Chương 165: Ta dâng hoa cúc cho Tiên sư (1)
Vị người có duyên kia vốn định tìm Thẩm Thiên nói câu cảm ơn sau đó đem cơ duyên về nhà an tâm tu luyện.
Nhưng sau khi gã nghe xong câu chuyện của Lưu Thái Ất liền bừng tỉnh.
Cảnh giới tinh thần của gã đã nhờ có Lưu Thái Ất mà thăng hoa.
Vị nhân huynh này nói cực đúng!
Vị Tiên sư kia như núi Uyên Đình cao sừng sững khí vũ hiên ngang, cho dù mang theo mặt nạ, toàn thân vẫn tản mát ra mị lực khó hiểu.
Người có được khi độ như vậy vừa nhìn đã biết là cao nhân thế ngoại.
Huống chi, ngay cả những đệ tử thiên tài của Thần Tiêu Thánh địa ai nấy đều chen nhau ở cạnh Tiên sư nịnh nọt.
Từ đó có thể thấy được năng lực của Tiên sư vô cùng thông thiên, đủ để kinh thế hãi tục!
Người ta cầu thần bái Phật chưa hẳn linh nghiệm, còn phải dân đủ tiền hương hỏa, bây giờ Tiên sư giúp ta tìm được nhiều bảo vật như vậy, nếu ta cứ thế lấy hết bảo vật đi không bày tỏ chút gì thì không khỏi thiếu lễ độ quá.
Quan trọng nhất là đúng như Lưu huynh đã nói, hôm nay ngươi không chia cơ duyên, ngày khác tạo hóa không có phần ngươi!
Rốt cuộc là độc chiếm cơ duyên lần này, hay dâng đủ thành ý để sau này luôn được tục duyên với Tiên sư?
Lựa chọn này đối với bất kỳ kẻ thông mình nào mà nói tuyệt đối không hề khó lựa chọn.
Nghĩ tới đây, người có duyên kia lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến trước quầy hàng của Thẩm Thiên.
Túi trữ vật đơn sơ trên tay gã phát ra một tia sáng, mấy chục đóa Hợp Hoan Linh Cúc lần lượt rơi xuống.
Người có duyên kia thành kính cúi người với Thẩm Thiên: “Tiên sư chỉ dẫn ta tìm được cơ duyên, tại hạ vô cùng cảm kích.”
“Tại hạ nghe Lưu huynh giới thiệu rồi, Tiên sư ơn đức dày không cần phải báo đáp nhưng tại hạ không thể để Tiên sư vất vả không công được.”
“Tại hạ dựa vào kết quả Tiên sư đã chỉ điểm tìm được chín mươi sáu đóa Hợp Hoan Linh Cúc, nguyện dâng lên một nửa tặng Tiên sư.”
Thẩm Thiên nhìn mớ Hợp Hoan Linh Cúc người có duyên kia đổ trên bàn bất đắc dĩ nói: “Tội gì phải thế?”
Loài thực vật Hợp Hoan Linh Cúc này có dược tính gây tê và mê huyễn khá nhiều, có thể dùng để luyện chế “Hợp Hoan Diên dịch”.
Vấn đề là loại dịch thuốc này dùng cho đạo lữ “sinh hoạt tình cảm” yếu, tiểu tử ngươi tặng cho bổn Thánh tử một lúc nhiều như vậy làm gì?
Nghĩ tới đây, gương mặt dưới mặt nạ của Thẩm Thiên đen lại, hắn bình tĩnh nói: “Những Linh Cúc này bần đạo không cần.”
Người có duyên kia không nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thiên, còn tưởng hắn đang từ chối: “Tiên sư, không cần khách khí.”
“Nếu không có Tiên sư chỉ đường, tại hạ tuyệt đối không thể nào thu hoạch được nhiều Linh Cúc như vậy, đây là thứ ngài nên được nhận.”
Mặt Thẩm Thiên lại càng đen hơn, hắn nghi ngờ tên này đang sỉ nhục mình đấy à: “Bần đạo thật sự không cần.”
Người có duyên kia khuyên nhủ: “Tiên sư, chút tâm ý này ngài không cần phải ngại.”
Thẩm Thiên #(╯‵□′)╯︵┻━┻: “...”
Đã nói rõ ràng rồi mà, mọe nó ai ngại cơ chứ?
Bổn Thánh tử cần cái này?
Ngươi hài hước thật đấy!
...
“Thôi được, nếu đã là tâm ý của ngươi, bần đạo sẽ nhận vậy.”
Thẩm Thiên lạnh lùng cất một nửa Linh Cúc vào trong Thương Minh giới dự định sau này sẽ tìm cơ hội bán đi.
Người có duyên kia cũng nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng làm theo chỉ điểm của Lưu huynh, tặng số Linh Cúc này cho Tiên sư rồi.
Theo những gì Lưu huynh nói, như vậy có lẽ sẽ tục duyên thành công, tiếp tục ôm lấy đùi của Tiên sư!
Nghĩ tới đây, gã mong chờ, hỏi Thẩm Thiên: “Tiên sư, không biết có thể tiếp tục chỉ điểm sai lầm không?”
Thẩm Thiên nghe xong câu hỏi của người có duyên thì liền nhìn linh vụ cuồn cuộn phía xa, lại nhìn đỉnh đầu gã.
Người có duyên này vốn vòng sáng chỉ có màu xanh nhạt, dưới sự nhắc nhở của Thẩm Thiên thu được cơ duyên, thăng cấp lên màu xanh lá cây đậm.
Với mức khí vận này, Thẩm Thiên không nghĩ rằng lưu lại tiểu trấn Mê Vụ là một lựa chọn sáng suốt.
Nhìn tên tặng Hợp Hoan Linh Cúc này, tuy tác dụng của hoa khiến Thẩm Thiên nhức cả trứng, hơn nữa Thẩm Thiên còn biết tên này tặng Linh Cúc với mục đích cũng không trong sáng nhưng không thể không nói Thẩm Thiên vẫn mềm lòng.
Dù sao hắn cũng là một thanh niên được giáo dục tố chất ba tốt.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên lạnh lùng nhìn người có duyên kia: “Ngươi thật sự muốn nghe à?”
Mắt người có duyên sáng lên, vội vàng nói: “Mời tiên sư chỉ điểm sai lầm, tại hạ rửa tai lắng nghe.”
Thẩm Thiên thở dài: “Thôi được, bổn tọa chấp nhận phản phệ của thiên đạo, tiết lộ chút thiên cơ. Ngươi, lại nghe cho kỹ đi.”
Người có duyên vội vàng vểnh tai, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Thẩm Thiên nói: “Thế không thể đi tận, duyên không thể hưởng tận, phúc duyên của ngươi còn thấp, nhận được cơ duyên này là đủ rồi.”
“Nếu lòng tham không biết đủ, tiếp tục tiến vào bình nguyên Mê Vụ tìm bảo vật có thể sẽ gặp phải đại họa.”
“Nơi này có thể sẽ có đại biến, nếu ngươi tin bần đạo thì sau khi lấy được Linh Cúc hãy rời đi thôi!”
Thẩm Thiên vừa nói xong liền thấy sắc mặt của người có duyên kia hơi thay đổi.
Tiên sư nói hiện tại phúc duyên của ta còn thấp là có ý gì?
Chẳng lẽ Linh Cúc ta tặng Tiên sư chưa đủ nhiều?
Hay là, phẩm chất những Linh Cúc kia không tốt?
Không thể không nói, người có duyên trẻ tuổi này khá lúng túng.