Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 163: Đệ tử Thần Tiêu xuất hiện thật chói mắt! (2)

Chương 163: Đệ tử Thần Tiêu xuất hiện thật chói mắt! (2)
Đúng vậy, nhóm Lưu Thái Ất đến bình nguyên Mê Vụ để lịch luyện tầm bảo.
Việc này cũng bình thường thôi, dù sao bình nguyên Mê Vụ cũng cách Thần Tiêu Thánh địa chỉ ba ngàn dặm.
Sau khi Thẩm Thiên bế quan tu luyện, đám Lưu Thái Ất không theo nịnh nọt được thì cảm thấy vô cùng trống rỗng, tịch mịch, nhàm chán.
Thế là bốn người bàn bạc với nhau, quyết định lập nhóm đến bình nguyên Mê Vụ lịch luyện một phen, thuận tiện tìm thêm cơ duyên.
Trên thực tế, bọn họ cũng có ý so tài ngầm, muốn so xem thử ai tìm được bảo vật quý giá hơn hiến tặng Tiên sư.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um, họ đã bất ngờ gặp được Tiên sư ở đây.
Lúc nhìn thấy dị tượng Bạch Hổ Khiếu Thương Khung, đám Tống Phú Quý và Lưu Thái Ất đều bị hấp dẫn tới.
Nhưng họ thấy Thẩm Thiên đang đeo mặt nạ thì liền quyết định không thể hành sự tùy tiện.
Tiên sư Thánh tử sư huynh đã mang mặt nạ thì chắc chắn là không muốn lộ mặt.
Hành vi tốt nhất lúc này không phải là tiến lên trước chào hỏi mà là tâng bốc Tiên sư.
Dù sao Tiên sư cũng đang mang mặt nạ, muốn dành được sự tín nhiệm của những người xung quanh không dễ dàng gì, lúc này cần có nhất là sự phối hợp.
Không phải Tống Chưởng quầy và Lưu Thái Ất khoác lác chứ luận đánh nhau mình không phải là đối thủ của Thánh nữ. Nhưng yểm trợ cho Tiên sư, giúp Tiên sư phát triển đường dây, đòi thù lao...
Haha, mười Thánh nữ sư tỷ cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Bởi vậy sau khi hạ quyết tâm, bốn người cùng thay bộ quần áo đệ tử nội môn Thần Tiêu Thánh địa vào, bước ra đóng vai chim mồi.
Hiệu quả chim mồi của bọn họ cũng phát huy tác dụng tương đối nhanh chóng, trong nháy mắt đã nổ trận.
Nói đùa à, Thần Tiêu Thánh địa chính là kẻ thống trị chí cao tuyệt đối của Vô Tận cương vực này đấy.
Là đệ tử nội môn của Thần Tiêu Thánh địa, đám Lưu Thái Ất cũng được coi là người đứng trên người khác rồi.
Bốn vị này trước mặt Thẩm Thiên lại cung kính như chó bám đuôi chủ vậy.
Ai nấy đều nói gì mà nguyện đi theo làm tùy tùng, tùy ý sai khiến, không hề có tiết khí chút nào.
Thật sự là không sợ làm mất mặt Thần Tiêu Thánh địa mà!
Càng quan trọng hơn nà, nữ chân truyền bên cạnh hình như cũng không hề bất ngờ về chuyện này.
Giống như hành vi nịnh nọt như vậy của bốn người này là hành vi bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.
Điều này khiến những người khác xung quanh không khỏi thầm nảy sinh liên tưởng, rốt cuộc vị đạo trưởng này có lai lịch kinh thiên gì?
Hẳn là, vị đạo trưởng này thật sự là một vị cao nhân tuyệt thế tu vi thông thiên?!!
Ngay cả Thần Tiêu Thánh địa cũng phải cung kính đến như vậy?
Nghe đám Tống Chưởng quầy và Lưu Thái Ất tâng bốc, Thẩm Thiên bất đắc dĩ đỡ trán.
Cái đám này ai nấy đều là nhân tài, nói chuyện rất êm tai, nhưng sao cũng bám đuôi quá vậy?
Bọn họ đúng là dính như cao dán chó vậy, bổn Thánh tử bày quầy hàng ở đâu là bọn họ sẽ có mặt ngay ở đó.
Càng quan trọng hơn là, trên đỉnh đầu của đám Tống Chưởng quầy này thật sự có hình ảnh cơ duyên rất rõ ràng.
Cái này cũng khó trách, dù sao bọn họ đều nhận được may mắn của bản nguyên Thần Lôi ở Thiên Linh Hiên, vận khí tăng lên rất nhiều.
Giờ vận khí thấp nhất trong số bọn họ cũng có vòng sáng xanh lá cây đậm, Tống Chưởng quầy vận khí cao nhất thậm chí còn có cả chấm đỏ.
Cho dù là trong cả tiểu trấn Mê Vụ này thì đám Tống Chưởng quầy chắc chắn là những người gần như có vận khí cao nhất.
Với vận khí của bọn họ, vào trong Mê Vụ bình nguyên lịch luyện tầm bảo, thu hoạch được cơ duyên thì cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu cơ duyên đã tới cửa mà không ăn theo một chút thì hoàn toàn không phải phong cách của Thẩm Thiên.
Hắn nhìn qua đám Tống Chưởng quầy, mỉm cười nói: “Đứa ngốc này, đám ngốc các ngươi.”
“Thôi được, hôm nay có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận của chúng ta.”
Dứt lời, hắn bình tĩnh nói: “Tống Phú Quý, ngươi bước lên đây.”
Thánh tử sư huynh bảo ta bước lên có phải là muốn chỉ điểm ta tìm kiếm cơ duyên không?
Nghĩ tới đây, Tống Chưởng quầy kềm chế kích động trong lòng, vội vàng tiến lên: “Tín đồ có mặt!”
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: “Hôm nay ngươi có duyên với ta, hãy đi theo con đường bần đạo chỉ dẫn sẽ có được cơ duyên.”
Dứt lời, Thẩm Thiên chậm rãi duỗi ngón tay ra điểm lên mi tâm Tống Chưởng quầy, một tia tin tức từ thần niệm truyền sang.
Đây là thủ đoạn khi đạt đến Trúc Cơ kỳ mới có thể thi triển được, cũng là phương pháp sử dụng khi công pháp truyền thừa cao thâm.
Giống như Hướng Nhật Ma Điển, Thần Tiêu Long Hổ bội đều là những vật dẫn lưu giữ thần niệm bất hủ.
Khi người sau cần tiếp nhận truyền thừa, chỉ cần tiếp xúc với ấn ký thần thức là có thể được truyền thừa.
Đương nhiên, Thẩm Thiên bây giờ chỉ là Trúc Cơ kỳ mà thôi, thần thức còn rất yếu.
Hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thần thức truyền một bản đồ nhỏ sang người khác khi mặt đối mặt.
Chỉ cần Tống Chưởng quầy dựa theo bản đồ nhỏ của Thẩm Thiên đi tìm kiếm là có thể tìm được cơ duyên kia.
Tống Chưởng quầy cảm nhận được tin tức Thẩm Thiên truyền đến trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên: “Tạ tiên sư!”
“Xin tiên sư yên tâm, nếu lão hủ tìm được cơ duyên, nhất định mang ơn, không quên đại ân Tiên sư chỉ điểm đâu!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất