Chương 1101: Hóa ra ta là Tiên đời thứ ba! (3)
Xoẹt xoẹt!
Trời đất vỡ vụn, tử khí mênh mông ngàn vạn dặm.
Thẩm Khiếu hóa thành cực quang tử sắc, dậm chân một cái lập tức biến mất!
Thiên đạo Ngũ vực vừa sụp đổ, cường giả Tà Linh tộc lập tức ập tới.
Bầu trời bị xé rách lộ ra lỗ đen sâu hoắm.
Một bóng dáng cái thế dạo bước đi đến phá vỡ bầu trời.
Người này toàn thân có tà khí quẩn quanh, mênh mông như biển sao, vô biên vô hạn.
Hắn ta đứng sừng sững giữa hư không, vũ trụ cũng đang run rẩy, sắp vỡ vụn ra.
Đây là cường giả vô thượng, vượt trên Cổ Thần, là Tiên Vương tuyệt thế thật sự!
Nhìn thấy người này, vô số người tâm thần run rẩy.
Không ai có thể ngờ Tà Linh tộc lại điên cuồng đến như vậy.
Đầu tiên là Cửu Đế giáng lâm, tiếp theo là ba vị đại Cổ Thần giáng lâm.
Bây giờ Tiên Vương xuất hiện chỉ để giết chết Thẩm Thiên!
Khoản vốn này đúng là quá lớn!
...
Sắc mặt Lan Phi vô cùng nghiêm túc.
Mặc dù nàng ta Niết Bàn trở về, thần công đại thành nhưng cũng chỉ là Cổ Thần thượng vị đỉnh phong, còn cách Thần Vương một bước xa.
Một bước này giống như rạch trời, không cách nào vượt qua được.
Bây giờ Tiên Vương hiện thân, Lan Phi cảm nhận được áp lực nặng nề.
Nhưng nàng ta vẫn kiên quyết đứng cản trước người Thẩm Thiên, không chút sợ hãi.
Bởi vì nàng ta, là một vị mẫu thân.
Làm một vị mẫu thân, nàng ta không cho phép con mình bị chịu một chút tổn thương nào.
Lúc này, Tà Linh Tiên Vương bắt đầu hành động.
Hắn ta liếc Thẩm Thiên một cái khiến huyết mạch toàn thân hắn sôi trào, muốn phá cơ thể vọt ra!
“Trấn!”
Lan Phi khẽ quát, tay tạo pháp quyết, che chở Thẩm Thiên.
Huyết dịch trong cơ thể Thẩm Thiên bình phục lại, lông mày nhíu chặt.
Đây chính là cường giả cấp bậc Tiên Vương sao?
Chỉ một ánh mắt là có thể giết được hắn sao?
Tà Linh Tiên Vương lạnh lùng nói: “Cổ Thần thượng vị, cũng không tệ!”
“Nhưng muốn ngăn cản bản vương đúng là người si nói mộng!”
Tiên Vương nghiêng người, chộp lấy Thẩm Thiên.
Trong chốc lát, sao đầy trời hóa thành bột mịn, vũ trụ vô biên sập thành một đóng phế tích.
Sức mạnh Tiên Vương có thể táng diệt thương sinh!
Vẻ mặt Lan Phi nghiêm túc, điều động sức lực toàn thân.
Thần quang vô lượng chiếu rọi trời đất ngưng tụ thành đóa hoa lan to lớn.
Hoa lan cố sức nở rộ mang theo thần lực chư thiên ngăn cản Tiên Vương.
Nhưng, cỗ sức mạnh này trước mặt Tiên Vương lại chẳng đáng để tâm.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Hoa lan tàn lụi, cánh hoa bay lả tả, hoàn toàn khô héo.
Cơ thể Lan Phi chấn động mạnh, khóe miệng chảy máu.
Chỉ là một kích đã đánh cho Cổ Thần thượng vị Lan Phi trọng thương.
“Chết đi!”
Vẻ mặt Tiên Vương lạnh lùng, đưa một ngón tay ra.
Giống như cả vũ trụ cùng ập tới.
Xóa bỏ một Cổ Thần thượng vị với hắn ta mà nói chẳng hề có chút áp lực nào.
Hắn ta muốn giết cả Lan Phi và Thẩm Thiên.
Nhưng vào lúc này, bầu trời xung quanh tràn ngập tử khí.
Tử quang chói lọi mênh mông, quét sạch ngàn vạn dặm.
“Làm càn!”
Một nam tử áo tím đứng sừng sững trước người Lan Phi, đưa bàn tay lớn ra ngăn trở công kích Tà Linh Tiên Vương!
Nhìn thấy người này, cơ thể Lan Phi và Thẩm Thiên đều chấn động.
Hai mắt Lan Phi mơ màng, vô cùng mừng rỡ.
Trong mừng rõ còn mang theo mấy phần chột dạ.
Giọng nàng ta nỉ non nói: “Sư tôn, người trở về rồi!”
Còn Thẩm Thiên thì trong mắt như toàn sương mù.
“Đây là... phụ tôn?”
Hắn nhận ra thân phận người này, chính là Thẩm Khiếu.
Khóe miệng Thẩm Thiên giật điên cuồng.
Chuyện gì vậy?
Không chỉ mẫu tôn và phụ tôn là những người đứng đầu Tiên giới mà ngay cả phụ tôn cũng là một đại năng vô thượng!
Các người đang chơi ta à, giả heo ăn thịt hổ đấy à?
Thế giới quan của bổn Thánh chủ đã hơi rạn nứt rồi đấy!
Con ngươi của Tà Linh Tiên Vương hơi rút lại, sợ hãi nói: “Tử Vi Tiên Vương?”
“Ngươi vẫn chưa chết?”
Trong lòng hắn ta chấn động.
Không ngờ hắn ta lại gặp Tử Vi Tiên Vương ở nơi này.
Tử Vi Tiên Vương chính là Tiên Vương tuyệt thế của Tiên giới, chiến lực vô song.
Chỉ trong vòng vài ngàn năm đã đạt được chính quả trở thành Tiên Vương, dẫn đầu nhân tộc chống lại Tà Linh.
Uy danh của Tử Vi Tiên Vương vô cùng hiển hách.
Ông ta từng chém giết rất nhiều cường giả, khiến Tà Linh sợ hãi.
Lúc trước, để giết được Tử Vi, Tà Linh tộc đã không tiếc điều động đến bảy đại Tiên Vương.
Cuối cùng Tử Vi Tiên Vương lấy một địch bảy, miễn cưỡng kéo theo bảy đại Tiên Vương đồng quy vu tận.
Trận chiến này đã kinh hãi chư thiên vạn tộc.
Mặc dù Tà Linh tộc tổn thất bảy đại Tiên Vương nhưng đã ghết được Tử Vi, như vậy cũng không tính là quá lỗ.
Dù sao chiến lực của ông ta cũng quá mạnh, là tuyệt đại Tiên Vương.
Thậm chí còn có tư thái Tiên Đế.
Bởi vậy Tà Linh tộc bất chấp mọi giá, phải giết ông ta cho bằng được.
Thế nhưng, Tử Vi Tiên Vương lại chưa chết.
Tử Vi Tiên Vương lạnh nhạt mở miệng: “Ách Tai, vạn năm rồi không gặp ngươi vẫn bẩn thỉu như vậy!”
“Đường đường là Tiên Vương nhưng lại ra tay với tiểu bối!”
Ách Tai Tiên Vương Tiên Vương hừ lạnh: “Nhân Hoàng thể vạn tộc không dung, bản vương chỉ đang thay trời hành đạo!”
Trong mắt Tử Vi Tiên Vương đầy tia châm chọc: “Vạn tộc?”
“Những người kia cũng xứng xưng là vạn tộc?”
Ách Tai Tiên Vương cười lạnh: “Thần phục Thánh Linh tộc ta vạn cổ bất diệt!”
Tử Vi Tiên Vương lắc đầu, nói: “Bớt nói nhiều lời, muốn làm tổn thương con ta thì phải qua ải của bổn vương trước!”
Ánh mắt Ách Tai Tiên Vương lạnh băng, khẽ nói: “Ta muốn xem thử, tuyệt đại Tiên Vương lúc trước giờ còn lại mấy thành thực lực!”
“Giết!”
Ách Tai Tiên Vương thét dài, chấn vỡ ngàn vạn cương vực, rơi thẳng xuống.
Tay hắn ta siết thành quyền ấn mang theo uy thế diệt thế nghịch chuyển càn khôn.
Tử Vi Tiên Vương nhún người nhảy lên, tử khí mênh mông ngàn vạn dặm.
Ông giơ thần quyền lên, mạnh mẽ đối đầu với Ách Tai Tiên Vương.
Ầm!
Trời đất nứt ra, sao trời vẫn diệt.
Hai người giao chiến khiến tinh không vô tận vỡ vụn, chôn vùi hư không loạn lưu
Đây là trận chiến của cường giả cái thế, cảnh tượng cực kỳ kinh người.
Trời đất Ngũ vực chấn động dữ dội, không chịu được lực công kích này!
Thậm chí nó gần như muốn vỡ tan tành!
“Hôm nay Nhân Hoàng thể chắc chắn phải chết!”