Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 133: Hãy gọi một tiếng ông nội trước xem nào! (2)

Chương 133: Hãy gọi một tiếng ông nội trước xem nào! (2)
Lúc nói, Kim Liên Thiên tôn nhìn Thánh chủ với ánh mắt thâm sâu: “Sư huynh đã chém hết thất tình lục dục nhưng đừng chém lương tâm!”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Sư muội nói gì vậy, Thiên nhi và Hi nhi trong sáng, chớ có nghe mấy lời đồn bậy của đám đệ tử.”
“Vậy thì tốt!” Kim Liên Thiên tôn khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy, bổn tôn dẫn con trai về Kim Liên phong luyện khí.”
Dứt lời, trong tay áo Kim Liên Thiên tôn bắn ra một dải lụa màu bạc lập tức cuốn lấy toàn thân Tần Vân Địch.
Tiếp theo bà ta nhấc Tần Vân Địch đang bị quấn chặt hóa thành một vệt sáng màu vàng rời đi.
Tần Vân Địch: “Ư ư ư, ư ư ư, ư ư ư!”
Kim Liên Thiên tôn lạnh lùng ngự khí rời đi: “Đừng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn cùng nương về nhà.”
Tần Vân Địch: “Ư ư ư, ư ư ư, ư ư ư!”
Kim Liên Thiên tôn bình tĩnh nói: “Yên tâm, sau này không ép con kết đan nữa.”
Tần Vân Địch: “Ư? Ư ư?”
Kim Liên Thiên tôn gật đầu: “Đúng vậy, con không muốn chuyên tâm tu luyện lôi pháp, vi nương không miễn cưỡng.”
“Nhưng lần này sau khi về Kim Liên phong, vi nương sẽ truyền thụ “Mệ Thiên Mị kinh” cho con, con nhất định phải cố gắng tu luyện.”
Tần Vân Địch: “...”
Trong mắt Kim Liên Thiên tôn lóe lên tia sáng lấp lánh: “Diệp Lan Ngữ ngươi chết sớm vậy khiến bổn tôn tiếc nuối cả trăm năm.”
“Nhưng đừng tưởng rằng ngươi chết, giữa chúng ta không cần phân thắng bại nữa, vẫn còn đời sau cơ mà!”
“Con ta, vi nương muốn con toàn lực tu luyện Mê Thiên Mị kinh, tranh thủ mê hoặc Vân Hi.”
“Đánh bại con trai Diệp Lan Ngữ là chấp niệm cả đời của vi nương.”
“Vi nương mong con hơn người, con cũng đừng để ta phải thất vọng.”
Tần Vân Địch: “Ưm ưm ưm!!!”
...
Kim Liên Thiên tôn cùng Tần Vân Địch rời đi, trong đại điện chỉ còn Thánh chủ và Thẩm Thiên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thánh Chủ gật đầu nói: “Thiên nhi vừa mới bái nhập bản môn mà đã lập công lao như vậy thật là hiếm có.”
Thánh chủ liếc mắt nhìn lão đạo sĩ bên cạnh: “Có công sẽ được thưởng, con muốn ban thưởng gì cứ việc nói.”
Thẩm Thiên nhìn Thánh chủ, hơi bất đắc dĩ, ta muốn không làm Thánh tử nữa, ông có đồng ý không? Haizz, không có cửa.
Ngẫm nghĩ, Thẩm Thiên nói: “Sư tôn, đệ tử tu vi còn thiếu, vẫn chưa có bảo vật hộ thân.”
Thẩm Thiên nhớ trước kia trên người Tử Dương Tôn giả có một loại Kiếm Tôn Lệnh rất mạnh.
Sau khi đưa vào đủ linh khí là có thể thả ra phân thân Hóa Thần kỳ.
Nếu sư tôn có thể ban thưởng cho bổn Thánh tử một bảo bối như vậy, về sau đi ra ngoài cũng có thể yên tâm một chút.
Cái gì?
Chẳng phải trên người Thẩm Thiên có một Kiếm Chủ lệnh sao?
Ha ha, lệnh bài đó mỗi lần dùng đốt ít nhất năm đến ba ngàn viên linh thạch.
Hơn nữa sau khi dùng một lần phải mấy giờ sau mới có thể hấp thu linh thạch khôi phục lại sức mạnh.
Tóm lại là có khoảng cách hai giờ để có thể hồi phục lại.
Nếu gặp phải thời khắc hơi nguy hiểm thì nó vẫn chưa đủ ổn thỏa.
Vẫn nên tìm vài bảo vật hộ thân chỗ sư tôn vậy!
...
Nghe yêu cầu của Thẩm Thiên, Thần Tiêu Thánh chủ khẽ gật đầu: “Hiếm có Thánh tử cẩn thận được như vậy, cũng được!”
Dứt lời, Thần Tiêu Thánh Chủ nhẹ nhàng vung tay áo, một đạo ánh sáng màu đen từ trong tiên quang lôi đình bay ra.
Nó rơi xuống trước mặt Thẩm Thiên, tia sáng màu đen kia dần dần tan hết, đổ lộ diện mạo thật.
Lập tức, gương mặt Thẩm Thiên đau đớn: “Tại sao lại là Huyền Vũ thuẫn?”
Thần Tiêu Thánh Chủ lắc đầu: “Lời ấy của Thẩm Thiên sai rồi, đây không phải Huyền Vũ thuẫn.”
“Đây là Huyền Vũ khôi, linh khí thượng phẩm, giá trị gấp mười lần Huyền Vũ thuẫn linh khí trung phẩm.”
“Nó được luyện từ xác của “Huyền Minh Yêu Quy”, yêu thú Hóa Thần kỳ, có thể chống đỡ được công kích Hóa Thần kỳ.”
“Chỉ cần Thiên nhi mặc nó lên người, dù chân nhân Kim Đan kỳ tấn công con cũng không thể động tới cọng tóc của con!”
Thẩm Thiên nhìn bộ giáp nặng nề tản ra tia sáng màu đen yếu ớt trước mặt, u oán nói: “Tạ ơn sư tôn.”
Haizz, nhận thì nhận vậy!
Dù sao thì cũng trừ khi gặp phải nguy hiểm tính mạng, nếu không bổn Thánh tử tuyệt đối sẽ không mặc loại khôi giáp này.
Cái gì, nếu không gặp phải nguy hiểm tính mạng?
Vậy cũng không... khụ khụ, đến lúc đó tính sau vậy!
Thánh Chủ khẽ gật đầu, lại ban thưởng một khối lệnh bài màu vàng óng: “Đây là Thánh tử lệnh, cũng là lệnh bài thông hành của Thánh Tử phong.”
“Con cầm lệnh bài này trong tay là có thể khống chế được tất cả trận pháp trong Thánh Tử phong, điều khiển Thánh Tử phong.”
“Lần trước con đến vội đi vội nên giờ bổn tọa mới có thể ban nó cho con!”
“Nếu không có chuyện gì khác quan trọng thì quay về tế luyện pháp bảo đi!”
Thẩm Thiên gật đầu: “Đệ tử cáo lui.”
...
Thẩm Thiên rời đi, trong điện chỉ còn lại Thánh chủ và lão đạo sĩ theo dõi toàn bộ quá trình.
Lúc này tất cả mọi người rời đi, trên mặt lão đạo sĩ cố nặn ra nụ cười: “Khụ khụ, Nhị sư đệ, thực ra...”
“Thực ra luyện chế m Dương Thần Lôi này sư huynh ta cũng có thể giúp giám sát.”
“Chỉ cần có sư huynh ở đấy, cho dù cường giả Thánh cấp đột kích thì cũng tuyệt đối an toàn!”
“Mà đệ thấy đấy, Thánh tử cũng tu luyện Tân Hỏa luyện thể thuật.”
“Cái này... Sư huynh am hiểu nhất là luyện thể.”
Thần Tiêu Thánh chủ nhìn vẻ mặt “mong chờ”, “khao khát” của Bích Liên trưởng lão, tiên quang toàn thân có ba động kịch liệt.
“Ha ha ha ha.”
“Sư huynh, gọi một tiếng ông nội trước xem nào!”
Lão đạo sĩ: “Trương Long Uyên, ngươi đừng quá đáng.”
Màn sương bên ngoài cơ thể Thánh chủ khó khăn lắm mới hồi phục lại sự bình tĩnh: “Có chỗ nào quá đáng chứ?”
Lão đạo sĩ: “Sao lại không quá đáng? Lão đạo ta là sư huynh của đệ đấy, thân sư huynh đấy!”
Thánh Chủ bình tĩnh nhìn lão đạo sĩ: “Bản tọa cũng đâu có ép huynh, là sư huynh tự thề mà.”
Lão đạo sĩ: “Ta không thề, ta chỉ tiện miệng nói như vậy, tiện miệng thôi.”
Thánh chủ chậm rãi đứng dậy từ Thánh tọa: “Vậy thôi, vậy bản tọa đi đây.”
Lão đạo sĩ vội vàng ngăn cản: “Đừng, để sư huynh... Để sư huynh lấy hơi đã.”
Một đóa hoa sen màu xanh từ từ xuất hiện trước mặt lão đạo sĩ, chậm rãi nở rộ, sau đó đảo ngược.
Đóa hoa sen một lần nữa khép lại giấu chặt mặt lão đạo sĩ bên trong nhìn cứ như một chiếc mũ giáp hoa sen màu xanh.
Từ trong mũ giáp truyền ra âm thanh nho nhỏ: “Ông nội.”
Màn sương sấm sét bên ngoài cơ thể Thánh chủ lại một lần nữa nổi lên ba động kịch liệt: “Không nghe thấy gì cả!”
Ầm!
Đóa hoa sen màu xanh nổ tung, mặt lão đạo sĩ đỏ lên: “Họ Trương kia, ngươi khinh người quá đáng!”
Màn sương sấm sét bên ngoài cơ thể Thánh chủ hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh trong nháy mắt, giọng nói cũng hờ hững trở lại: “Sư huynh đừng vội.”
“Nếu sư huynh đã có thành ý như vậy, đã thực hiện lời thề ban đầu, vậy bản tọa sẽ đồng ý để sư huynh truyền thụ luyện thể cho Thiên nhi!”
Lão đạo sĩ lập tức toét miệng cười: “Vậy m Dương Phá Giáp Lôi và m Dương Phá Yêu Thương ta có thể giúp đỡ chứ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất