Chương 131: Kẻ thù cũ của Lan Phi nương nương (2)
Cho dù là như vậy, sâu trong lòng Kim Liên thiên tôn vẫn rất hoài niệm con người cao ngạo lạnh lùng khi xưa của mình.
Vì thế, khi gặp được một Trương Vân Hi cao ngạo lạnh lùng, Kim Liên thiên tôn liền cảm thấy rất gần gũi.
Có thể nói, Canh Kim Lôi Pháp của Trương Vân Hi là do một tay Kim Liên thiên tôn truyền dạy cho.
Còn về Thánh Nữ này, nàng ta thật sự đã được bà yêu thương như con gái ruột.
Giờ đây, nghe nói vì lí do tổ huấn mà Trương Vân Hi phải kết bạn đời với một nam nhân xa lạ.
Thậm chí còn bị ép phát sinh quan hệ ‘song tu’ khi chưa chính thức bước vào cửa với tên khốn mặt dày không biết xấu hổ đó.
Đến cả một người tu hành nhiều năm như Kim Liên thiên tôn cũng không thể nào không nổi giận, muốn thay Vân Hi sư điệt đòi lại công bằng!
Bà ta lạnh lùng nhìn ba người đệ tử đó: “Lời các ngươi vừa nói là thật sao?”
A: “Khởi bẩm Chưởng Mạch, đây là thông tin của biểu ca con – Lý Vân Phong nghe được ạ.”
Lúc Kim Liên thiên tôn muốn hỏi sâu thêm thì âm thanh từ thần thức truyền đến.
“Kim Liên sư muội, mau đến Thánh Chủ phong có việc gấp cần bàn!”
Giọng nói không cảm xúc nào này chính là giọng của cái tên Nhị sư huynh không có lương tâm đó!
Nụ cười lạnh lùng hiện trên gương mặt kiều diễm của Kim Liên thiên tôn: “Bây giờ mới muốn cùng lão nương đây thương lượng à?”
Nói xong, mi tâm của Kim Liên thiên tôn sáng lóa lên, một đóa sen Thất Phẩm Công Đức rơi xuống dưới chân.
Hoa sen đó liền biến thành một tia sáng rồi bay vụt đi, trong chớp mắt vượt qua vạn trượng, xuất hiện trước cổng điện Thánh Chủ.
Rầm!
Cổng lớn bị đá văng, giọng nói kiều diễm mà lạnh lùng của Kim Liên thiên tôn vang lên khắp Thánh điện: “Ái chà, sư huynh còn nhớ đến…”
Lời còn chưa dứt, Kim Liên thiên tôn đã đờ người ra.
Bởi vì bà ta phát hiện, trong Thánh Chủ điện này, ngoài vị Đại sư huynh không cần mặt mũi, Nhị sư huynh không có lương tâm và đứa con ngốc nghếch không có ý chí kia, vẫn còn một nam tử nữa.
Nam tử này mặc Bạch Y, khí chất bất phàm, như thể bước ra từ bức họa vậy.
Khi nhìn thấy nam tử xa lạ này, trong lòng Kim Liên thiên tôn liền cảm khái.
Không ngờ thế gian này lại có một nam tử tuyệt diễm xuất trần như vậy.
Xì, sao mình lại cảm thấy thiếu niên này~
Nhìn quen thế nhỉ!
Trong lòng Kim Liên Thiên tôn dâng lên nỗi nghi hoặc, lúc này Thần Tiêu Thánh Chủ mở miệng: “Kim Liên sư muội tới rồi à.”
“Tới đây, bổn tọa giới thiệu một chút, vị này chính là Thánh tử tân nhiệm của bản môn, Thẩm Thiên.”
Thẩm Thiên gật đầu, cung kính hành lễ: “Tham kiến Kim Liên sư thúc.”
Kim Liên Thiên tôn nhíu mày, nói: “Ngươi họ Thẩm? Thẩm Khiếu quốc chủ nước Đại Viêm Đông Hoang, còn cả Diệp Lan Ngữ có quan hệ gì với ngươi?”
Nghe câu hỏi của Kim Liên Thiên tôn, Thẩm Thiên thấy khó hiểu: “Thẩm Khiếu chính là gia phụ, Lan phi chính là gia mẫu.”
Kim Liên Thiên tôn nghe Thẩm Thiên nói vậy trong mắt tràn lên tia giận dữ: Các ngươi khinh người quá đáng!
Hai mươi năm trước Diệp Lan Ngữ ngươi dựa vào dung nhan mà danh tiếng vượt qua bổn tôn, chuyện này coi như cho qua.
Hai mươi năm sau con của ngươi cũng anh tuấn như vậy, đè bẹp con trai ta?
Kim Liên Thiên tôn xoay đầu lại, ngắm nhìn cậu con trai không may của mình.
Tuy hắn ta cũng khá thanh tú, nhưng nếu so với tiểu tử Thẩm Thiên thì thật sự không thể nào so sánh được.
Trong lúc nhất thời, Kim Liên Thiên tôn cảm thấy hận đứa con trai Tần Vân Địch không có tiền đồ, thầm khen con nhà người ta.
Anh tuấn quá!
Kim Liên Thiên tôn chậm rãi đi về phía Thẩm Thiên, mái tóc vàng tung bay trong gió, trong đôi mắt chứa đầu màu sắc mờ ảo mãnh liệt.
Gót sen của bà ta uyển chuyển bước tới, cơn sóng đào mạnh bạo lập tức dâng lên, gương mặt bà ta vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp.
Đúng vậy, Kim Liên Thiên tôn đang thi triển mê công “Mệ Thiên Mị kinh”, bà ta nhất định phải dùng nhan sắc chinh phục thiếu niên đứng trước mặt.
Người trúng loại huyễn thuật này, dục niệm trong lòng sẽ bị phóng to vô hạn, từ đó sẽ si mê người thi triển thuật.
Suy nghĩ của Kim Liên Thiên tôn rất đơn giản, ta không chinh phục được ngươi thì ta chinh phục con ngươi.
Nhưng điều khiến Kim Liên Thiên tôn chấn động là, dù mình có sử dụng mị công như thế nào thì hình như nam tử trước mặt vẫn rất bình tĩnh.
Bà ta sử dụng mị công khơi gợi những hình tượng dục niệm trong đầu Thẩm Thiên nhưng không thể khiến hắn có chút gì thất thố.
Nên biết điểm đáng sợ nhất của “Mệ Thiên Mị kinh” là người ngươi nhìn thấy sẽ là người ngươi muốn nhìn thấy nhất.
Người muốn nhìn thấy nhất sẽ ôm ấp ngươi, cá nước thân mật trong huyễn tượng của ngươi.
Dù là kẻ có tu vi cao cũng rất khó kiềm chế được!
Thiếu niên trước mặt tâm tư có thể giống như nước lặng sao?
Cuối cùng, Thẩm Thiên đứng trước mặt Kim Liên Thiên tôn, hỏi: “Thầy ơi? Là thầy sao?”
Lời của hắn khiến khóe môi Kim Liên Thiên tôn giật điên cuồng, trong nháy mắt liền lộ vẻ thất thố trước.
Trời ạ!
Mị công bổn tọa khổ tu trăm năm rốt cuộc là vì sao, vì sao!
Diệp Lan Ngữ ngươi không thể nhận ra sự mỹ mạo của bổn tôn, bổn tôn không có gì để nói.
Nhưng ngay cả con của ngươi cũng vũ nhục bổn tôn như vậy!
Đứng trước mị lực mà bổn tôn dốc toàn lực phát ra, khơi gợi dục niệm trong lòng hắn, kết quả hắn lại nhìn thấy một người thầy?
Tiểu tử ngươi là tên đầu gỗ à? Rốt cuộc là thầy như thế nào mà có thể có mị lực so được với bổn tôn ta chứ?
Mị công tuyệt thế bổn tọa khổ tu trăm năm chẳng lẽ thật sự không có tác dụng với nhất mạch các ngươi sao?
Trong lúc nhất thời, Kim Liên Thiên tôn điên cuồng hoài nghi nhân sinh, mị công cũng tự sụp đổ.
Thẩm Thiên lắc đầu, lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời mồ hôi túa ra.
Quả nhiên, giới Tu tiên này đâu đâu cũng đều là nguy cơ, tràn ngập tính toán.
Thậm chí ngay cả Kim Liên Thiên tôn có địa vị trong Thần Tiêu Thánh địa mà cũng lén ám toán ta.
Ban nãy Thẩm Thiên bất cẩn nhìn thẳng vào Kim Liên Thiên tôn, trong nháy mắt trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều cảnh tượng.
Kim Liên Thiên tôn vốn đứng trước mặt Thẩm Thiên cũng đột nhiên trở thành hình dáng một người thầy từ ái thân thiết.
Nếu Thẩm Thiên không trải qua hồng trần luyện tâm kiếp trước, đã bị ma luyện bởi vô số những chuyện tương tự tâm cảnh đã sớm thành Thánh hiền thì e một ánh mắt của Kim Liên Thiên tôn đã đủ để Thẩm Thiên thần hồn điên đảo thất thố xấu hổ rồi.
Lúc này, trong giọng Thần Tiêu Thánh chủ tràn ngập tán thưởng: “Tốt, tốt lắm.”
“Không ngờ tu vi Thiên Nhi con dù còn nông cạn nhưng đạo tâm lại kiên định như vậy.”
“Có thể nhìn thấy một người thầy trong huyễn cảnh của Kim Liên sư muội, điều này rất tốt.”
“Nên biết thích đánh nhau tàn nhẫn thì sẽ tự chuốc lấy diệt vong, thích đọc sách học hỏi mới có thể tiến bộ!”
“Con cứ giữ vững trái tim này, ngày sau bản môn còn cần dựa vào sự lãnh đạo của con để phát triển.”
Kim Liên Thiên tôn nghe Thần Tiêu Thánh chủ tán thưởng Thẩm Thiên thì không khỏi khó chịu, đây là con nhà người ta đấy.