Chương 159: Canh Kim Bạch Hổ đấu dây leo khổng lồ
Trương Vân Hi nghe thấy Thẩm Thiên nói vậy thì lắc đầu: “Chỉ là cơ duyên, thứ yếu thôi.”
“Sư đệ xâm nhập vào bình nguyên Mê Vụ quá mức nguy hiểm, ta phải ở cạnh bảo vệ đệ!”
Ừm.
Mặc dù nghe rất cảm động nhưng sao vẫn cảm thấy mình không đủ đàn ông ấy nhỉ!
Thẩm Thiên rất muốn ưỡn ngực hiên ngang nói: “Ta mà cần tỷ bảo vệ sao?”
Nhưng là nghĩ lại, hắn có thể... có lẽ... hình như thật sự cần Trương Vân Hi bảo vệ.
Dù sao với tình hình trước mắt, đợt sương mù của bình nguyên Mê Vụ lần này có vẻ không hề tầm thường.
Đầu tiên hắn đã thấy trong hình ảnh cơ duyên của Triệu Hạo vị Càn Dương Kiếm tôn thần bí kia ngã xuống hóa thành một ngôi sao băng lửa.
Sau đó lại nhìn thấy cơ duyên một bụi Phược Tiên đằng cấp bốn sáng chói trên đỉnh đầu Trương Vân Hi, thậm chí trên đầu đám Quế công công cũng xuất hiện cơ duyên.
Chỉ riêng Phược Tiên đằng, Thẩm Thiên thấy trên đỉnh đầu mấy người ở đây đã không chỉ có một bụi, điều này đúng là không thể tưởng tượng được.
Nên biết ở đợt sương mù trước, số Phược Tiên đằng bị tu sĩ tìm được rất ít khi vượt quá mười bụi.
Lần này riêng trên đỉnh đầu Quế công công, Tần Cao, Trương Vân Hi và Tần Vân Địch đã thấy có bốn bụi Phược Tiên đằng rồi.
Hơn nữa khi tiến vào tiểu trấn Mê Vụ lúc đầu, Thẩm Thiên cũng thấy trên đầu của vài tu tiên giả vượt qua nguy hiểm khác có mười mấy hình tượng cơ duyên Phược Tiên đằng.
Cho dù chỉ mới tính sơ qua Thẩm Thiên đã nhìn thấy không dưới mười hai lần hình tượng cơ duyên có liên quan đến Phược Tiên đằng.
Đó là chưa kể đến còn có rất nhiều nhà mạo hiểm khác không ở trong Mê Vụ tiểu trấn chưa bị Thẩm Thiên quan sát thấy.
Nếu như tính luôn cả số người tiến vào bình nguyên Mê Vụ, chỉ e số Phược Tiên đằng xuất hiện trong đợt sương mù này tối thiểu cũng hơn năm mươi bụi.
Là một con mọt tiểu thuyết đáng tin cậy từng đọc vô số tiểu thuyết huyền huyễn ở kiếp trước Thẩm Thiên biết rõ sự tình ắt có khác thường, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản.
Nói không chừng đợt sương mù lần này sẽ có nguy hiểm gì đó, nếu không có Trương Vân Hi bên cạnh Thẩm Thiên thật sự thấy hơi mông lung.
Ừm, tốc chiến tốc thắng.
Sau khi tìm được cơ duyên trên đỉnh đầu Phương Thường thì phải lập tức vắt chân lên cổ rời khỏi bình nguyên Mê Vụ, đi càng xa càng tốt.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, an toàn hàng đầu.
Trong lòng có hàng ngàn vạn suy nghĩ, đám Thẩm Thiên nhanh chóng tiến vào tám trăm dặm trong bình nguyên Mê Vụ.
Lúc này, mọi người coi như đã tiếp cận trung tâm bình nguyên Mê Vụ, thành Mê Vụ có non nửa đã biến mất ở đường chân trời.
Nhưng trong ấn tượng của Thẩm Thiên, hình ảnh cơ duyên trên đỉnh đầu Phương Thường là ở trong vùng sương mù sâu hơn.
Muốn thu hoạch được cơ duyên đó, chắc chắn phải mạo hiểm tiến vào khu vực cấm kỵ bị sương mù bao phủ.
Hoặc là tiếp tục chờ đợi, chờ sau khi sương mù thu hẹp đi rồi mới tiến sâu vào trong bình nguyên.
Nhưng lúc này đã quá giữa trưa, phạm vi sương mù đã thu hẹp đến cực hạn, bắt đầu chậm rãi thả ra lại.
Nếu trở về trễ, lỡ như bị sương mù bao vây thì sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo mọi người quay trở về dựa vào con đường cũ.
“Cơ duyên của ta chưa tới, để ta đưa mọi người đi tìm cơ duyên của mọi người trước vậy!”
...
Trong lòng Thẩm Thiên hạ quyết tâm, nếu thực sự không được thì không hưởng ké cơ duyên của Phương Thường là được.
Lần này cứ mò hết cơ duyên của đám Trương Vân Hi, sau đó trốn trong thành Mê Vụ xem vậy.
Một khi phát hiện trong sơn cốc Mê Vụ có gì đó không bình thường sẽ lập tức kéo bọn Trương Vân Hi, Quế công công bỏ chạy.
Mặc dù cơ duyên quan trọng nhưng nếu không hưởng ké được Phương Thường thì cùng lắm sau này hưởng ké người khác.
Cái mạng nhỏ này chỉ có một, đem mạng để đi hưởng ké cơ duyên thì không đáng.
Sau khi trong lòng đưa ra quyết định, Thẩm Thiên bắt đầu dẫn đám Trương Vân Hi đi càn quét cơ duyên của từng người bọn họ.
Tốc độ chảy trở về của triều cường sương mù này cũng không nhanh lắm, đám Thẩm Thiên rất nhanh chóng tìm được bụi Phược Tiên đằng thuộc về Trương Vân Hi.
Phược Tiên đằng nằm ở trong một khe núi cách thành Mê Vụ hơn bảy trăm dặm, bụi Phược Tiên đằng ấy dài gần trăm trượng, toàn thân có màu xanh đen.
Bên ngoài bụi Phược Tiên đằng này còn mọc những cây gai vô cùng dữ tợn, lóe ra ánh sáng yếu ớt, giống như một bụi gai khiến người ta lạnh người.
Trên mũi gai nhọn kia thẩm thấu chất lỏng màu xanh mơn mởn, rõ ràng ẩn chứa độc tính không hề yếu, nếu bị bụi Phược Tiên đằng này quấn lấy chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Bụi Phược Tiên đằng này không hề kém, dù tu sĩ Nguyên Anh kỳ gặp phải chỉ e sơ ý một chút là bị quấn chết ngay.
Có điều trong mắt Trương Vân Hi lại không hề có tia sợ hãi nào, nàng ta chậm rãi rút Bạch Hổ kiếm sau lưng ra.
Thần kiếm ra khỏi vỏ, lưu quang màu bạc như thác nước đổ xuống.
Trong hư không lờ mờ vang lên tiếng sấm rền chấn động giống như một con Bạch Hổ đang nhảy ra khỏi rừng núi.
Cơ thể Trương Vân Hi đột nhiên lao lên bầu trời hóa thành một đạo ngân quang triền đấu với Phược Tiên đằng nhưng nàng ta không hề rơi xuống thế hạ phong.
Đám Thẩm Thiên thối lui ra khỏi phạm vi công kích của Phược Tiên đằng, bình tĩnh nói: “Vâm Địch, Tiểu Cao, Quế bá, tấn công rễ nó từ xa!”