Chương 1099: Hóa ra ta là Tiên đời thứ ba! (1)
Mặc dù Thẩm Thiên có thể giết được Đại Đế nhưng vẫn kém Cổ Thần quá xa.
Nhìn thấy Diêm Quỷ đánh tới, Thẩm Thiên rút Nhân Hoàng cung và Nhân Hoàng ấn ra ngăn cản.
Xoẹt!
Hai kiện đại khí vô thượng nở rộ thần quang sáng chói, hóa thành màn sáng màu vàng sáng chói bao phủ trời đất.
Ầm!
Một tiếng động vang trời đất!
Công kích của Diêm Quỷ rớt xuống trực tiếp đánh nát màn sáng màu vàng.
Cơ thể Thẩm Thiên chấn động mạnh, lui ra sau vài bước.
Tu vi của hắn quá thấp, mặc dù đã dùng đến hai kiện đại khí vô thượng nhưng cũng khó lòng chống lại được Cổ Thần.
Ánh mắt Diêm Quỷ tham lam, cười gằn nói: “Đường đường là Nhân Hoàng khí mà lại rơi vào tay sâu kiến, đúng là số phận long đong!”
“Vẫn nên giao nó cho bổn tọa đi!”
Bàn tay lớn của y đưa ra chụp lấy Nhân Hoàng ấn và Nhân Hoàng cung.
Đại khí bậc này ngay cả Cổ Thần cũng thèm nhỏ cả dãi.
Hư không lập tức đọng lại một chỗ, hạn chế hai kiện đại khí.
Sau đó, Diêm Quỷ thi triển tà thuật vô thượng muốn cưỡng ép cướp đoạt nó đi.
Thẩm Thiên hơi biến sắc, hắn phát hiện hai kiện đại khí vô thượng này đang run rẩy kịch liệt.
Có một loại sức mạnh kỳ lạ đang cố gắng tách quyền khống chế của hắn đi.
Diêm Quỷ gào lên độc ác: “Diêm Ma, Diêm Linh, giết Nhân Hoàng thể đi!”
“Đừng để lại dù chỉ một chút cơ hội!”
Với thủ đoạn của Cổ Thần muốn cướp đại khí Nhân Hoàng cũng không hề dễ dàng, bởi vậy Diêm Quỷ mới bảo hai đại Cổ Thần khác ra tay.
Chỉ cần giết được Thẩm Thiên hai món đại khí này cũng sẽ biến thành vật vô chủ.
Đến lúc đó y có thể bỏ nó vào túi rồi.
Diêm Ma và Diêm Linh cùng thả người tiến về phía trước, mang theo sức mạnh ngập trời đánh về phía Thẩm Thiên.
Hại vị đại Cổ Thần đánh tới uy thế rung chuyển trời đất.
Hư không bị tà khí che giấu, cực kỳ kinh người, như sắp chôn vùi thương sinh.
Tình cảnh này khiến vô số người sắp rách cả mí mắt.
“Đừng!”
Bọn họ mắt thấy Thẩm Thiên rơi vào nguy cơ, nhưng lại không có cách gì cứu vãn.
Dù sao, với sức mạnh của họ căn bản không thể ngăn cản được Cổ Thần.
“Cút đi!”
Diệp Kình Thương lê thân tàn đánh tới, thi triển thủ đoạn cuối cùng.
Nhưng hai đại Cổ Thần liên thủ đánh lão ho đầy máu.
“Thiên nhi, mau chạy đi!”
Diệp Kình Thương thét lên, tràn đầy bất lực.
Lão đã bị trọng thương, dù có liều chết cũng đánh không lại hai đại Cổ Thần.
“Tiểu tử, đi chết đi!”
Hai đại Cổ Thần nhe răng cười, đánh về phía Thẩm Thiên.
Lần này bọn hắn phải diệt sát Nhân Hoàng thể thế hệ này.
Hào quang cái thế, che khuất bầu trời.
Cách đó không xa, một con bướm to bằng bàn tay đang bay tới.
Nó kích động gió lốc, trong nháy mắt đã cuốn lên 300 vạn dặm gió lốc.
Tốc độ của con bướm này càng lúc càng nhanh, thân hình càng lúc càng lớn, che đậy gần phân nửa Trung Châu.
“Ồ?”
Lông mày của Diêm Ma và Diêm Linh nhíu chặt, cảm thấy sắp có biến xảy ra.
Dù sao con biếm này cũng quá không tầm thường, làm người ta nảy sinh kiêng kỵ.
Nhưng bọn hắn cũng không dừng tay mà vẫn đánh về phía Thẩm Thiên.
Dù thế nào cũng phải tru sát Nhân Hoàng thể trước.
“Muốn chết.”
Trong hư không vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng, rung động chư thiên tinh hải.
Con bướm giương cánh quét cả cương vực trăm dặm.
Cuồng phong vô tận ngưng tụ thành lưỡi dao ngập trời, đột nhiên đánh úp tới.
Trời đất rạn nứt, tinh hải chôn vùi.
Cỗ sức mạnh này vượt qua không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Thần.
“A!”
Tiếng hét thảm vang lên.
Nhục thân của hai đại Cổ Thần nứt ra, bị cuồng phong xoắn nát, ngay cả chân linh cũng không thể chạy thoát.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bọn họ nhìn chằm chằm con bướm kia, trong lòng cuồn cuộn sóng.
Không ai có thể ngờ con bướm này có bộc phát sức mạnh kinh khủng như vậy, trực tiếp miểu sát hai tên Cổ Thần.
Có thể Diêm Quỷ chấn động kịch liệt, tâm thần như muốn nứt ra.
Y há hốc mồm, không ngừng run rẩy chẳng nói được nên lời.
Diêm Quỷ biết rõ thực lực hai đại Cổ Thần này mạnh chừng nào.
Tuy bọn hắn là Cổ Thần hạ vị nhưng cũng có thể coi là hai tồn tại đỉnh cao trong số các Cổ Thần.
Thậm chí hai người liên thủ còn có thể chống đỡ được Cổ Thần trung vị.
Giờ, bọn hắn lại bị người ta miểu sát bằng một đòn?
Người đến rốt cuộc là ai?
Con bướm nhẹ nhàng đậu xuống trước amwjt Thẩm Thiên, hào quang rực rỡ, chói lóa cả mắt rồi hóa thành một nữ tử tuyệt mỹ.
Cơ thể nàng ta thon dài, mềm mại, giống như được khắc từ tiên ngọc tinh tế.
Khí chất nàng ta lạnh lùng cao quý khiến người ta không dám khinh nhờn.
Da thịt như tuyết, óng ánh sáng long lanh.
Nàng ta giống như tiên nữ trên cung khuyết, di thế độc lập.
Trong mắt mọi người lộ ra tia si mê, hoàn toàn bị chìm đắm trước cảnh đẹp ấy.
Có rất nhiều nữ tử ảm đạm cúi đầu xuống, mặc cảm.
Trong đó, có không ít những Thánh nữ, Thần nữ đứng đầu Ngũ vực, vậy mà trước mặt người này, ai nấy đều trở nên mờ nhạt.
Cơ thể Thẩm Thiên hơi run lên.
Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng này, nảy sinh cảm giác thân thuộc.
Đây là loại cảm giác bắt nguồn từ huyết mạch, không cách nào che giấu được.
Dường như người này là người thân của hắn, huyết mạch tương liên.
Trong doanh trận Thần Tiêu, con ngươi của Kim Liên Thiên tôn đột nhiên khựng lại, hai tay bất giác xiết chặt.
Bà ta tự lẩm bẩm: “Người này sao lại mạnh đến như vậy!”
Quế công công đột nhiên đứng sững ngay tại chỗ.
Nước mắt tuôn đầy gương mặt già nua của ông ta, giọng run rẩy: ““Lan... Lan Phi nương nương???”
Phải!
Người tới chính là Lan Phi!
Cũng chỉ có Lan Phi nương nương, mới có thể có nhan sắc tuyệt thế như vậy!
Tuy nhiên, rõ ràng Lan Phi đã mất mấy trăm năm trước, vì sao lại đột nhiên sống lại?
Không chỉ sống lại mà còn mạnh đến như thế?
Trong khoảnh khắc bà đã có thể nộ sát hai đại Cổ Thần rồi.
Đúng là kinh thế hãi tục, kinh thế hãi tục!