Chương 423: Dao Trì thánh chủ khó giải quyết mà! (2)
Lời nói của Diệp Kình Thương đánh thức Thẩm Thiên.
Nhẹ nhàng.
Trong thời gian qua, bổn thánh tử thật sự sống hơi nhẹ nhàng quá.
Bởi vì bổn thánh tử tìm được chỗ dựa thánh địa vững chắc, bởi vì bổn thánh tử trở nên mạnh mẽ dù vẫn còn trẻ.
Bởi vì quang hoàn trên đỉnh đầu mình không còn đen, thậm chí có xu hướng biến thành màu đỏ.
Hơn nữa bên cạnh bổn thánh tử còn có vô số người hâm mộ cả nam lẫn nữ đi theo nịnh hót mãi. Nói thật, người trẻ tuổi khó mà không bay bổng.
Dù sao tuổi trẻ nhiều tinh... Khụ khụ, tuổi trẻ lông bông.
Thiên kiêu thiếu niên hơi kiêu ngạo cũng là bình thường thôi.
Có điều, sau khi nghe Diệp Kình Thương dạy dỗ, Thẩm Thiên vô cùng khiêm tốn thừa nhận mình vẫn còn chưa đủ.
Đúng vậy, hắn vẫn còn chưa đủ điềm tĩnh.
Bằng không hắn đâu chọc đến vị boss lớn như Vô Sinh Pháp Vương.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ hỏi: "Vậy ý của Diệp lão là ta bị Vô Sinh Pháp Vương ghi hận nên chết chắc rồi hả?"
Diệp Kình Thương cười nhạo: "Cũng không đến mức đó, thân thể quá khứ của tên Vô Sinh kia đã bị tiêu diệt, có lẽ bây giờ hắn ta đã bị thương nguyên khí rất nặng."
"Ba thế thân tạo thành thế chân vạc, khi một thân thể bị tiêu diệt thì bản thể cũng sẽ bị thương nặng, hắn ta sẽ phải tốn không ít thời gian để chữa trị vết thương."
"Hơn nữa, đừng nghĩ thánh nhân Tà Linh giáo không gì không làm được, lần này bọn họ cũng phải bỏ ra cái giá khá đắt mới bố trí mai phục được đấy."
"Thông thường, thánh nhân Tà Linh giáo không phát động tập kích các ngươi một cách dễ dàng như vậy đâu."
"Bằng không, thiên kiêu trong mười hai thánh địa đã chết hết rồi."
Tuy rằng Diệp Kình Thương nói năng nhẹ nhàng nhưng Thẩm Thiên vẫn có cảm giác chưa đủ ổn.
Dù sao không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Nếu Vô Sinh Pháp Vương không ra tay mà phái thuộc hạ đến đánh lén thì sao!
Không được!
Quay về không được sống cẩu thả như vậy nữa!
Không có chuyện gì thì bế quan trong thánh địa, đợi độ kiếp thành thánh rồi hẵn ra ngoài chơi!
Nếu gặp cơ duyên ké được thì đánh nhanh thắng nhanh, tuân thủ nguyên tắc của chiến thuật "chỉ ké thôi, không giả ngầu".
Ừ, chính là như vậy!
Ngay lúc tâm cảnh của Thẩm Thiên lột xác niết bàn, tháp Chiến Thần đã cắn nuốt gần hết năng lượng trong U Minh Hoàng Tuyền Vực rồi.
Hơn một trăm vị tôn giả và ba trăm vị chân nhân của liên minh tiên môn cẩn thận tìm kiếm khắp cổ quốc vô lượng.
Thánh giả và thiên tôn của Thất Sát điện đã sa lưới hết, tài nguyên cũng nằm trong tay bọn họ.
Tuy nhiên, Tà Linh giáo khổng lồ này không thể chỉ có tu sĩ cấp cao, nó còn phải có các trụ cột vững chắc như Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh kỳ nữa.
Những tu sĩ này lợi dụng sự hiểu biết về cổ quốc vô lượng để ẩn nấp và giấu đi hơi thở của mình, cũng vì vậy nên tiên môn tạm thời không thể tìm ra bọn họ, phải lục soát để tiêu diệt mới được.
Thông thường, việc làm sau khi kết thúc trận chiến đều được giao cho tu sĩ cấp tôn giả và chân nhân xử lý.
Từ một trình độ nào đó mà nói, đây cũng là phúc lợi cho tôn giả và chân nhân.
Dù sao giáo đồ Tà Linh giáo cũng giữ không ít tài nguyên tu luyện.
Tuy rằng đệ tử chính phái thường không sử dụng được phần lớn tài nguyên tu luyện của giáo đồ, nhưng bọn họ vẫn có thể lấy một số linh thạch, khoáng sản hay dược liệu về bán lấy tiền.
Của cải mà một phân điện Tà Linh giáo tích lũy trong hàng nghìn năm không phải là con số nhỏ, ngay cả thánh địa cũng phải rung động trước nó.
Ngoài ra, tông môn cũng sẽ thưởng cho người nộp đầu của đệ tử Tà Linh giáo hoặc bảo vật tà môn cho tông môn.
Đối với những đệ tử trung tâm của tông môn, đó chính là phúc lợi khá khả quan.
"Nhờ thánh tử Thần Tiêu xoay chuyển tình thế nên lần vây quét này mới có sợ không nguy."
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tiên quang ngoài cơ thể Dao Trì thánh chủ khẽ nhấp nhô: "Quả là anh hùng xuất thiếu niên."
Bà lấy một miếng ngọc bội ra khỏi lồng ngực, trên miếng ngọc bội khắc hai chữ cổ "Dao Trì" và tỏa ra đạo vận kỳ diệu.
"Đây là Dao Trì Thánh Lệnh, người giữ lệnh bài này có quyền tự do ra vào Dao Trì Thánh Địa, đồng thời hưởng đãi ngộ cao quý nhất của bổn thánh địa, xin thánh tử nhận lấy."
"Nếu sau này thánh tử Thần Tiêu có yêu cầu gì, hơn nữa có đệ tử bổn môn bên cạnh thì có thể lấy lệnh bài này ra."
"Chỉ cần yêu cầu của thánh tử không quá đáng thì thấy lệnh bài như thấy bổn tọa."
Dao Trì Thánh Lệnh?
Lúc miếng lệnh bài xuất hiện cũng là lúc những tiếng hít sâu vang lên trong đám đông.
Nghe nói Phật chủ của Lôi m Thánh Địa đã tuyên bố tặng Lôi m Thánh Lệnh cho Thẩm Thiên trước khi bế quan, chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm người ta hâm mộ hắn rồi.
Dù sao Lôi m Thánh Địa cũng là một trong những thánh địa mạnh nhất Đông Hoang, biết bao nhiêu người ước ao tạo lập quan hệ hữu nghị với Lôi m Thánh Địa kìa.
Nhưng đến Lôi m Thánh Lệnh cũng phải tự nhận phần thua khi Dao Trì Thánh Lệnh xuất hiện.
Vì sao?
Ha hả, nguyên nhân rất đơn giản.
Một lệnh bài tự do ra vào Lôi m Thánh Địa và chỉ huy đệ tử Lôi m Thánh Địa phục vụ mình.
Một lệnh bài tự do ra vào Dao Trì Thánh Địa và chỉ huy đệ tử Dao Trì Thánh Địa phục vụ mình.
Một bên là hòa thượng, một bên là mỹ nữ, ngươi sẽ chọn thế nào?
Ngoài những kẻ lãnh cảm ra, ngay cả đồ ngu cũng sẽ chọn Dao Trì Thánh Lệnh!
Tiên quang bên ngoài cơ thể Dao Trì thánh chủ khẽ gợn sóng, cánh tay ngọc mảnh khảnh vươn ra khỏi tầng tiên quang còn mang mùi thơm như xạ hương mà cũng như hoa lan.
Bà đưa lệnh bài đến trước mặt Thẩm Thiên rồi cười nói: "Nếu thánh tử có rảnh thì hãy đến Dao Trì Thánh Địa làm khách nhiều hơn, phong cảnh ở bổn môn rất tốt, ắt hẳn sẽ khiến thánh tử hài lòng."
Thẩm Thiên vừa cảm nhận những ánh mắt hâm mộ và đố kỵ từ những người xung quanh, vừa ngửi mùi sữa thơm không biết tên trên lệnh bài.
Hắn nhìn Dao Trì thánh chủ với vẻ hơi rối rắm, cảm giác lệnh bài này hơi phỏng tay!
Haiz, lệnh bài có thể bảo đệ tử Dao Trì giải quyết yêu cầu này... không phải nên lén lút đưa cho bổn thánh tử à?
Đưa trước mắt bao người thì xấu hổ biết bao!
Bổn thánh tử cảm thấy nếu mình nhận lấy miếng lệnh bài này thì sau này sẽ không được yên tĩnh nữa.
Haiz, Dao Trì thánh chủ này... khó giải quyết mà!