Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 120: Nếu ta hối hận, ta là cháu của ngươi (2)

Chương 120: Nếu ta hối hận, ta là cháu của ngươi (2)
"Tấm khiên này là linh khí trung phẩm, sau khi đưa linh lực vào sẽ có thể ngưng tụ thành Huyền Vũ thuẫn, có thể nói là có khả năng phòng ngự tuyệt đối so với các linh khi cùng phẩm cấp."
"Đồng thời, đeo nó lên người cũng có khả năng tăng cường sự hoà hợp với linh khí hệ thủy, có tác dụng hỗ trợ cho việc tu hành."
Thẩm Thiên: "Thánh chủ, có phải người nghe lầm hay không..."
"Thánh tử đi đường mệt nhọc, hôm nay cũng đã mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi!"
Một giây tiếp theo, Thẩm Thiên cảm giác thân thể mình như bị mất khả năng điều khiển, bay thẳng ra ngoài điện thánh chủ.

Bang một tiếng, đại môn điện thánh chủ lại đóng lại.
Lão đạo sĩ bĩu môi nói đùa: "Đệ thật không còn tình cảm sao?"
Thánh chủ lạnh lùng nói: "Dựa theo sự phân tích lý trí tuyệt đối, bổn tọa phải giữ hắn lại."
Lão đạo sĩ cười ha ha: "Không nghĩ tới nhị sư đệ cũng có ngày không biết xấu hổ như vậy, thật là hiếm thấy."
Giọng nói của thánh chủ không chứa tình cảm chút nào: "Cân nhắc theo lý trí, mặt mũi bổn tọa có thể bỏ đi khi so với việc phục hưng thánh địa."
Lão đạo sĩ hơi chậm lại, bất đắc dĩ nói: "Ngươi khẳng định hắn chính là con trai của Khí Vận, hắn đã tu luyện Tân Hỏa Kinh rồi."
Thánh chủ lạnh nhạt nói: "Cũng chưa chắc, thế sự không có điều tuyệt đối, tiềm long ẩn náu, không thử làm sao biết?"
Lão đạo sĩ bĩu môi: "Cũng đúng, dù sao ngươi cũng là kẻ tài đại khí thô, đâu thiếu chút tiền ấy."
Thánh chủ lạnh giọng: "Sư huynh, ta cảm thấy chẳng mấy chốc huynh sẽ phải hối hận."
Lão đạo sĩ hờ hững: "Hối hận? Hối hận cái gì?"
Thánh chủ nói: "Hối hận hôm nay trong điện thánh chủ, huynh không thu nhận hắn làm đồ đệ."
Lão đạo sĩ không phục: "Ta mà hối hận thì sẽ là cháu của ngươi!"
Nói xong, lão đạo sĩ xoay người hiên ngang rời đi.

Đùa giỡn!
Lão đạo sĩ ta cả đời thoãi mái, đơn thân độc mã cướp của người giàu chia cho người nghèo, sao phải hối hận vì không thu nhận một đứa con ghẻ?
Đúng là nói bậy mà, tiểu tử này đã tu luyện Tân Hỏa Kinh, sau này sao còn có thể giàu có được.
Còn nói cái gì mà con trai của khí vận chứ? Cho dù quỳ gối trước mặt lão đạo sĩ ta cầu xin ta thu nhận hắn làm đồ đệ.
Lão đạo ta tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý! Tuyệt đối không có khả năng!
Lão đạo sĩ không biết không lâu sau khi ông ta rời khỏi điện thánh chủ.
Lôi đình tiên quang quanh quẩn bên cạnh thánh toạ, chậm rãi hội tụ lại, để lộ ra một bóng người.
"Từ nhỏ đã mang số phận Thiên sát cô tinh, bây giờ lại có được đại khí vận bám vào thân."
"Khốn long thăng thiên, ngạo khiếu hoàn vũ, số mệnh này quý không cách nào tả nổi!"
"Sư huynh, lần này huynh đã hoàn toàn sai lầm rồi."
Thần Tiêu Thánh chủ nhìn về hướng cửa điện, mặt hơi nhăn lại, khó khăn lắm mới nở một nụ cười.
Phảng phất như đang nhìn đứa cháu trai rời đi.
Bên kia, Thẩm Thiên bay ra đằng sau Thánh Chủ điện, ngơ ngơ ngác ngác.
Thôi xong rồi, không dưng bổn Điện hạ lại có thêm một vị Thánh chủ sư tôn từ đâu ra thế này.
Mặc dù việc được Thần Tiêu Thánh Chủ thu làm đệ tử rất không tệ, khiến hắn bỗng cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Nhưng Thẩm Thiên vẫn luôn cảm thấy hình như vị sư tôn Thánh Chủ này của mình không đáng tin cậy tí nào, lỗ tai có vẻ cũng không dễ dùng lắm.
Nhìn thuẫn Huyền Vũ đen xì nổi hoa văn trong tay, Thẩm Thiên lấy Tử Kim Chùy từ trong Thương Minh Giới ra.
Ừm.
Tay trái cầm Huyền Vũ thuẫn, tay phải nắm Tử Kim chùy, Thẩm Thiên cứ cảm thấy tạo hình này quen quen.
Là một vị lão huynh nào đó mặt ngoài không cầm nổi chùy nhưng lại vụng trộm luyện trọn bộ liên chiêu phải không?
Tò mò. Không biết so Thánh Tử thuẫn với Huyền Vũ thuẫn thì cái nào cứng hơn.
Nhưng không thể không nói, nắm Huyền Vũ thuẫn trong tay, tạo hình của hắn rất đạt tiêu chuẩn.
Còn về thắt lưng của Thánh chủ đeo bên hông sẽ gia trì thêm tốc độ tu luyện lôi pháp hệ thủy.
Hắn chẳng thiết tha gì đến đề nghị này, hắn không thiếu chút phần gia trì này.

“Xem ra không thoát khỏi vị trí Thánh tử rồi.”
Thẩm Thiên thở dài: “Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể mau chóng đổi sang màu xanh.”
Chỉ có một con đường nhanh chóng chuyển sang màu xanh, thậm chí từ xanh chuyển sang đỏ mới đè ép được vị trí này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên rời đỉnh Thánh Chủ, đi thẳng đến hồ Kính Nguyệt ở thế giới gần đó.
Hắn vẫn còn nhớ ở trường hồ Kính Nguyệt có một thanh niên tóc vàng mắt híp. Người kia có thể giúp hắn chuyển màu.

Oành!
Chợt một trận nổ lớn bùng lên trên hồ Kính Nguyệt.
Nhờ lôi điện và nhiệt độ cao, bọt nước trắng xóa hóa thành sương tuyết khắp trời.
Dưới ánh nắng trong sơn cốc, màn sương trắng phản chiếu bảy sắc rực rỡ như cầu vồng.
Trong màn sương trắng mênh mông, Tần Vân Địch bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, uy lực vẫn hơi yếu.”
Đúng vậy, Tần Vân Địch vẫn đang không ngừng thí nghiệm, nghiên cứu lôi bạo phù kiểu mới.
Mỗi một lần bạo tạc đều là một đống tiền đổ xuống nước hồ Kính Nguyệt.
Cho dù là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu Thánh Tử cũng thấy đau lòng.
Dù sao thì, tờ giấy bình thường làm sao có thể chịu nổi phù chú lôi pháp.
Bùa pháp thế này chỉ có thể dùng giấy chế từ da lông yêu thú mới có thể vẽ được, mà tỷ lệ thất bại lại không thấp.
Gần như tất cả vốn liếng của Tần Vân Địch đều dồn hết vào để mua linh giấy và mực yêu huyết, vậy mà cũng chỉ đủ để thí nghiệm vài lần.
Sau thí nghiệm này, y lại phải quay về Thánh địa, đàng hòa chăm chỉ vẽ bùa bán kiếm tiền để dành.
“Rốt cuộc là sai chỗ nào nhỉ? Rõ ràng uy lực một đòn này hoàn toàn không chỉ như vậy!”
Tần Vân Địch cau mày, đôi mắt nheo nheo lóe lóe ánh sầu lo không thể che giấu.
Đúng vậy, nghiên cứu của y đang gặp bình cảnh, mà không có đầu mối thoát ra.

Y đã từng bố trí được một trận dẫn bạo lôi bạo phù, uy lực lớn đáng sợ.
Nhưng sau đó Tần Vân Địch nghiêm túc điều chỉnh phù chú, mong lại phát huy được uy lực thần kỳ vượt xa bình thường của lần ấy.
Kết quả là, lần nào cũng vậy, có muốn khen cũng không tìm được lý do gì để khen, hoàn toàn không thể so sánh được với uy lực lần tiện tay bố trí đó.
Tần Vân Địch không biết vấn đề ở đâu. Rõ ràng sau đó lần nào y cũng nghiêm túc hơn lần ấy!
Cảm giác thấy ánh rạng đông mà không thể tiếp cận nghiên cứu khiến cho y rất khó chịu.
“Ôi, linh thạch bán lôi bạo phù một tháng sắp tiêu hết rồi.”
Tần Vân Địch nhìn nạp vật giới của mình, sắc mặt dần dần sa sút.
May mà Vân Hi sư tỷ đã ngăn Bích Liên sư bá lại, nếu không đã không còn sót lại viên linh thạch nào nữa rồi.
Đến lúc ấy, dù Trần Vân Địch muốn vẽ chút phù đem bán cũng không có tiền mua vật liệu, vậy thì thảm rồi.
Trong một thế giới tất cả đều trầm mê tu tiên, kỳ hoa này của y đã chú định y sẽ lẻ loi độc hành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất