Chương 121: Uy danh truyền khắp thế hệ tiên tử thứ hai
…
Thời gian dần trôi, hơi nước trên mặt hồ chậm rãn tan đi.
“Chỉ còn lại hai lần bày phù chú cuối cùng, hy vọng có thể thành công một lần!”
Tần Vân Địch cẩn thận từng tí một, lấy lôi phù ra tế, lôi phù lơ lửng đứng giữa mặt hồ Kính Nguyệt.
Mỗi lá phù chú đều được đặt vào một vị trỉ đặc biệt, dường như hòa với hồ nước thành một chỉnh thể.
Hít sâu một hơi, Tần Vân Địch kết ấn, miệng lẩm bẩm đọc chú, sau đó hét lên một tiếng: “Bạo!”
Ngay lập tức, các phù văn khắc trên lôi bạo phù lay động.
Trong chốc lát, tất cả lôi phù cùng bạo tạc.
Lực trùng kích cường đại dội lên sóng lớn giữa lòng hồ Kính Nguyệt, hơi nước mênh mông lại một lần nữa lan tràn khắp thiên địa.
Từng đạo lôi quang lấp lóe trên mặt hồ, giống như những con rắn nhỏ màu bạc, rất đẹp mắt.
Nhưng sắc mặt Tần Vân Địch vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có vài phần thất vọng.
Quả nhiên, vẫn không thể tái tạo được kỳ tích của lần đó sao?
Tần Vân Địch khẽ thở dài, đang chuẩn bị ghi chép số liệu rồi thử lại.
Đúng lúc này, y nghe thấy có tiếng khen thưởng cách đó không xa.
“Một bộ lôi bạo phù trận thật tốt. Hẳn huynh đài đã nghiên cứu lôi bạo phù trận rất sâu, khả năng thật không tầm thường.”
Tần Vân Địch hơi sững sờ quay lại, thì thấy trong hơi nước có một bóng người đang đi tới.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân mặc áo gấm màu trắng, khí vũ hiên ngang, dung nhan tuyệt thế, như trích tiên giáng trần.
Người này chậm rãi đi tới trong tiên vụ mênh mang, cầu vồng bảy sắc rực rỡ bao phủ toàn thân, tựa như từ trong tranh bước ra vậy.
Tần Vân Địch cũng có ấn tượng về người này. Trong số những người cùng Thánh Nữ sư tỷ và Bích Liên trưởng lão ngự thuyền mà về, người này là anh tuấn nhất.
…
Nam tử tài trí bất phàm như vậy, xem ra không hề đơn giản. Trong lòng Tần Vân Địch đã âm thầm để ý.
Y bắt đầu cảm ứng khí cơ của Thẩm Thiên, có ý đồ nhìn trộm tu vi của hắn.
Nhưng Tần Vân Địch phát hiện vị nam tử anh tuấn này thâm sâu khó lường.
Bất luận y cảm ứng thế nào cũng không thể nhìn trộm được tia khí cơ nào của Thẩm Thiên.
Chỉ có ba khả năng, nhưng dù là loại nào cũng cho thấy vị nam tử anh tuấn trước mặt này tuyệt không đơn giản.
Nghĩ vậy, từ trong ánh mắt Tần Vân Địch hơi lóe ra một tia cảnh giác: “Các hạ là người nơi nào? Có gì muốn chỉ giáo?”
Nói thẳng ra thì lúc này Tần Vân Địch đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thấy tình thế không ổn sẽ lập tức bỏ chạy.
Dù sao, tiểu tử này cũng đi về cùng Bích Liên sư bá, thực sự đáng nghi.
Vạn nhất hắn là nanh vuốt của Bích Liên sư bá cố ý phái tới dọa dẫm mình thì phải làm sao?
Thẩm Thiên không biết Tần Vân Địch đang âm thầm cảnh giác, khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ là Thẩm Thiên.”
Nhìn nụ cười dường như tỏa sáng trong màn sương hồng rực của Thẩm Thiên, Tần Vân Địch hơi thất thần.
Nhưng chỉ lát sau y đã lấy lại được tinh thần: “Thẩm Thiên? Ngài là Thánh Tử Thẩm Thiên mới lập của bản môn sao?”
Thẩm Thiên hơi sững sờ, sao ta vừa mới đồng ý làm Thánh Tử ngươi đã biết rồi?
Thấy dường như Thẩm Thiên có nghi hoặc, Tần Vân Địch bèn giải thích: “Sư huynh không cần kinh ngạc.”
“Mấy ngày trước Lý Vân Phong sư huynh đã nói với chúng ta rằng Thánh địa đã tìm được thiên chương cấm kỵ vô thượng “Dĩ thân hóa kiếp”.
“Mà người có duyên tìm về được môn truyền thừa này sẽ được làm Thánh Tử bản môn, có cơ hội cưới Thánh Nữ.”
“Hiện giờ, hẳn là tất cả đệ tử chân truyền trong môn đều biết tên sư huynh rồi.”
Nhìn Tần Vân Địch híp mắt mỉm cười giải thích, khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật.
Có thể chờ người ta phát dục đã được không?
Lý Vân Phogn kia, có bản lĩnh thì ra đây.
Bổn Thánh Tử cam đoan sẽ không đánh chết ngươi!
Hiện giờ tất cả đệ tử chân truyền đều biết đến tên của bổn Thánh Tử.
Xem ra kế hoạch xanh hóa hoàn toàn không thể kéo dài hơn được nữa, trong lòng Thẩm Thiên dâng lên cảnh giác.
Hắn mỉm cười nói: “Ta đã từng nghe qua đại danh của Vân Địch sư đệ từ chỗ Vân Hi sư tỷ.”
Nghe Thẩm Thiên nói vậy, khuôn mặt thanh tú của Tần Vân Địch lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Khẳng định sư tỷ nói ta không đi theo con đường chính đạo phải không?”
Xem thái độ của Tần Vân Địch cũng không có vẻ gì là bất ngờ, bởi vì không chỉ có một mình Trương Vân Hi là nói y như vậy.
Có thể nói, trong cả Thánh địa, gần như tất cả trưởng lão không ai coi trọng việc nghiên cứu lôi phù của y.
Cho nên, vị Thánh tử sư huynh tân nhiệm này tới đây để làm công tác tư tưởng cho mình sao?
Nghĩ vậy, Tần Vân Địch chỉ cảm thấy thật tẻ nhạt và vô vị.
Nhưng Thẩm Thiên lại cười nói: “Sư đệ hiểu lầm rồi, ý của sư huynh là, ta rất có hứng thú với việc nghiên cứu lôi phù.”
Thầm Thiên nói vậy khiến cho hai mắt Tần Vân Địch tỏa sáng như gặp được tri kỷ: “Sư huynh nói nghiêm túc chứ?”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu nói: “Lôi phù bạo tạc, huy hoàng trong chớp mắt, có thể nói là nghệ thuật!”
Tần Vân Địch hơi sững sờ: “Nghệ thuật? Cái gì là nghệ thuật?”
Thẩm Thiên nghĩ nghĩ một lát, lựa lời giải thích: “Nghệ thuật ấy à… thứ gì ngươi cho là đẹp nhất thì đó chính là nghệ thuật.”
Dường như Tần Vân Địch đã ngộ ra được điều gì đó, con mắt nãy giờ vẫn híp tịt chậm rãi mở ra.
Trong ánh mắt đầy ánh sáng của sự hưng phấn, chờ mong, hướng tới, truy cầu.
Y tự lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi, nghệ thuật chính là bạo tạc!”
…
Dứt lời, Tần Vân Địch kích động nhìn Thẩm Thiên, cảm thấy như gặp được tri kỷ.
Y hít sâu một hơi nói: “Sư huynh nói huynh cũng thích nghiên cứu lôi phù, là thật sao?”
Nhìn Tần Vân Địch nói năng không mạch lạc, Thẩm Thiên dở khóc dở cười: “Nếu sư đệ nguyện ý, có thể giao lưu một hai chăng?”
Dứt lời, Thẩm Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh hồ Kính Nguyệt, lấy ra tràng hạt Cửu Tử, nhẹ nhàng cuộn lại trong tay.
Ngay lập tức, tràng hạt kia tản ra ánh sáng yếu ớt, bắn vào giữa hồ Kính Nguyệt.
Ngay sau đó, một cột nước từ giữa hồ Kính Nguyệt bay ra, lơ lửng trước mặt Thẩm Thiên và Tần Vân Địch.
Tần Vân Địch hơi sững sờ, không hiểu rõ vị Thánh Tử sư huynh mới nhậm chức này muốn làm gì.
“Vừa rồi ta có quan sát một chút, hình như sư đệ vẫn luôn chấp nhất sáng tác phù văn trên lôi phù và bố trí trận pháp.”
“Làm vậy đích xác có thể tăng cường uy lực cho lôi phù, nhưng cũng không phải lựa chọn duy nhất cho sư đệ.”
“Có đôi khi nếu sư đệ thử đổi theo hướng khác sẽ phát hiện ra thế giới mới.”
Thẩm Thiên vừa mỉm cười vừa chậm rãi chuyển vận sức mạnh lôi điện tới hồ nước kia.
Ngay lập tức, cột nước hồ cao bằng thân người bắt đầu không ngừng nổi bong bóng.
Bọt khí càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, thể tích cột nước hồ kia cũng không ngừng thu nhỏ lại.
Tần Vân Địch ngơ ngác nhìn Thẩm Thiên thao tác, nhất thời không rõ vị sư huynh này đang làm gì.
Mà nhiều nước hồ như vậy tại sao đột nhiên lại biến mất trước mắt hai người được?
Rốt cuộc vị Thánh Tử sư huynh này đang thi triển thủ đoạn thần kỳ gì đây?