Chương 161: Ngạo Thiên Tiên sư tái xuất giang hồ (2)
Sau đó, Thẩm Thiên lại dựa theo hình ảnh trên đỉnh đầu đám Quế công công bắt đầu bôn tẩu trên Bình nguyên Mê Vụ.
Họ nhanh chóng tìm được một bụi Phược Tiên đằng cấp bốn và hai bụi Phược Tiên đằng cấp hai, đồng thời cũng nhanh chóng thu hoạch chúng.
Trong đó Phược Tiên đằng cấp ba là cơ duyên của Tần Vân Địch, Phược Tiên đằng cấp hai là của Quế công công với Tần Cao.
Đương nhiên, với sức mạnh bạo lực của Trương Vân Hi, ba bụi Phược Tiên đằng này lấy dễ như chơi.
Tần suất gặp bảo vật cao như vậy khiến mọi người nhìn Thẩm Thiên với vẻ mặt khác thường.
Lúc này, bọn họ thực sự tin Thẩm Thiên có thể nhìn trộm thiên cơ, có năng lực tiên đoán.
Dù sao tình hình cũng vượt quá sức tưởng tượng, người ta ở Bình nguyên Mê Vụ cả tháng cũng không thể tìm được quá mười bụi.
Kết quả Thánh tử Điện hạ dẫn đường, chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi đã giúp bọn họ tìm được bốn bụi.
Trong đó còn có một bụi Phược Tiên đằng cấp bốn cực kỳ quý giá, trong Bình nguyên Mê Vụ ngàn năm qua cũng chỉ mới xuất hiện ba lần.
Nếu để các Tôn giả Nguyên Anh kỳ kia nhìn thấy chắc hâm mộ đến mức nhỏ dãi mất.
Ba bụi Phược Tiên đằng còn lại Thẩm Thiên đều không lấy mà đưa hết cho đám Tần Cao.
Vì Thẩm Thiên cảm thấy hiện tại với mình mà nói, vận khí quan trọng hơn cơ duyên rất nhiều.
Không ai có thể biết tiếp theo trong Bình nguyên Mê Vụ sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả Thẩm Thiên cũng chỉ lờ mờ đoán ra gì đấy.
Với tình huống này, Thẩm Thiên cảm thấy cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng nâng cao vận khí của mình để dùng sức bù kỹ xảo.
Chỉ cần vòng sáng trên đỉnh đầu mình xanh hơn, may mắn hơn so với đại đa số các nhà mạo hiểm thì sẽ ổn định hơn một chút.
Như thế, dù trên Bình nguyên Mê Vụ có thật sự xảy ra nguy hiểm gì thì ít nhất cũng không chết!
Cho dù có phải chết cũng là chết trước khi vòng đủ xanh.
Ừ, chính là thế đấy!
...
Thẩm Thiên vừa chạy vừa lấy gương trong ngực ra.
Thẩm Thiên nhìn bản thân anh tuấn trong gương cùng với vòng sáng xanh mơn mởn trên đỉnh đầu cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau khi đưa cho đám Trương Vân Hi bốn bụi Phược Tiên đằng, vòng sáng vốn màu xanh nhạt trên đầu Thẩm Thiên giờ đã thành màu xanh đậm.
Màu xanh này vô cùng xán lạn, xanh biếc loá mắt, tản ra sinh cơ dày đặc khiến hắn cảm thấy rất an tâm.
“Không được, không thể vì chút màu xanh này mà lơ là được, vẫn chưa đủ.”
Trong lòng Thẩm Thiên nghĩ: “Nếu như nơi này thật sự có nguy hiểm, còn cần phải xanh hơn nữa, thậm chí phải biến thành màu đỏ mới được!”
Làm thế nào để có thể xanh hơn, thậm chí biến sang màu đỏ đây?
Suy nghĩ của Thẩm Thiên xoay vòng và... có rồi!
Nếu bổn Thánh tử có thể giúp người ta tìm linh đoạn khoáng thì sao lại không thể giúp người trong Bình nguyên Mê Vụ tìm kiếm linh thảo chứ?
Dù sao nếu như tên đó thật sự định sẵn có cơ duyên thì bổn Thánh tử hoàn toàn có thể nhìn thấy trước từ đỉnh đầu hắn ta.
Đến lúc đó ta sẽ đùng thần niệm truyền cho bọn họ vị trí, để bọn họ tìm kiếm trong vùng bình nguyên là được.
Dù sao cũng nghe Triệu Hạo nói sương mù này cực kỳ tà dị nên Thẩm Thiên không có ý định vào sâu trong bình nguyên nữa.
Đáng tiếc cơ duyên của Phương Thường chính là cơ duyên lão đại có ánh sáng thuần một màu vàng!
Mặc dù đã nhìn sơ qua hình ảnh cơ duyên, nhưng Thẩm Thiên không biết chất lỏng đó là cái gì.
Nhưng dù nói thế nào cũng không thể so sánh với Nhất Nguyên Trọng Thủy kia nhỉ!
Cơ duyên này của Phương Thường không thể xơ múi được khiến Thẩm Thiên cảm thấy rất đau lòng.
Kể một ngàn nói một vạn thì mình vẫn là một kẻ xui xẻo.
Nếu như vòng sáng biến thành màu vàng thì gặp chuyện gì mà hắn không dám gánh vác nữa cơ chứ?
Gia tăng vận khí, nhất định phải mau chóng gia tăng vận khí, bổn Thánh tử không thể chờ thêm nữa.
Quyết định rồi, mọi người cùng nhau trở về thành Mê Vụ trong sự xua đuổi của linh vụ.
Thành Mê Vụ đêm nay rất yên tĩnh, chỉ có linh vụ đang cuồn cuộn không ngừng ngoài thành.
Lúc linh vụ khuếch trương đến mức lớn nhất, khoảng cách giữa thành Mê Vụ chỉ còn lại hơn mười dặm, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được không khí ẩm ướt.
Trong sương mù đen tối, lờ mờ có vài bóng đen liên tiếp, quỷ dị và thâm trầm.
...
Cuối cùng, ánh sáng bình minh xuyên qua bóng tối.
Cánh cửa thành Mê Vụ mở ra, mọi người cũng đều ra khỏi thành.
Trải qua một đêm tế luyện, Tần Cao và Quế công công trên cơ bản đã điều khiển được Phược Tiên tác rồi.
Sau khi có được pháp bảo “hệ khống chế” cực phẩm Phược Tiên tác này, năng lực thực chiến của ba người tăng gấp bội.
Còn về bụi Phược Tiên đằng kia của Trương Vân Hi hiện tại mới chỉ tế luyện một nửa nhưng có điều vẫn có thể điều khiển.
Nếu có thể chế luyện hoàn toàn, với lực phá hoại của Trương Vân Hi cộng thêm điều khiển Phược Tiên tác cấp bốn chắc chắn có thể khiến kẻ địch sợ hãi.
Trong tổ năm người, thực lực của bốn người đều được đề cao khá nhiều.
Còn bản thân Thẩm Thiên lại một lần nữa thay đổi đạo bào, dán ria mép lên.
Vẫn sạp hàng cũ, vẫn câu đối lúc đầu, vẫn bắt đầu từ hoành phi và thuật dịch dung.
Khác biệt duy nhất là, lần này trên mặt Thẩm Thiên mang theo mặt nạ lông phượng Trương Vân Hi tặng, level thuật dịch dung: max level!
Đương nhiên, đối với hành động này của Thẩm Thiên trong lòng Trương Vân Hi cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Bởi vì môi của nàng ta đã từng động chạm vào vị trí nào đó trên mặt nạ lông phượng.
Giờ Thẩm Thiên sư đệ lại... chậc, cảm giác này.
Gương mặt vốn tái nhợt của Trương Vân Hi chậm rãi chuyển sang màu đỏ.
Cảm giác này, rất... rất đáng khen!