Chương 132: Hãy gọi một tiếng ông nội trước xem nào! (1)
Con nhà mình là một đứa trẻ không đáng tin, không cố gắng, những kẻ cùng thế hệ đều đã thành Kim Đan kỳ, hắn ta vẫn còn là Trúc Cơ kỳ.
Vốn Kim Liên Thiên tôn đã thấy khó chịu lắm rồi, giờ bà ta thấy nhi tử Lan Phi lên làm Thánh tử.
Hơn nữa Thần Tiêu Thánh chủ còn tương đối tán thưởng hắn, chuẩn bị bồi dưỡng làm Thánh chủ!
Lập tức trong lòng Kim Liên Thiên tôn lại xuất hiện bóng ma đẹp đẽ kia.
...
Bà ta đen mặt lại hỏi: “Thánh Chủ gọi bản tôn đến đây, không biết có chuyện gì?”
Thần Tiêu Thánh Chủ mỉm cười, nói: “Sư muội muội sinh được một đứa con trai tốt quá!”
Kim Liên Thiên tôn ngẩn người, Thánh Chủ sư huynh đang khen đứa con bất tài kia của ta sao?
Bà ta nhìn về phía Tần Vân Địch thì thấy lúc này mái tóc vàng của Tần Vân Địch cũng đang bay trong gió, mắt híp lại, hình như rất đắc ý.
Kể ra bao nhiêu năm rồi, đây làn lần đầu tiên Kim Liên Thiên tôn nhìn thấy con trai mình hăng hái như vậy.
Thánh chủ mỉm cười nói cho Kim Liên Thiên tôn về lý luận Thủy Nghịch m Dương đại đạo, rồi bắn bà ta một phát súng.
Lập tức, Kim Liên Thiên tôn vô cùng chấn động về sức mạnh thần kỳ này.
Con trai bất tài của mình đã nghiên cứu ra được pháp khí thần kỳ gì vậy?
Rõ ràng là sức mạnh pháp tắc chưa tới Kim Đan kỳ trở lên không thể dùng được, có thể uy hiếp được cường giả Kim Đan kỳ.
Sau khi biết những loại lý luận và pháp khí này đều do Thánh tử nghiên cứu, nhi tử nhà mình chỉ là người thực hiện cuối cùng mà thôi.
Trái tim Kim Liên Thiên tôn tan nát, quả nhiên con trai mình mãi mãi chỉ là đứa bất tài, chẳng có gì khác cả.
Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Mặc dù là Thánh tử đưa ra lý luận nhưng Vân Địch sư điệt đã giúp Thẩm Thiên nghiên cứu chế tạo pháp bảo nên cũng có công lao.”
“Cho nên bản tọa quyết định sẽ xây dựng một cung điện bí mật ngoài Kim Liên phong, chuyên sản xuất loại lôi phù này.”
“Còn nhiệm vụ của Kim Liên sư muội là luyện chế ra loại pháp khí điện giải có thể sử dụng tuần hoàn.”
“Loại pháp khí này nhất định phải bịt kín, khắc họa trận pháp cao thâm để che giấu, không thể để người ta biết được bí mật bên trong.”
“Đệ tử tham gia nhiệm vụ chỉ cần dùng linh lực chuyển hóa thành lôi đình đưa vào pháp khí, đầu còn lại thì có thể đẩy ra hai khí âm dương.”
“Theo cách nói của Thiên Nhi, nếu pháp khí này có thể đồng thời thu được hai khí âm dương vào trong phù, trực tiếp sản xuất ra Lôi Bạo phù thì càng tốt hơn.”
Thần Tiêu Thánh chủ nhìn Kim Liên Thiên tôn, mỉm cười nói: “Luyện chế pháp khí theo yêu cầu này hẳn là không khó đâu nhỉ!”
Kim Liên Thiên tôn bình tĩnh nói: “Trọng tâm của pháp khí này là trận pháp che đậy, những cái khác đều rất đơn giản. Bổn tôn sẽ khắc họa “Khi Thiên đại trận”, dù là Thánh giả cũng không thể dễ dàng nhìn thấu được.”
Thần Tiêu Thánh chủ gật đầu: “Nếu vậy bổn tọa thay mặt Thánh địa cảm ơn sư muội.”
“Nếu m Dương Lôi Bạo phù chính thức sản xuất, bốn phần lợi nhuận ròng thuộc về Thánh tử, một phần thuộc về Vân Địch.”
“Nếu sư muội bằng lòng tọa trấn Kim Liên phong giám sát chế tạo Thần phù, vậy năm phần lợi nhuận ròng còn lại.”
“Thánh địa có thể bỏ ra hai phần coi như thù lao của sư muội, tuyệt đối sẽ không để sư muội phải thất vọng đâu.”
Sau khi Thần Tiêu Thánh chủ nói xong, lợi nhuận sau khi xây dựng dây chuyền sản xuất đã được chia rạch ròi.
Thẩm Thiên và Tần Vân Địch bị buộc lấy năm phần lợi nhuận ròng, Kim Liên Thiên tôn phụ trách việc đôn đốc thường ngày sau này được chia hai phần lợi nhuận.
Còn Thánh địa làm bình đài bán lôi phù và chỗ dựa chống lưng phía sau cho mọi người được ba thành lợi nhuận ròng.
Nói tóm lại, Thánh chủ không có tình cảm kia đối xử với người mình vẫn rất nhân hậu.
Lúc này, mọi người ở đây gần như đều được chia lợi ích.
Đúng vậy, gần như đều được chia lợi ích.
Ngoại trừ vị Đại sư huynh nào đó.
…
“Luyện chế pháp khí m Dương Lôi Bạo phù cũng không khó, trở về bổn tôn đã có thể chuẩn bị bắt đầu luyện chế rồi.”
Kim Liên Thiên tôn lạnh lùng nói: “Nhưng, bổn tôn có một vấn đề, hy vọng Thánh chủ sư huynh có thể cho lời giải thích.”
Thần Tiêu Thánh Chủ chậm rãi gật đầu: “Sư muội mời hỏi.”
Kim Liên Thiên tôn liếc mắt nhìn Thần Tiêu Thánh Chủ, khẽ nói: “Bổn tôn nhớ trong tổ huấn bản môn cũng không hề quy định nhất định phải cưới Thánh nữ!”
“Sao bổn tôn nghe nói, có vị Thánh tử bản môn nào đó mượn danh nghĩa tổ huấn uy hiếp Hi Nhi phải hứa thân với hắn.”
“Thậm chí... Thậm chí còn có nghe đồn, hắn đã làm hỏng sự trong sạch của Hi nhi?”
Mặc dù lợi ích dính tới m Dương Lôi Bạo phù thực sự rất lớn nhưng cũng không có nghĩa Kim Liên Thiên tôn có thể lập tức bán đi linh hồn của mình.
Trương Vân Hi Thần Tiêu Thánh nữ được bà ta coi như con gái ruột, tuyệt đối không thể để nàng ấy phải chịu chút ấm ức nào!
Đặc biệt, người thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Trương Vân Hi còn là con trai của kẻ thù Diệp Lan Ngữ.
Lúc nói, ánh mắt Kim Liên Thiên tôn nhìn về phía Thẩm Thiên càng dịu dàng đáng yêu mê người.
Những người thân thiết với bà ta đều biết, như vậy chứng tỏ bà ta đang rất phẫn nộ.
Thậm chí ngay cả khí tức cũng dồn dập hơn, từng đợt ba động bắt đầu dâng lên.
Thẩm Thiên nghe Kim Liên Thiên tôn chất vấn khóe miệng giật giật: “Có phải sư thúc đã hiểu lầm rồi không?”
Kim Liên Thiên tôn hừ lạnh nói: “Hiểu lầm? Ngươi dám nói ngươi không ỷ vào tổ huấn, cưỡng bức Hi nhi gả cho ngươi?”
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Không có.”
Kim Liên Thiên tôn thẳng từng ép Thẩm Thiên, khí thế như sóng dữ đập vào mặt: “Ngươi dám nói ngươi không hề làm hỏng sự trong trắng của Hi nhi?”
Khóe miệng Thẩm Thiên co giật: “Cái này thật sự không có,”
Khí thế của Kim Liên Thiên tôn hơi giảm lại, nghi ngờ nhìn qua Thẩm Thiên: “Ngươi dám nói ngươi không thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng?”
Thẩm Thiên liền vội vàng lắc đầu: “Nếu con thèm nhỏ dãi nàng, thiên lôi sẽ đánh ngay!”
Kim Liên Thiên tôn nổi giận, mái tóc dài vàng óng điên cuồng bay múa: “Ý ngươi là ngươi chê nàng?”
Thẩm Thiên khóc không ra nước mắt, hắn sai, hắn không nên nói lý lẽ với phụ nữ.
Nhất là vị sư thúc này, hình như còn giống một nửa mẹ của sư tỷ nữa.
Hắn nhìn về phía Thánh chủ với ánh mắt cầu xin giúp đỡ: “Sư tôn.”
...
Trong màn sương sấm sét, giọng Thánh chủ chậm rãi vang lên: “Được rồi, sư muội, Thẩm Thiên thực sự không hề ép Hi Nhi phải gả cho nó.”
“Hơn nữa theo bổn tọa thấy, Thiên nhi ưu tú tuấn lãng như vậy, bản thân Hi nhi chắc chắn cũng bằng lòng.”
Kim Liên Thiên tôn hừ lạnh nói: “Sao có thể như vậy chứ? Hi nhi ghét nhất mấy chuyện kết đạo lữ này.”
“Tóm lại bổn tôn chỉ có một câu, chuyện gì cũng có thể thương lượng, riêng chuyện này không có cửa đâu.”
“Mặc dù Hi nhi là con gái huynh nhưng xưa nay bổn tôn luôn đối đãi với nàng như con ruột.”
“Sau này Hi nhi muốn kết đạo lữ với ai sẽ do nàng tự lựa chọn , bất kỳ ai cũng không được ép buộc nàng.”
“Bằng không, mặc dù bổn tôn chưa nhập Thánh vực, nhưng ở Đông Hoang cũng có vài đạo hữu trượng nghĩa bằng lòng giúp đỡ.”