.
Sau đó, hoa lan chậm rãi khép kín, cả bầu trời sao vỡ vụn.
Ầm!
Diêm Quỷ vốn đã chạy được hơn trăm dặm giờ nhục thân vỡ tung, chân linh chôn vùi.
Lan Phi chém chết Diêm Quỷ mà vẻ mặt không hề rung động.
Nàng ta chậm rãi quay người lại, nhìn Thẩm Thiên vẫn đứng sững tại chỗ, gương mặt nở nụ cười mỉm.
Giọng của nàng ta dường như hơi run run: “Thiên nhi!”
Lan Phi nhìn thấy cốt nhục của mình gương mặt không thể không thay đổi.
Dù sao đây cũng là nhi tử nàng ta mang nặng đẻ đau, máu mủ tình thâm.
Hơn nữa, từ khi Thẩm Thiên ra đời, Lan Phi chưa kịp nhìn thấy hắn được mấy lần đã giả chết Niết Bàn.
Bây giờ nàng ta Niết Bàn trở về, nhìn thấy thân tử có thể nào không kích động?
Cơ thể Thẩm Thiên chấn động, nỉ non gọi: “Mẫu... mẫu tôn!”
Hắn đã có thể xác định, người này đúng là mẫu thân Lan Phi của hắn.
Dù sao thì khí tức huyết mạch không thể nào giả được.
Ánh mắt Lan Phi dịu dàng.
“Thiên nhi, xin lỗi, mẫu tôn tới muộn rồi!”
Nàng ta đưa bàn tay ngọc thon thả ra, vuốt ve gương mặt Thẩm Thiên, trong mắt tràn đầy nhớ nhung.
Làm gì có mẫu thân nào lại không nhớ nhung hài tử, huống hồ bọn họ còn ngăn cách mấy trăm năm.
Vẻ mặt Thẩm Thiên đầy nghi ngờ nói: “Mẫu tôn, người...!”
Hắn không thể ngờ Lan Phi vẫn chưa chết.
Đồng thời còn cường đại như vậy, có thể miểu sát Cổ Thần trong nháy mắt.
Diệp Kình Thương cười cười bước tới, vui mừng nói: “Thần Tàm Đạo kinh quả nhiên không tầm thường.”
“Niết Bàn bất diệt, hóa bướm trở về!”
“Lan nhi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!”
Lan Phi nhìn thấy Diệp Kình Thương, trong mắt lộ ra tia áy náy: “Phụ tôn, hài nhi bất hiếu.”
“Nếu như con...”
Nhưng, không đợi Lan Phi dứt lời, Diệp Kình Thương đã đưa tay lên cản lại, nói:
“Không sao, chuyện đã qua rồi!”
“Bây giờ con bình an trở về, vi phụ cũng có thể an tâm.”
Thẩm Thiên nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ánh mắt liền sáng rỡ.
Lan Phi sống lại đã khiến hắn chấn động.
Kết quả, Lan Phi lại là nhi tử của Diệp Kình Thương.
Như vậy chẳng phải Diệp Kình Thương thật sự là ông ngoại mình sao.
Chẳng trách Diệp Kình Thương luôn bắt mình nhận lão ta làm ông ngoại nuôi.
Ngay cả đại khí vô thượng như Chiến Thần Tháp cũng nói tặng là tặng cho mình.
Hóa ra, Diệp Kình Thương đã biết điều này từ lâu.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiên giật giật.
Bổn Thánh chủ còn tưởng mình là hài tử nhà bình thưởng chẳng có nội tình gì, kết quả tiên nhị đại chính là ta sao?
Mẫu thân và tổ phụ đều là cường giả vô thượng ở Tiên giới?
Tin tức này đúng là quá chấn động!
Vốn định dùng thân phận người thường tu tiên không ngờ đổi lại là bị vây giết!
Không sai!
Bổn Thánh chủ là Tiên nhị đại, ta ngả bài được rồi!
Bổn tọa muốn xem thử còn có bao nhiêu Tà Linh nhóc con dám đến chịu chết?
Ngay lúc Thẩm Thiên không thể kìm được đắc ý trong lòng thì trời đất lại biến đổi.
Vực ngoại truyền đến tiếng gầm thét: “Nhân Hoàng thể, hôm nay ngươi buộc phải chết!”
m thanh chấn động, truyền khắp chín tầng mây.
Thẩm Thiên nghe thấy vậy thì trái tim đập mạnh.
Không phải chứ? Lại tới nữa à?
Xong chưa?
Xoẹt xoẹt!
Bầu trời bị xé ra một lỗ đen lớn.
Một ngón tay khổng lồ đè xuống, che cả bầu trời.
Nó khiến vạn dặm sao trời vỡ vụn rơi xuống.
Ngón tay khổng lồ vô biên, che hơn nửa bầu trời Trung Châu.
Mặt đất ngũ vực đang rung động, trời đất nứt ra.
Trong hư không, sức mạnh thiên đạo phun trào, các loại đại đạo khôi phục.
Sức mạnh trời đất tạo dựng thành sợi xích trật tự, miễn cưỡng phong tỏa vùng trời đất này.
Nhưng, trước sức mạnh bậc này nó không chịu được lấy một kích.
Chỉ sức mạnh một ngón tay đã đủ để sức mạnh thiên đạo sụp đổ rồi.
Mọi người vô cùng hoảng sợ, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.
Đây chắc chắn là kẻ hàng đầu vô thượng khiến cả thiên đạo của Ngũ vực cũng đang run sợ.
Người mạnh như vậy, một khi tiến đánh nơi này chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa.
Chẳng lẽ cuối cùng ngũ vực cũng khó tránh khỏi nạn diệt vong sao?
Trên đỉnh hoàng cung Đại Viêm quốc, ánh mắt Thẩm Khiếu sáng chói nhìn về phía Trung Châu.
Ông ta nhìn chư thiên pha tạp đạo ý, trong mắt diễn sinh tử mang vô tận.
Lúc này, những đạo ý kia sụp đổ rồi lao nhanh về phía Đại Viêm quốc.
Những đạo ý này huyền diệu khó lường, cổ xưa và bành trướng.
Đó là bản nguyên thiên địa, là ba mươi sáu vị Đại Tiên Vương lưu lại để che chở Ngũ vực.
Và bây giờ, bọn chúng hóa thành dây xích trật tự tụ hợp vào trong cơ thể Thẩm Khiếu.
Lúc này, khí thế của ông ta thay đổi.
Quanh người Thẩm Khiếu quanh quẩn tử khí vô lượng.
Ánh mắt ông ta thâm thúy như biển sao, khí thế to lớn đỉnh thiên lập địa.
Giờ phút này, Thẩm Khiếu không còn là Đế vương thế gian nữa mà đã là tuyệt đại Tiên Vương giữ chư thiên thương khung.
Ánh sáng màu tím, xông lên trời không.
Khí thế của Thẩm Khiếu đạt tới đỉnh phong, chấn động vũ trụ.
Ông ta nhìn về phía Trung Châu, tự lẩm bẩm.
“Vạn năm luân hồi, hôm nay mới biết ta là ta.”
“Tử Vi Tiên Vương, độ kiếp trở về.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất