Chương 129: Nghiên cứu cách giúp cho Thánh Địa hùng mạnh hơn
Cũng phải, Huyền Thiết tinh tuý là một trong những nguyên liệu người tu tiên dùng để chế tạo vũ khí cực phẩm.
Một viên Huyền Thiết tinh tuý to bằng ngón cái có thể được bán với giá 3000 viên Linh Thạch, vô cùng đắt đỏ.
Nếu thật sự phải dùng Huyền Thiết tinh tuý để chế tạo thì dựa vào độ dài cây súng m Dương Phá Yêu của Tần Vân Địch.
E là phải mất đến mấy chục vạn, thậm chí là cả trăm vạn viên Linh Thạch, khó có người có thể làm ra được.
Đương nhiên là nếu thật sự nghiên cứu ra được cách chế tạo súng Huyền Thiết Tinh Tuý Phá Yêu thì sau này nó sẽ trở thành một vũ khí lợi hại.
Dù gì thì cũng đâu phải bắn một lần rồi đem bỏ, vũ khí này có thể tái sử dụng mà.
Nếu uy lực ban đầu bị phân tán và suy yếu, có dùng mười mấy tấm m Dương Phá Giáp Lôi hay mười mấy cây súng Phá Yêu đi nữa cũng không thể uy hiếp được Kim Đan kỳ.
Nhưng sau khi cải tiến súng Huyền Thiết Tinh Tuý Phá Yêu, nhét vào đó ba đến năm tấm lôi bộc phù, thêm một viên đạn hợp kim Huyền Thiết nữa.
Chỉ cần khoảng 180 viên Linh Thạch là có thể phá tan Kim Đan pháp vực, thật khiến người ta khiếp sợ.
Vũ khí này không thích hợp được truyền bá rộng rãi nhưng có thể làm vũ khí trang bị cho những đệ tử trong môn phái.
Như vậy thì những đệ tử Thần Tiêu hoàn toàn có thể chiếm ưu thế trong bí cảnh đặc biệt hạn chế tu vi.
Đến lúc đó, các đệ tử ngoại môn được trang bị súng Phá Yêu phiên bản yếu hơn, còn đệ tử nội môn sẽ được trang bị súng Huyền Thiết Phá Yêu và Phá Giáp Lôi.
Như vậy thì ki đến những bí cảnh lớn, sẽ gặt hái được không ít lợi ích và cơ hội.
So sánh ra thì, đầu tư khoảng một trăm vạn linh thạch cho một cây súng cũng không hẳn là lỗ.
… …
Nghĩ đến đây, Thần Tiêu Thánh chủ nói: “Không có tiền không sao, ta có rất nhiều Linh Thạch.”
Lão đạo sĩ đứng một bên chu môi: “???”
Đương nhiên là Thần Tiêu Thánh chủ không cảm nhận được oán niệm của lão đạo sĩ, lại nói tiếp: “Thiên Nhi, các con cứ tiếp tục đi.”
“Chỉ cần các con tạo ra m Dương Phá Giáp Lôi và súng m Dương Phá Yêu thành công thì ta sẽ thu mua toàn bộ.”
“Ta sẽ không để các con chịu thiệt về mặt tiền nong đâu. Đương nhiên, các con cũng phải chú ý là tuyệt đối không được bán cho tông môn đối địch.”
Không thể không nói rằng, tuy Thần Tiêu Thánh chủ đã đoạn tuyệt với thất tình lục dục, nhưng cách xử sự đúng là rất công bằng.
Khi giọng nói của Thần Tiêu Thánh chủ vang lên khắp Thánh Chủ điện, Thẩm Thiên không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ.
Hắn còn tưởng là Thánh Chỉ sư tôn sẽ chủ động bảo hắn nộp bằng sáng chế, rồi trao cờ thi đua chứ!
Không ngờ Thánh Chủ lại trượng nghĩa như vậy, buôn bán công bằng với hắn?
Đương nhiên là Thẩm Thiên không chú ý đến biểu cảm vô cùng đặc sắc, đa dạng của lão đạo sĩ đang ở phía bên kia của Thánh Chủ điện.
Nếu chú ý đến thì có lẽ hắn sẽ hiểu được dụng ý khác trong quyết định của Thần Tiêu Thánh chủ.
Đương nhiên, Thẩm Thiên không phải kẻ ngốc thấy người ta khen mình đôi chút đã vênh váo tự đắc.
Nên biết, hiện tại hắn là Thần Tiêu Thánh Tử, từng tấc đất ở Thánh Địa này đều chịu sự cai quản trực tiếp của Thánh Chủ. Thánh Chủ bảo cứ việc ngoan ngoãn chế tạo lôi phù rồi bán cho tông môn, vi sư không cần lợi gì từ con mà có thể tin ư?
Khà khà, sư tôn không cần nghĩa là sư tôn trượng nghĩa, nhưng ngươi không cho tức là không hiểu chuyện rồi!
Hiện tại, Thánh Tử ta không đủ mạnh, cái gì cũng cần dựa vào sư tôn.
Lúc này có nhiều tiền thì có quan trọng bằng có chỗ dựa không?
Đợi đến lúc Khí Vận vô địch rồi thì muốn bao nhiêu tiền chẳng có?
… …
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên liền nói: “Lời này của sư tôn không đúng!”
Giọng nói của hắn rất kiên định, nói năng có khí phách, lão đạo sĩ và Tần Vân Địch nghe xong cũng ngơ ra.
Đến nỗi màn sương sấm sét bao phủ Thần Tiêu Thánh chủ cũng bị dọa đến khẽ rung động.
Thẩm Thiên hít sâu một hơi nói: “Sư tôn, con và Vân Địch nghiên cứu Lôi bộc phú không phải vì tiền.”
“Mà là vì nghệ thuật chế tạo thuốc nổ, vì giấc mơ biến Thánh Địa thành một nơi phồn hoa và thịnh vượng.”
Tần Vân Địch đứng phía sau, nghe xong gật đầu kiên định, đúng thế, sư huynh nói chí phải! Vì nghệ thuật, vì ước mơ!
Thẩm Thiên lại nói: “Vì Thánh Địa là nhà của con, việc xây dựng dựa vào mọi người. Con là Thánh Tử bản môn, con yêu Thánh Địa này.”
“Con tự hào vì mình là người của Thần Tiêu. Con và sư đệ không màng tiền bạc, chỉ hi vọng có thể nghiên cứu cách giúp cho Thánh Địa hùng mạnh hơn!”
“Chỉ hi vọng Thánh Địa không ngừng khếch đại, lớn mạnh hơn. Vì điều đó con tình nguyện dâng hiến thanh xuân của mình!”
Tần Vân Địch nghe đến nỗi máu huyết sôi sục, đôi mắt híp tràn đầy nhiệt huyết: “Con cũng vậy!”
Cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Thẩm Thiên và Tần Vân Địch, Thần Tiêu Thánh chủ bị lay động theo.
Màn sương sấm sét quanh người rung động kịch liệt chưa từng thấy, giống như đang cộng hưởng với một loại cảm xúc nào đó vậy.
Thần Tiêu Thánh chủ liếc về phía lão đạo sĩ bên cạnh, rồi lại nhìn xuống hai người thanh niên trẻ tuổi: “Tốt, tốt lắm.”
“Không ngờ Thiên Nhi và Tần Vân Địch tuy tu vi không cao nhưng lại ấm ủ lí tưởng vĩ đại như vậy.”
“Thật cảm động, đã lâu lắm rồi bổn tọa chưa từng thấy cảm động như vậy, các con giỏi lắm.”
Thẩm Thiên ho khẽ một tiếng: “Chỉ có điều trong quá trình nghiên cứu đã tiêu hao rất nhiều Linh Thạch, điều này…”
Thần Tiêu Thánh chủ phất tay một cái, nói một cách đầy khí phách: “Các con một lòng một dạ vì Thánh Địa, Thánh địa làm sao có thế cô phụ các con được?”
“Bắt đầu từ hôm nay, lượng Linh Thạch mà các con tiêu hao cho việc nghiên cứu m Dương Thần Lôi, sẽ do Thánh Địa chi trả.”
“m Dương Phá Giáp Lôi và súng m Dương Phá Yêu phiên bản yếu hơn mà các con chế tạo sẽ do Thánh Địa đứng ra mua cho bản môn đệ tử.”
“Một nửa lợi nhuận thu được sau khi khấu trừ tiền vốn sẽ nộp lên cho Thánh Địa, số còn lại sẽ thuộc về các con.”
Lời nói của Thánh Chủ khiến cho lão đạo sĩ bên cạnh chu đến méo miệng.
Lão đâu có ngu, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã tính ra tiền lời của vụ làm ăn này rồi.
Nhị sư đệ khờ thật, sau khi đoạn tuyệt thất tình lục dục xong liền mất hết hứng thú với tiền bạc.
Nhưng sư huynh ta tu luyện Tân Hỏa Kinh, nếu không có tiền thì làm sao mà luyện được!
Sao tiểu tử này lại trở nên có giàu lên sau một đêm vậy!
Rõ ràng là mình cũng tu luyện Tân Hỏa Kinh mà!
Nghe xong lời hứa hẹn của Thánh Chủ, Thẩm Thiên nói chắc nịch: “Sư tôn, phí nghiên cứu chúng con có thể nhận nhưng phần lợi nhuận được chia kia thì chúng con không muốn nhận.”
Thánh chủ hừ lạnh: “Đứa ngốc, Thánh Địa không phải là của riêng ai, mà là Thánh Địa của tất cả đệ tử.”
“Các con có cống hiến với Thánh Địa mà Thánh Địa lại không ghi nhận công lao cho thiên hạ thấy.”
“Thì chẳng phải sẽ khiến các đệ tử có lòng yêu mến nhiệt huyết với Thánh Địa sẽ chua xót trong lòng sao, ngu ngốc!”