Chương 164: Tiên sư và hai mươi ba câu chuyện của ta
Thẩm Thiên hờ hững gật đầu: “Bần đạo đã nói rồi, người có duyên không lấy một xu, kẻ vô duyên vạn vàng không tính.”
“Cơ duyên các ngươi đã đến, sau khi có được cơ duyên phải lập tức rời đi, chớ có dừng lại lâu.”
“Bần đạo nhìn sao trên trời thấy đấu chuyển tinh di long xà khởi lục, sợ có đại biến.”
“Duyên không thể lấy tận, tâm không thể tham tận, nói đến thế thôi, hãy nhớ lấy.”
Tống Chưởng quầy nghiêm túc gật đầu: “Xin Tiên sư yên tâm, sau khi lão hủ lấy được cơ duyên về sẽ ở lại bên cạnh Tiên sư mặc người sai khiến.”
Nói đùa à, có Tiên sư ở tiểu trấn Mê Vụ chỉ ra sai lầm thì cần mình mệt sống đi chết lại tìm bảo vật nữa sao?
Tin tức về bảo vật mà ban nãy Thẩm Thiên dùng thần niệm truyền cho Tống Chưởng quầy chính là Phược Tiên đằng!
Hơn nữa còn là một bụi Phược Tiên đằng đang còn nhỏ, nếu may mắn nói không chừng còn có thể thuần phục.
Tính trưởng thành của loại Phược Tiên đằng này rất mạnh, hơn nữa trưởng thành cực nhanh, nếu quả như thật có thể nhận chủ sẽ có tác dụng cực lớn đối với tu sĩ!
Trong lòng Tống Chưởng quầy hạ quyết tâm, một khi mình tìm được bụi Phược Tiên đằng này sẽ lập tức đem về dâng lên cho Tiên sư.
Chỉ cần nịnh nọt được Tiên sư thì sau này còn lo không chiếm được tiên cơ lớn kinh thế hơn sao?
Nghĩ tới đây, Tống Chưởng quầy vù một tiếng bắt đầu lao nhanh về phía bình nguyên.
Thẩm Thiên gật đầu, đưa mắt nhìn những người còn lại: “Hùng Mãnh, ngươi bước lên đây!”
Hùng Mãnh hưng phấn tiến đến trước mặt Thẩm Thiên, cơ thể to lớn uy vũ nói: “Ta đây.”
Thẩm Thiên nhìn hán tử giống như một con Thực Thiết thú thành tinh bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng có phần.”
Dứt lời, Thẩm Thiên đưa tay điểm lên mi tâm của Hùng Mãnh, truyền một tia thần niệm.
Trên đầu Hùng Mãnh cũng có cơ duyên, có điều cơ duyên của hắn ta không phải Phược Tiên đằng mà là một gốc Kim Cương thảo.
Đây là một trong những vật liệu chủ yếu để luyện chế “Kim Thân đan” và “Kim Thân dịch”, có thể cường hóa nhục thân trên phạm vi lớn.
Bản thân Hùng Mãnh đã cao lớn thô kệch, là tài nguyên tốt để tu luyện Thần Ma Luyện thể thuật, giờ cũng đang cố gắng kiêm tu Luyện thể thuật.
Nếu hắn ta có thể thu hoạch được bụi Kim Cương thảo này sẽ có tác dụng cực lớn đối với hắn ta khi tu luyện thiên Đoán Thể trong “Lôi Đế Luyện thể thuật”.
Bởi vậy, sau khi Hùng Mãnh nhận được cơ duyên Thẩm Thiên “ban cho” hắn ta đã suýt cười lên như phát rồ.
“Tạ ơn tiên sư, tiên sư vạn tuế, chờ ta tìm được cơ duyên chắc chắn Tiên sư nói gì cũng nghe!”
Dứt lời, Hùng Mãnh cũng vắt chân lên cổ chạy nhanh như chớp đuổi theo hướng của Tống Chưởng quầy.
...
Trương Vân Hi nhìn thấy Thẩm Thiên không ngừng “bói toán tìm duyên” giúp người khác, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Nàng ta dùng thần niệm truyền âm nói: “Sư đệ, đệ cứ liên tục bói toán thiên cơ giúp người ta như vậy sợ sẽ bị trời cao đó kỵ đấy!”
Trương Vân Hi nói không phải không có lý, trong giới Tu tiên không phải không có cao nhân thế ngoại tu luyện thuật bói toán.
Những cao nhân tu luyện thuật bói toán này đều bị hạn chế cực lớn, nếu nhìn trộm thiên cơ quá liên tục chắc chắn sẽ bị trời quở phạt.
Giờ Thẩm Thiên khua chiêng gõ trống bày quầy hàng xem bói ở tiểu trấn Mê Vụ, nếu như không linh còn đỡ, nếu linh nghiệm thật, chẳng lẽ không phải là liên tục nhìn lén thiên cơ sao?
Nếu như vậy, lỡ hắn thật sự bị thiên đạo phản phệ thì bảo Trương Vân Hi biết làm sao bây giờ?
Thẩm Thiên mỉm cười: “Không sao, ta trời sinh có thần nhãn nhìn trộm, có thể trừ khử được phản phệ của thiên đạo.”
“Chỉ cần ta không miễn cưỡng bói những thiên cơ kinh thế, không cướp đoạt cơ duyên của người có khí vận lớn thì sẽ không sao.”
Thẩm Thiên nói vậy khiến Trương Vân Hi nhẹ nhàng thở phào, đồng thời trong lòng cũng nhớ tới chuyện Thẩm Thiên mở ra Long Hổ bội ở Vạn Linh viên.
Chẳng trách sư đệ rõ ràng không dùng thần niệm kiểm tra Chu Văn khoáng kia nhưng vẫn có thể kết luận trong đó có Thần Tiêu Long Hổ bội.
Hóa ra sư đệ căn bản không dùng thuật tìm linh đoạn khoáng mà là dùng thuật nhìn trộm thiên cơ cao cấp hơn!
Thấy Thẩm Thiên trong lòng đã nắm chắc thì Trương Vân Hi cũng không nhiều lời nữa.
Thẩm Thiên tiếp tục chia sẻ tin tức cho những người có duyên còn lại, bảo họ tự đi thu hoạch.
Dù sao thì vì lý do an toàn nên Thẩm Thiên không định tự chạy đến bình nguyên Mê Vụ.
Trong sương mù đen kia có cả độc, vừa nhìn đã thấy bất an rồi.
Đáng nhắc tới chính là, sau khi Thẩm Thiên truyền hình ảnh cơ duyên cho Lưu Thái Ất, tên này lại không đi tìm bảo vật ngay.
Theo suy nghĩ của hắn ta, giờ không có bọn Tống Chưởng quầy ở đây, đây chính là thời cơ độc hưởng quyền lợi nịnh hót ngàn năm một thuở.
Hắn ta muốn tiếp tục đứng lại trước sạp hàng của Tiên sư, phổ cập quy củ tổ chức cho đám người có duyên mới kia.
Mặc dù Tiên sư giáo đã đổi tên thành tổ chức Thiên Quyến nhưng giáo quy vẫn còn sờ sờ ở đó.
Lưu Thái Ất không cho phép các tín đồ mới phá đi truyền thống tốt đẹp này.
Cơ duyên gì đấy bất cứ lúc nào cũng có thể tìm, cơ hội độc hưởng ân sủng của Tiên sư quan trọng hơn.
Mang ý nghĩ này, Lưu Thái Ất bưng một băng ghế ngồi ngay cửa của tiểu trấn.
Hắn ta đang chờ, chờ người có duyên đầu tiên trở về.
...
Cuối cùng, sau khoảng nửa canh giờ, người có duyên đầu tiên thu hoạch được cơ duyên đã trở về.
Người này không phải là đám Lưu Thái Ất mà là người có duyên Thẩm Thiên mới phát hiện sau này.
Tu vi gã chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, dựa theo chỉ dẫn của Thẩm Thiên đã phát hiện ra gần trăm đóa Hợp Hoan Linh Cúc!
Những đóa Linh Cúc này đều là linh dược cấp hai, có thể luyện chế “Hợp Hoan Diên dịch”, rất được các tu tiên đạo lữ thích.
Ở trên thị trường, một gốc Hợp Hoan Linh Cúc cấp hai ít nhất có thể bán được một trăm viên linh thạch, gần trăm bụi tức là gần vạn linh thạch.
Đối với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, đây chắc chắn là một khối tài sản khổng lồ, có thể cố gắng tiêu xài được rất lâu.
Khi Lưu Thái Ất nhìn thấy người có duyên này trở về tiểu trấn Mê Vụ hai mắt lập tức tỏa sáng nghênh đón.
“Ha ha, đạo hữu, ngươi định ẵm hết cơ duyên trở về nhà ngươi đấy à?”
“Hồ đồ, đạo hữu ngươi hồ đồ! Ngươi đúng là tầm nhìn hạn hẹp!”
“Ngươi quên lời Tiên sư đã nói sao? Tâm không thể tham tận!”
“Ngươi cho rằng nói cho ai nghe thế? Đó là ngươi đấy!”
“Tiên sư không đòi, nhưng chúng ta không thể không chia!”
“Tiên sư không đòi, đó là do phẩm đức cao thượng không cần báo đáp.”
“Chúng ta không chia tức là chúng ta không biết tốt xấu, tri ân không báo!”
“Đạo hữu, Lưu mỗ chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy đi theo tiên sư sướng hay không??”
“Ngươi có muốn có thể tục duyên với Tiên sư, luôn sống thoải mái hay thoải mái một lần là đủ rồi?”
“Lưu mỗ là người từng trải, lại đây, lại đây, lại đây nào, đạo hữu đừng vội, nghe câu chuyện của ta và Tiên sư cái đã.”