Chương 126: Cân nhắc ổn thỏa, nộp lên Thánh địa (2)
Đương nhiên Thẩm Thiên cũng giống vậy.
Hắn nhận lấy cây súng đen.
Rồi nhét lôi phù và linh thiết châu vào trong súng theo như phương pháp Tần Vân Địch hướng dẫn.
Sau đó, Thẩm Thiên nhắm thẳng súng vào tảng đá lớn trong viện, chậm rãi bóp cò.
Ngoài thân súng lập tức lóe lên trận pháp huyền diệu. Trận pháp này là phối hợp linh thương quản, phòng ngừa tạc nòng.
Ầm!
Lôi phù nổ tung, từng viên linh thiết châu từ trong nòng súng phun ra, chớp mắt đã xuyên thủng tảng đá lớn.
Sau khi tan hết bụi mù, hắn có thể thấy tảng đá lớn này đã vỡ tan.
Từng viên linh thiết châu cứng rắn bắn xuyên thật sâu khắp nơi trên mặt đất.
…
“Vì hạn chế về vật liệu nên nòng sóng của m Dương Phá Yêu Thương không thể chịu được vụ nổ quá mạnh, cho nên uy lực có hạn.”
Tần Vân Địch giải thích: “Loại m Dương Phá Yêu Thương chế tạo từ linh kim phổ thông có thể gây sát thương cho cường giả Trúc Cơ trung kỳ.”
“Đương nhiên, nếu có thể dùng vật liệu linh kim càng mạnh để chế thành nòng súng, đệ tin chắc sẽ càng luyện chế được súng có sát khí mạnh hơn!”
“Chỉ có điều, giá linh kim cao cấp quá đắt, khụ khụ, sư đệ e là không mua nổi.”
Nghe Tần Vân Địch quẫn bách giải thích, Thẩm Thiên hoàn toàn hiểu được.
Làm nghiên cứu khoa học mà, làm sao mà không tốn tiền cho được.
Nhưng nghiên cứu súng ống đạn dược cấp cao thế này có thực sự không cần lo lắng về tài chính không?
Hiện giờ lôi phù có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị thương bình thường vẫn bán với giá mười viên linh thạch trở lên.
Nếu lôi phù có thể khiến Trúc Cơ kỳ trung kỳ, hậu kỳ bị thương thì có thể bán được với giá năm mươi đến một trăm viên linh thạch nữa.
m Dương Thần Lôi phổ thông mà Tần Vân Địch luyện chế ra được, tính toán tiêu hao linh khí và lá bùa, nhiều nhất cũng không hơn hai viên linh thạch.
Cho dù là m Dương Phá Giáp Lôi được bổ sung thêm linh kim cao cấp, giá thành một khẩu cũng sẽ không vượt quá năm viên linh thạch.
Bán bất kỳ thứ nào đi cũng bao lời hai chục lần trở lên, kiếm tiền trong vài phút là có thật sao?
…
Chờ chút!
Trong lòng Thẩm Thiên đang tính lợi nhuận lớn chừng nào đây!
Đột nhiên lòng hắn siết chặt lại. Hắn nhận ra mình đã không để ý tới một vấn đề quan trọng.
Tiền hoàn toàn có ích, nhưng nếu thực lực của ngươi không đủ, quá nhiều tiền chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thẩm Thiên còn nhớ, ở kiếp trước của hắn, có một vị lão huynh cũng họ Thẩm, vì giàu nghiêng một nước nên đã khiến Hoàng Đế đỏ mắt.
Kết quả, Hoàng Đế tìm bừa một lý do, bắt cả nhà ông ta lại xử trảm, gia sản sung công toàn bộ.
Hiện giờ Thẩm Thiên đang ở thế giới tu tiên mạnh được yếu thua lòng người hiểm ác đó!
Mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, trên đầu chỉ có một cái vòng màu xanh lục.
Mà dám đoạt mối làm ăn với các lão đại siêu cấp kia sao?
Ôi, không ổn. Quá nguy hiểm!
Làm sao bây giờ đây?
…
Thẩm Thiên nhíu mày, đau khổ suy nghĩ suốt nửa giờ.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đứng dậy: “Sau khi cân nhắc ổn thỏa, nộp lên Thánh địa!”
Nói thế nào đi nữa, mình và Tần Vân Địch cũng là Thánh Tử và đệ tử chân truyền, hạch tâm của Thánh địa.
Bây giờ nộp bản quyền độc quyền của phát minh đáng tiền như thế lên Thánh địa, Thánh địa kiếm tiền chẳng lẽ không phân cho mình một ít?
Dù đến lúc đó có người ghen tức có âm mưu quỷ kế gì đó.
Thì đó cũng là chuyện của Thánh địa, chắc chắn các trưởng lão sẽ ra mặt giải quyết.
Được, quyết định như vậy đi.
Chia tiền cho Thánh Chủ sư phụ, giao phí bảo hộ.
Dựa lưng vào đại thụ cũng mát hơn.
Thánh địa Thần Tiêu, Thánh Chủ điện.
Sấm sét lập lòe trên mười cây trụ khổng lồ.
Hình ảnh mờ ảo của Thần thú hiện ra một cách chân thật.
Thánh chủ đang ngồi nghiêm chỉnh trên Thánh tọa, toàn thân bị màn sương sấm sét vây quanh.
Một lão đạo sĩ thở hổn hển, mặt đỏ tận mang tai đứng ở vị trí hàng đầu tiên của Thánh chủ điện hạ.
“Sư đệ, đệ…đệ như vậy là không nói lí đấy!”
“Lúc đầu đã đồng ý là sẽ cho ta một toà linh phong mà.”
“Lúc nãy ta đi về mới nhớ ra, linh phong của ta đâu rồi!”
Thần Tiêu Thánh chủ lãnh đạm nói: “Đúng thế, lúc trước chúng ta đã thoả thuận.”
“Thoả thuận ban đầu là, huynh dùng Thần Tiêu Long Hổ bội để đổi 1500 viên Linh Tinh và một toà linh phong.”
Lão đạo sĩ lại nói: “Nếu đã như vậy, tại sao bây giờ Nhị sư đệ ngươi lại đổi ý? Đâu thể như thế được chứ.”
Thần Tiêu Thánh chủ bình đạm nói: “Sau khi giao kèo xong sư huynh không hề đưa Long Hổ bội cho ta mà chỉ đưa truyền thừa thôi.”
“Cho nên bổn tọa mặc nhiên cho rằng sư huynh từ chối giao dịch kia.”
Lời nói của Thần Tiêu Thánh chủ khiến cho Bích Liên thiên tôn tức dẩu môi lên.
Ông ta khịt mũi lạnh lùng nói: “Long Hổ bội đang ở đây, bây giờ có thể tiếp tục giao dịch rồi chứ?”
Nói đoạn, lão đạo sĩ liền lấy Long Hổ bội từ trong túi áo ra, rồi nhìn thẳng vào Thánh Chủ.
Trong màn sương sấm sét mở mịt, giọng nói lạnh lùng không chứa chút tình cảm nào của Thần Tiêu Thánh chủ vang lên: “Lần này, bổn tọa xin từ chối.”
“Những truyền thừa hoàn chỉnh như “Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết”, “Lôi Đế Luyện Thể Quyết”, “Lấy Thân Hóa Kiếp” bổn tọa đều đã luyện được.”
“Đối với bổn tọa, Thần Tiêu Long Hổ bội không còn quá quan trọng nữa, sư huynh thích thì cứ giữ lại đi!”
Gương mặt của Bích Liên thiên tôn xanh mét, rồi chuyển sang đen kịt: “Sư đệ, ngươi học thói xấu rồi đó.”
“Chẳng phải lúc trước ngươi nói Thần Tiêu Long Hổ bội là tín vật của Thánh chủ sao?”
Thần Tiêu Thánh chủ gật đầu: “Nhưng bổn tọa cảm thấy sư huynh nói cũng có lí.”
“Thần Tiêu Long Hổ bội đã thất truyền mấy chục ngàn năm, bổn tọa cũng đâu phải Thánh chủ đầu tiên không có tín vật đâu.”
Lão đạo sĩ: “???”
… …
Lão đạo sĩ hít sâu một hơi, khịt mũi nói: “Ngươi không sợ sư huynh sẽ mang ngọc bội này đi bán sao?”
Màn sương sấm sét khẽ chấn động, giọng nói của Thánh chủ vẫn bình tĩnh như cũ: “Sư huynh sẽ không đem bán, mà cũng không ai dám mua.”
“1500 viên Linh Tinh để đổi lấy Thần Tiêu Long Hổ bội. Đồng thời cho phép huynh dạy Thiên Nhi luyện thể thuật.”
“Nếu vậy thì sư huynh cũng được coi như là nửa sư phụ của Thiên nhi, không biết sư huynh thấy đề nghị này ra sao?”
Bích Liên thiên tôn nói: “Lão đạo ta không tin cái gọi là con trai của Khí Vận đâu!”
“Thế này vậy, 2000 viên Linh Tinh! Ngươi lấy cặp ngọc bội xui xẻo này đi đi.”
Thần Tiêu Thánh chủ gật đầu, một chiếc nhẫn Nạp Vật bay ra từ trong màn sương sấm sét.
“Thành giao, chỉ hi vọng sau này khi Thiên Nhi quật khởi thì sư huynh đừng hối hận nhé.”
Bích Liên trưởng lão cười khẩy một tiếng, thu lại nhẫn Nạp Vật: “Hối hận? Đùa à?”
“Sư huynh vẫn là câu nói đó, nếu ta hối hận mà nhận nó làm đồ đệ thì ta sẽ là cháu của ngươi!”
Nói xong, Bích Liên trưởng lão ném Thần Tiêu Long Hổ bội cho Thánh chủ rồi xoay người rời đi.
Vậy mà trong khoảnh khắc ấy, ngoài điện vọng vào âm thanh của một nam nhân: “Sư phụ, đệ tử cầu kiến.”
Nghe tiếng Thẩm Thiên cầu kiến, gương mặt của trưởng lão Bích Liên lộ ra một nụ cười: “Đồ đệ đến rồi.”